Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt

chương 74

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lúc mơ hồ, Chu Tráng Tráng bị kéo đến cửa chính bệnh viện, Thường Hoằng tìm tới xe mình, rồi đem Chu Tráng Tráng đẩy lên xe.

Chu Tráng Tráng hai tay chống ở cửa xe, cuối cùng tỉnh táo lại: “Thường Hoằng, anh không sao chứ?”

“Anh không sao, em cũng không sao, nhưng nếu như em tiếp tục làm chậm trễ thời gian, chúng ta sẽ có sao.” Thường Hoằng mặc dù đang cười, có thể nhìn ra được thần sắc rất nghiêm túc: “Tráng Tráng, anh không nói đùa, bây giờ chúng ta không được an toàn.”

“Anh nói Phó Dương Dương muốn đối phó tôi? Cô ta dựa vào cái gì, cô ta cướp người đàn ông của tôi chứ không phải tôi cướp đàn ông của cô ta, hơn nữa, ngày mai tôi sẽ đi Anh với Tả Nhất, chẳng lẽ cô ta còn định dựng lên tai nạn trên không sao?” Chu Tráng Tráng không phải là không muốn đi, chỉ là không muốn đi cùng Thường Hoằng.

“Tráng Tráng, đi theo anh.” Lần này, ngay cả nụ cười của Thường Hoằng cũng biến mất.

Chu Tráng Tráng trong lòng có chút sợ hãi, không biết làm sao.

Mà vừa đúng lúc này, giọng nói Tả Nhất vang lên sau lưng Chu Tráng Tráng, khiến cho Chu Tráng Tráng còn đang do dự như ăn phải một cây roi: “Anh nghĩ bỏ rơi là bỏ rơi, muốn hợp lại là hợp lại? Thường Hoằng, anh không phải là quá đáng chút ít đâu.”

Thường Hoằng không quan tâm đến Tả Nhất, hắn nắm tay Chu Tráng Tráng chặt hơn chút nữa: “Tráng Tráng, lúc này em phải tin tưởng anh.”

Chu Tráng Tráng lắc đầu, kiên trì lấy bàn tay đang bị hắn nắm ra: “Thường Hoằng, chúng ta đã sớm kết thúc.”

Nói xong, cô xoay người về phía Tả Nhất, ngược lại cầm tay của hắn, đưa lưng về phía Thường Hoằng nhẹ giọng nói: “Hi vọng anh không làm phiền chúng tôi nữa.”

Thường Hoằng nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở ra, trong hai tròng mắt sáng trong: “Như vậy, anh rất xin lỗi.”

Lời này làm cho Chu Tráng Tráng nổi lên một tầng da gà trên bắp chân, còn chưa phục hồi tinh thần lại, một cú đấm đột nhiên đánh tới, Tả Nhất không kịp chuẩn bị, bị Thường Hoằng đánh ngã xuống đất.

Mà Thường Hoằng cũng thật ác độc, không đợi Tả Nhất đứng lên, lập tức xông lên cưỡi trên người hắn đánh một trận nữa.

Chu Tráng Tráng hét lên một tiếng, đang muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị một người khác vững vàng bắt lấy.

Giương mắt nhìn sang, thì ra là Hải Nhĩ.

Hải Nhĩ trước mặt cũng rất nghiêm túc: “Tráng Tráng, tin tưởng anh, Thường Hoằng chưa bao giờ phản bội em, anh ấy một mực bảo vệ em, hiện tại tình hình rất không ổn, không nên làm loạn nữa, đi mau đi!”

Những lời này đem lại lượng thông tin quá lớn, khiến Chu Tráng Tráng nghe xong mù mờ đến ngỡ ngàng.

Hải Nhĩ muốn đúng là hiệu quả này, lúc này vội đem Chu Tráng Tráng kéo đến trước xe, mở cửa, nhét vào, đóng cửa, rồi đem chìa khóa ném vào tay Thường Hoằng nhanh chóng chạy tới tiếp ứng: “Anh, bọn họ ở trên đường, e là lập tức sẽ đến đây, anh đi xe của em để khỏi bị theo dõi.”

Thường Hoằng không hổ là người luyện võ, động tác nhanh chóng, cầm lấy chìa khóa, đưa Chu Tráng Tráng còn đang trong tình trạng mê man như gió bay điện chớp ra khỏi bệnh viện.

Tả Nhất từ trên mặt đất đứng lên, đầu tiên nhìn thấy Hải Nhĩ đang nhìn chăm chú vào chiếc xe chở Thường Hoằng cùng Chu Tráng Tráng đi xa, ánh mắt nhu hòa lại kiên định.

