Chu Tráng Tráng ngồi trong phòng Tả Nhất cả một hồi lâu mới phát hiện hôm nay Tả Nhất nhìn qua có chút khác thường, biểu tình phấn khởi kia giống như uống nhầm phải thuốc.
Tả Nhất xếp xong cái áo cuối cùng, mới xoay người, sắc mặt bình tĩnh tuôn ra cái tin tức kinh thiên: "Anh muốn đi tìm Đa Đa."
"Xảy ra chuyện gì?" Chu Tráng Tráng trợn to mắt.
"Cô ấy sắp kết hôn." Đây là cọng rơm cuối cùng ngoài sức chịu đựng của hắn.
"Cướp hôn a, muốn đóng phim truyền hình sao? Anh tên đàn ông này sao lại như thế chứ? Thấy cô ấy vui vẻ sống anh không cam lòng phải không? Trước kia lúc người ta tốt với anh, anh mặt dày mày dạn không biết xấu hổ làm chuyện có lỗi, hiện tại người ta sắp gả cho một người đàn ông tốt, anh lại mặt dày mày dạn không biết xấu hổ chạy tới phá đám. Anh thật sự nghĩ mình là chúa Jesus a? Cô ấy nhất định phải tin anh mới có thể vui vẻ suốt đời.” Chu Tráng Tráng nổi cáu nói liền một mạch, giọng điệu giống như cơm tối qua để thiu, chua xộc lên tận não.
Trong lòng nàng hiểu, mắng Tả Nhất kỳ thật là giận chó đánh mèo, nàng bất quá là mượn hắn để mắng một người khác, cho nên sau khi nói xong, Chu Tráng Tráng cũng còn có chút hối hận.
Trong hai năm này, ngoài Hải Nhĩ làm tri kỷ ra, nàng còn có Tả Nhất bên cạnh. Tả Nhất mặc dù có nhiều điểm không tốt, nhưng đối với nàng vẫn rất nghĩa khí, lúc cần hỗ trợ tuyệt đối nghĩa bất dung từ.
Mà lời nói mới rồi cũng tâm toạc tim hắn.
Đang nghĩ ngợi nên nói cái gì để thay đổi cục diện thì Tả Nhất vẫn trầm mặc lại mở miệng: "Em nói rất đúng, anh quả thật là tên khốn kiếp . . . . . . chuyến đi này, cứ coi như là cho mình hết hy vọng đi."
Tình yêu này như một người uống nước, lạnh ấm tự họ biết, Chu Tráng Tráng cũng không có tư cách gì khuyên nhủ hắn. Nàng làm sao mà biết được liệu trong lòng Đa Đa có phải vẫn đang chờ hắn hay không, không chừng Tả Nhất đi như vậy, còn có thể đoạt về một đoạn nhân duyên?
Đối với hành vi Tả Nhất kéo hành lý tiến đến sân bay, trong lòng Chu Tráng Tráng chỉ có thể thầm cầu nguyện.
--------------------------------
"Mỗi người phải tự cào tuyết trước nhà mình, chẳng ai quan tâm nóc nhà người khác có tuyết hay không đâu." Andrew Lâm dùng những lời này nhắc nhở rằng tình trạng của Chu Tráng Tráng nàng còn phiền não hơn Tả Nhất nhiều: "Tôi thấy cô cũng chỉ là một thực tập sinh bình thường thôi, sao lại có người muốn dùng cách này điều tra cô chứ?"
"Thật ra . . . . . ." Chu Tráng Tráng ra vẻ nghiêm túc nói: "Tôi là gián điệp."
Andrew Lâm haha cười tỏ vẻ bản thân không tin.
"Bất quá tên bạn kia của tôi chào giá rất đắt tiền, hơn nữa nghe nói còn theo cô gần hai năm lận, xem ra người sai khiến đối với cô cảm tình rất sâu, hoặc là rất yêu cô, hoặc là rất hận cô." Andrew Lâm sờ sờ hàm ria khêu gợi trên cằm.
