Phó Giác Lãng đứng trước cửa thư phòng, chào theo nghi thức quân đội: “thiếu tướng Quân đoàn -Phó Giác Lãng xin gặp Đại soái”.
Phó Giác Lãng hai mắt nhìn thẳng khoảng không phía trước, không thấy phụ thân liếc mắt nhìn mình một cái.
Phó Tây Giang sắc mặt trầm tĩnh, nhìn đứa con hơn hai tháng không gặp đã gầy đi rất nhiều, râu rậm rạp, quần áo nhăn nheo, tinh thần lộ vẻ sa sút trầm trọng khác xa với phong thái đỉnh đạc ngày xưa.
“Ưm”. Ngài nhàn nhạt lên tiếng, lại không nói tiếp lời nào. Tiểu nhi tử tính tình nhanh nhẹn, cũng không sợ ngài, từ trước đến giờ đều gọi cha trước mặt bao người. Còn ngài chính là không muốn đứa con cậy vào thân phận mà làm càng, ở quân doanh chỉ cho phép gọi là Đại soái. Nó từ trước đến giờ đều trăm lần không tình nguyện nghe theo, hiện tại tai sao lại đảo ngược, còn dùng nét mặt cau có nhìn mình. Phó Tây Giang cố gắng áp chế tức giận.
Phó Giác Lãng đợi trong chốc lát cũng không thấy Phó Tây Giang mở miệng nói, hắn rốt cục nhịn không được liền hỏi: “Đại soái, ngài vì sao đột nhiên lại đến đây, chẳng lẽ người Nhật có động tĩnh gì hay Hoắc gia lại ở biên giới khiêu khích?
Thật còn biết quan tâm đến quân vụ, Phó Tây Giang không trả lời, chỉ hỏi: “Mấy ngày nay, ngươi đã làm gì?”
Phó Giác Lãng không ngờ phụ thân lại hỏi câu này, lập tức sửng sốt, hắn đến đây cũng hơn hai tháng, cơ hồ mỗi ngày đều nghe hát ở Hồng phường, nhất là gần đây, bọn thuộc cấp hiến cho hắn thú vui mới của Tây Dương, so với Phúc Thọ cao còn hăng hái gấp nhiều lần, quả thực làm cho hắn ăn không biết ngon! Nhưng những chuyện này sao có thể nói.
Trong lòng tính toán phụ thân có thể đã mềm lòng, chỉ trông cậy vào lúc này có thể được ân xá trở về, lập tức bịa vài chuyện để đối phó
Hắn mặc dù chừng đó thời gian chưa từng đụng đến quân vụ nhưng rốt cuộc mỗi ngày đều ở quân doanh, cũng nghe thấy, chứng kiến không ít chuyện, lập tức nói: “Lâm Bình quân binh khá đông, do ở xa mà trang bị quân dụng còn thiếu khá nhiều. Nếu được trang bị đầy đủ tôi dám chắc Lâm Bình sẽ trở thành thanh lợi kiếm của ngài.
“Thế sao?” Phó tây Giang nâng mày: “Vậy ngươi nói xem, đại doanh Lâm Bình tổng cộng có bao nhiêu binh lính? Có bao nhiêu trang bị quân dụng? Còn thiếu ít nhiều?”. Phó Giác Lãng nghẹn lời, những cái này làm sao hắn biết được.
Phó Tây Giang thấy hắn ấp úng, nhíu mày trách mắng: “Ngươi thân là Lâm Bình Quân đoàn trưởng, mà ngay cả dưới tay có bao nhiêu binh lính cùng vũ khí cũng không biết! Vậy làm sao để cấp trên có thể tin tưởng đây?
Phó Giác Lãng trong lòng bất bình, có bao nhiêu binh sĩ thì phụ tá của hắn nhớ là được rồi, hắn đường đường là Đông Bắc tiểu Thái tử gia, bất quá tạm thời hổ lạc Bình Dương thôi, vì sao phải đi quan tâm cái nơi cả đại bác bắn còn không tới này.
Phó Tây Giang thấy hắn không phục, cười lạnh nói: “Nếu lúc này ta muốn phái Lâm Bình quân xuống phía tây trợ giúp, ngươi chuẩn bị như thế nào phái binh?”
Phó Giác Lãng đối quân vụ Lâm Bình kì thật mơ hồ, chỉ bằng trí nhớ mà nói: “Sư đoàn và có thể đảm nhiệm”. Hắn nhớ rõ mỗi lần họp, tên sư trưởng đầu trọc của sư đoàn và tên sư trưởng râu mép lớn của sư đoàn đối với hắn luôn xoi mói, tả hữu đều xem không vừa mắt.
Phó Tây Giang sắc mặt càng âm u: “Nếu là như thế chiến bại là điều không còn nghi ngờ! Lâm Bình quân binh nhiều? Hừ….Lâm Bình quân binh tuy nhiều đa số là dân trốn nạn ở các vùng lân cận, dân binh phân tán lỏng lẽo, căn bản không thể ra chiến trường”.
Phó Tây Giang sớm đã biết rành mạch chuyện ăn chơi của đứa con nhưng đến mức này thật làm cho hắn càng thêm giận không kềm được, cầm lấy quyển sách trong tay ném xuống đất: “Lâm bình binh sách ngươi có từng xem qua? Năm trăm dân binh sắp xếp thành hai đội, ngươi cũng không biết! Hai tháng nay, ngươi làm được tích sự gì!”
Rốt cuộc vẫn là yêu thương đứa con này, Phó Tây Giang trong lòng biết chính mình đã nuông chiều hư nó, dù nó có sai lầm cũng không nỡ quản giáo, nếu như đứa nhỏ này nói thật, liền có thể bỏ qua.
Phó Giác Lãng á khẩu không trả lời được, Phụ thân rõ ràng là biết chi tiết mới cố ý hỏi hắn, như vậy khởi binh vấn tội làm cho hắn không thể không khuất phục.
Thấy đứa con không nói gì, Phó Tây Giang mất kiên nhẫn, cả giận nói: “Người có còn nhớ quy củ? Trưởng bối hỏi chuyện, ngươi dám làm càn không đáp!”
Phó giác lãng trong lòng ủy khuất, cứ tuỳ tiên nói: “Tôi làm cái gì Đại soái đều biết, cần gì còn cố hỏi? Đại soái người muốn hạ quân pháp xử trí, thuộc cấp đây cũng cam chịu!” (có chí khí ghê a)
“Làm càn!” Phó Tây Giang không ngờ đến tiểu nhi tử lại lớn gan như thế, hai mắt trợn trắng quát: “Ngươi muốn quân pháp, ta liền thành toàn cho ngươi!
Người đâu!”