Tả Nhất muốn hỏi hắn Thường Hoằng rốt cuộc muốn đưa Chu Tráng Tráng đi đâu, ai ngờ Hải Nhĩ trực tiếp hướng đến xe của Thường Hoằng phóng đi mất.

Phản ứng đầu tiên của Tả Nhất chính là người này nhất định là muốn đi tụ họp cùng Thường Hoằng, lúc này cũng không nghĩ nhiều, thừa dịp hắn vô ý liền mở cửa xe, trực tiếp ngồi lên ghế phụ.

Bởi vì động tác quá mạnh, chỗ vừa bị Thường Hoằng đánh bị động đến, đau đến Tả Nhất nhe răng nhếch miệng.

“Mau đi xuống!” Hải Nhĩ hét to: “Tôi có chính sự phải làm!”

“Đưa tôi đi tìm Tráng Tráng.” Tả Nhất thái độ cường ngạnh.

“Tôi không có thời gian nói nhiều với anh, tôi lái xe này đi ra ngoài là vì giúp bọn họ dời đi một số người, rất nguy hiểm, anh không muốn sống nữa sao?” Hải Nhĩ gấp đến độ trên mặt xuất hiện ửng hồng khác thường.

Tả Nhất đâu chịu tin, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hải Nhĩ cuối cùng buông tha cho việc câu thông cùng Tả Nhất, trực tiếp đem xe lái đi, ngược hướng Thường Hoằng vừa đi.

Lúc này đã là hoàng hôn, trên bầu trời màu đỏ xen lẫn nâu đen, đúng là lúc trời đất hỗn loạn.

Sau đó không lâu, Tả Nhất rốt cục phát hiện, Hải Nhĩ nội tâm cùng bề ngoài là đều là thuần lương… đằng sau quả nhiên có hai chiếc xe không rõ mục đích im ắng theo dõi bọn họ.

“Các anh rốt cuộc chọc đến người nào?” Tả Nhất không phải người nhát gan, nhưng trong xe đột nhiên xuất hiện không khí khẩn trương làm cho ttrán hắn thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.

Hải Nhĩ đáp một nẻo: “Hai năm, cuối cùng đã đến lúc kết thúc.”

Giờ khắc này, Tả Nhất giật mình, mình là lên xe giặc.

Lúc Chu Tráng Tráng phục hồi tinh thần, bọn họ đã ra khỏi thành, đang trên đường đến núi Hương Sơn.

Đường núi vốn khó đi, thêm sắc trời tối dần, đường quanh co, tốc độ xe không nhanh được như bình thường, Chu Tráng Tráng bị dọa đến, thật lâu mới có tinh lực hỏi thăm vấn đề quan trọng:

“Vừa rồi Hải Nhĩ nói anh chưa bao giờ phản bội tôi, là thế nào?”

“Nghĩa là anh vẫn luôn yêu em, vẫn muốn cùng em xxx…”

Ở thời khắc này mà Thường Hoằng vẫn như cũ cà lơ phất phơ, Chu Tráng Tráng cảm giác nếu mình có cái gọi là cốt khí, thì phải đi vặn tay lái làm cho xe rơi xuống núi, cùng tên khốn kiếp này đồng quy vu tận mới phải.

Nhìn Chu Tráng Tráng nhẫn nại giống như bộ dáng bị táo bón ba ngày, Thường Hoằng mở miệng: “Tráng Tráng, anh nói thật, trong hai năm qua, không có lúc nào là anh không nhớ đến em.”

“Ý của anh là, lúc anh ôm Phó Dương Dương thì anh nhớ tôi.” Chu Tráng Tráng bật cười châm chọc: “Tôi cần phải cảm động đến ngay cả nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài sao?”

“Anh cùng cô ta, chưa bao giờ xảy ra quan hệ.” Thường Hoằng trịnh trọng làm sáng tỏ: “Tính đến nay, cùng anh có quan hệ nam nữ chỉ có em.”

Chu Tráng Tráng hừ lạnh một tiếng: “Cái đồ sinh vật suy nghĩ bằng nửa người dưới như anh sẽ nhịn được?”

Chu Tráng Tráng còn nhớ rõ, lúc trước Thường Hoằng ở trên giường là mãnh liệt thế nào, mới được nếm thử tư vị tình dục, thanh niên khỏe mạnh như hắn sao có thể nhịn được?

“Sao anh phải nhịn? Tay phải thành bạn tốt của anh, không có việc gì khó cả.” Qua hai năm Thường Hoằng da mặt dày chỉ tăng không giảm, lúc nói lời này vẻ mặt vẫn thản nhiên.