"Anh gặp phải người cuồng xé quần áo, tôi gặp phải tên biến thái cuồng theo dõi, không biết ai thảm hơn ai." Chu Tráng Tráng thở dài.
Vì báo đáp ân Chu Tráng Tráng hy sinh giấc ngủ quý giá giúp hắn đi mua đồ vật này nọ, Andrew Lâm quyết định mời nàng đến một nhà hàng Pháp đặc biệt có phong cách ở trung tâm thành phố.
Trong lòng Ở Chu Tráng Tráng, cái gọi là phong cách là chổ đốt tiền, thiêu đốt rất nhiều tiền, không chừng một bữa ăn có đến % là phí trang hoàng rồi.
Nhưng cũng may không phải mình trả tiền, Chu Tráng Tráng cũng yên tâm thoải mái.
Ai ngờ hôm nay ra cửa không coi giờ lành, ngay tại cửa ra vào, nhìn thấy một mỹ nữ đang từ nhà hàng đi ra, Andrew Lâm luôn luôn trấn định lạnh nhạt thế mà giờ đây hai chân run lên.
Chu Tráng Tráng lập tức hiểu rõ, nhỏ giọng hỏi: "Đây là cô gái xé nát quần áo sao?"
Đoán là chính xác, Andrew Lâm chỉ kịp dặn lại một câu "Cô đi vào trước, tôi đi trốn rồi tới sau" lập tức biến mất.
Chu Tráng Tráng chỉ có thể kiên trì tiến về phía cô nàng xé y phục đang cách một khoảng không xa, quả nhiên khí tràng mười phần, vỏn vẹn một cái sượt vai lướt qua thôi đã khiến Chu Tráng Tráng trán đổ vô số mồ hôi lạnh.
Người phục vụ dẫn Chu Tráng Tráng đến một chổ sát cửa sổ, ừng ực ừng ục một hơi cốc nước lạnh, lúc này mới kiềm chế được nội tâm sợ hãi.
Cô nàng kia, nếu sinh ra vào thời cổ đại, tuyệt đối là một tuỵêt đại cao thủ a.
Hồn vía còn chưa trấn định hoàn toàn thì khóe mắt bỗng nhiên lại thoáng thấy cửa vào một đôi nam nữ, đợi nhìn thấy rõ, mồ hôi trên trán mới vừa được lau khô lại hạt trước hạt sau ồ ạt kéo tới.
Chu Tráng Tráng vừa dùng menu che chắn mặt mình, trong lòng vừa chửi má nó: shit, ta có thù có oán gì với đôi gian phu dâm phụ này không bằng? Ta đi quán vịt nướng các người cũng đi quán vịt nướng, ta đến nhà hàng trang nhã các người cũng đến nhà hàng trang nhã, hôm nào bà đây đi ăn tào hủ thúi các người cũng muốn theo sao?
Cho dù Chu Tráng Tráng tận lực thu nhỏ mình lại, nhưng trên người Phó Dương Dương cứ như có trang bị rađa, thoáng cái liền thấy nàng, lôi kéo Thường Hoằng đi đến trước bàn nàng, mỉm cười, mang chút ý tứ thắng lợi: "Tráng Tráng, thật khéo nha, em đi một mình sao?"
"Ân, đúng là khéo, cô đi hai người sao?" Chu Tráng Tráng cúi đầu xem thực đơn, tư thế cơ thể biểu đạt không có tâm tình nói chuyện phiếm, xin hai ngươi mau cút đi.
Nhưng Phó Dương Dương vẫn một tay kéo cánh tay Thường Hoằng, tay kia thì vươn tới trước mặt Chu Tráng Tráng, nói: "Hôm chúng tôi đính hôn em không có tới, thật sự là thiếu hẳn niềm vui mà. Em xem nhẫn này, có đẹp không?
Nhẫn kim cương trên ngón tay Phó Dương Dương óng ánh rực rỡ, dưới ánh đèn lấp loé tia sáng như tia chớp.
Chu Tráng Tráng thừa nhận hai mắt mình bị chiếu loá đau nhức.
"Đi thôi, người ta còn có việc." Thường Hoằng muốn đem Phó Dương Dương rời đi.
Nhưng Phó Dương Dương cũng đâu chịu để yên, đóng trụ tại chỗ, nhẹ nhàng nũng nịu cười: "Đúng vậy, ‘người ta’, Tráng Tráng có thể không phải là người ta sao?"
Chị dâu có thể nhẫn, chú em thì thể nhịn, ngươi đoạt người yêu ta còn chưa tính sổ, còn diễu võ dương oai, lên mặt vểnh mông, Chu Tráng Tráng quá tức giận, liền vỗ mặt bàn, phát ra một tiếng động rung trời, kinh động toàn bộ thực khách.
Ssau khi vỗ xong, tuy rằng Phó Dương Dương tạm thời giật mình, nhưng tiếp theo, Chu Tráng Tráng còn chưa nghĩ ra cái gì hay ho để nói cả, vì thế sau hành động đập bàn là liên tục trầm mặc.
Giây phút trầm mặc qua nhanh, gương mặt Phó Dương Dương lại khôi phục vẻ mỉa mai lúc trước thì một giọng nam gợi cảm đánh úp lại, khí thế cường đại chống đỡ Chu Tráng Tráng: "Đã tới chậm, khiến Tráng Tráng của anh phát cáu rồi, anh thật đáng chết mà, nhưng Tráng Tráng em giận thì giận, cũng không thể lấy tay mình ra hả giận, đánh gãy cái bàn chẳng nhằm nhò gì nhưng tay đỏ lên rồi thì sao?"
Bạn chí cốt Andrew Lâm, đủ thông minh, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chọn đúng thời điểm xuất hiện giải vây cho Chu Tráng Tráng, đóng kịch cũng phải làm sao cho ra dáng, bước qua vươn tay vòng ôm thắt lưng Chu Tráng Tráng.
Khoảnh khắc tay Andrew Lâm ôm thắt lưng Chu Tráng Tráng, nàng bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt như mũi lao nhọn hướng thẳng vào bàn tay kia đâm tới, đợi tập trung tinh lực nhìn lên thì thà không nhìn còn hơn.
"Anh đây là. . . . . ." Đôi mắt Phó Dương Dương thanh tú khôn khéo đánh giá: "Bạn trai em sao?"
Andrew Lâm vươn tay bắt tay Phó Dương Dương, Phó Dương Dương tự giới thiệu: "Tôi là bạn của Tráng Tráng, Phó Dương Dương, còn đây là vị hôn phu tôi, Thường Hoằng."
Andrew Lâm nhìn về phía Thường Hoằng, tự đáy lòng nói: "Anh có cô bạn gái như vậy, phúc khí thật tốt."
Lời vừa nói ra, Phó Dương Dương cười đắc ý, Chu Tráng Tráng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi -- quả nhiên là mang dòng máu hỗn độn với bọn phương tây cướp Viên Minh Viên chúng ta ngày xưa mà, mắt Andrew Lâm này thật quá kém cỏi!
Cũng không chờ người đắc ý kẻ nghiến răng lâu, Andrew Lâm tiếp tục bổ sung: "Tục ngữ nói rất đúng, nữ đại tam, ôm kim chuyên, anh Thường có cô bạn gái như Phó tiểu thư đây, thật sự là rất may mắn."
Ngoài mặt là khen ngợi Phó Dương Dương, bên trong ngầm châm chọc cô ta nhìn qua mặt bự hơn Thường Hoằng.
Quả nhiên chó sủa to là chó không cắn người, trước kia xem Andrew Lâm một bộ dáng thân sĩ, nhưng công lực tổn hại người khác cũng khong thua kém ai, một câu này liền khiến mặt Phó Dương Dương biến đen một lúc. (Quạ: anh này cứu người mà bị coi là “chó không sủa” kìa)
Nhưng có thể cướp Thường Hoằng trên tay Chu Tráng Tráng khẳng định đều là nhân vật hung tàn, Phó Dương Dương chỉ dùng một thời gian ngắn đã đem sắc mặt còn tệ hơn thức ăn thừa lạnh ôi thiu thu thập vô cùng chỉnh tề.