“Bạn tốt? AV tốt thì có!” Chu Tráng Tráng tức giận.

“Không có hứng thú, nhưng nếu em nguyện ý cùng anh, anh có thể vì em bồi dưỡng hứng thú.” Thường Hoằng tiếp tục da mặt dày.

Chu Tráng Tráng lần nữa sinh ra ý tưởng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

Khi chạy đến trong đường hầm, chiếc xe liên tục theo dõi bọn họ bị va chạm mạnh, thân xe lập tức lắc lư kịch liệt.

Tả Nhất không dám thở mạnh, nhìn về phía thân thể gầy yếu mà thần sắc kiên định Hải Nhĩ trên ghế lái, trong nội tâm không khỏi bội phục: “Người anh em, khi anh quyết định ngồi xe này, đã muốn liều mạng phải không?”

Hải Nhĩ thầm chấp nhận, sau khi lọt vào vòng tập kích thứ hai, hắn mang theo áy náy nói với Tả Nhất: “Xin lỗi, đã làm liên lụy tới anh rồi.”

Xem tình huống này, hôm nay chết đến nơi rồi, mồ hôi trên trán Tả Nhất bắt đầu chảy xuống người.

Chu Tráng Tráng như thế nào cũng không ngờ tới, Thường Hoằng lại đưa cô đến miếu tự có vị trụ trì xinh đẹp như trong truyền thuyết. Trụ trì bận chuyện tu hành, không tiện đón tiếp, nhưng vẫn truyền lời cho tăng nhân chiêu đãi thật tốt hai người bọn họ.

Tăng nhân mang cơm lên, an bài gian phòng sạch sẽ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Chu Tráng Tráng mệt mỏi toàn thân, sau khi ăn xong liền đến gian phòng nghỉ ngơi.

Mới vừa nằm xuống, chỉ nghe thấy cửa gỗ “cạch” một tiếng bị người đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc từ từ hướng về phía mình.

“Tôi rất mệt, anh ra ngoài trước đi.” Chu Tráng Tráng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.

“Em không muốn nghe anh giải thích vì sao lúc trước anh phải rời khỏi em sao?” Thường Hoằng ngồi xuống mép giường.

Bóng dáng của hắn bao trùm trên người cô, Chu Tráng Tráng cảm thấy rất nặng nề: “Tôi muốn biết, nhưng chuyện tôi càng muốn biết là chúng ta đã chia tay hai năm rồi, bây giờ anh muốn thế nào?”

Tuy là mùa hè, nhưng ban đêm trên núi nhiệt độ thấp, không khí lại thoáng như đầu thu trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thật lâu, giọng nói Thường Hoằng mới truyền đến: “Tráng Tráng, nếu như có con đường thứ hai, anh sẽ không làm như vậy.”

Lúc Tả Nhất tỉnh lại, phát hiện mình cùng Hải Nhĩ bị nhốt vào một phòng nhỏ cũ kỹ, hai tay hai chân bị trói, không thể động đậy.

Bọn họ cuối cùng vẫn bị ngăn lại, người đàn ông cầm đầu có khuôn mặt trắng như sứ nhưng trên người lại tỏa ra hơi thở lạnh lùng, lúc mở cửa xe, trông thấy bên trong là bọn họ, cúi đầu mắng: “Mẹ nó, tên tiểu tử thúi Thường Hoằng kia trốn thoát mất rồi .”

“Như vậy, có thể thả chúng tôi không?” Tả Nhất dò hỏi.

“Cậu có khỏe không, tôi nhớ không lầm thì Thường Hoằng đối với người không còn sống được bao lâu như cậu rất quan tâm mà.” Người đàn ông mỉm cười nhìn về phía Hải Nhĩ, nụ cười của hắn có cảm giác rợn tóc gáy, làm cho người ta thấy khó chịu.

Hắn làm một động tác, Tả Nhất cùng Hải Nhĩ chỉ cảm thấy gáy đau xót, trước mặt bỗng tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, Tả Nhất hiểu, Hải Nhĩ thành con tin, rất nguy hiểm, mà chính mình thành con tin đầu thừa đuôi thẹo, nguy hiểm hơn.

Sau khi xác nhận chạy trốn vô vọng, Tả Nhất chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng cho dù chết cũng phải hiểu nguyên nhân, liền cười khổ nhìn về phía Hải Nhĩ: “Có thể nói cho tôi rốt cuộc các người đắc tội thế nào với những người này không?”

Truyện Chữ Hay