Chỉnh đốn xong, Phó Dương Dương còn muốn đánh trả, nhưng Thường Hoằng lại giành trước một bước: "Như vậy sẽ không quấy rầy, hai người từ từ dùng bữa."
Nói xong lập tức đi đến một bàn cách khá xa bọn họ ngồi xuống, Phó Dương Dương mắt nhìn theo bóng dáng hắn, trong mắt như gió thu thổi qua, nhưng chỉ sau một lát, hết thảy đều yên lặng xuống.
Cô ta dùng âm điệu cùng biểu tình hoàn mỹ chào tạm biệt với hai người Chu Tráng Tráng, từ tốn đi về phía Thường Hoằng.
Bữa cơm này có thể nói Chu Tráng Tráng ăn đến lao tâm khổ lực quá độ.
"Hai người họ rất xứng đôi." Andrew Lâm nói.
Dao nĩa trên tay Chu Tráng Tráng chạm vào đĩa sứ phát ra tiếng vang.
"Đáng thương thay cho cái đĩa cùng lỗ tai của tôi”, Chu Tráng Tráng dừng lại. “Tôi là nói, cả hai bọn họ đều bị ghen ghét nô dịch rồi, điểm này rất xứng đôi." Andrew Lâm day day cái lổ tai mình.
"Ghen cái gì?"
"Nữ thì ghen tị cô, nam thì ghen tị tôi, nhưng vẫn có thể ẩn nhẫn không phát, khẳng định nội tâm đã bị gặm nhấm không còn nhận ra nữa."
"Có cái gì tốt mà ghen tị chứ? Tôi bất quá là bại tướng của thủ hạ hắn, là bạn gái cũ bị hắn vứt bỏ không cần.” Chu Tráng Tráng há to mồm ăn thịt bò.
"Theo tôi thấy, cô mới là người chiến thắng."
"Nếu thật sự là người thắng cuộc, tôi sẽ thành hiện tại này phó điểu dạng?"
"Đúng rồi, có phải anh ta chính là người thuê gã kia theo dõi cô không?"
Andrew Lâm phúc chí tâm linh khiến khối thịt bò trong miệng Chu Tráng Tráng thiếu chút nữa nghẽn trong cổ họng cố nuốt cũng không trôi.
Vẫn chưa có ai dám vạch trần điểm ấy.
"Tiểu Lâm, anh có thể bớt nhiều chuyện được không?"
"Vậy thì cô cũng đừng gọi tôi là Tiểu Lâm."
"Vì sao?"
"Mẹ tôi là người Trung Quốc, tôi tiểu học đã đọc “tiếu ngạo giang hồ”, nhủ danh của Lâm Bình Chi là Tiểu Lâm Tử, hắn là thái giám nha."
Chu Tráng Tráng thở dài, gần nhất tạp nham, người xấu cũng rất ngu ngốc nha.
Sau hôm ăn cơm ấy, Chu Tráng Tráng thừa dịp thời gian nghỉ trưa chạy về trường học, đi bức cung Hải Nhĩ.
Lời mở màn chả ăn nhập gì: "Nếu có một ngày, tôi cùng Thường Hoằng cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?"
"Anh không biết bơi, ai cũng không cứu được."
"Vậy nếu em cùng anh ta đều bị rắn hổ mang cắn, huyết thanh lại chỉ có cứu một người, anh cho ai?"
"Hai người không có việc gì tự nhiên đi tới chổ có rắn hổ mang làm cái gì?"
"Nếu hai chiếc tàu Noah mà anh chỉ có một vé, anh sẽ cho anh ta hay cho em?" (Nếu ai đã từng xem phim thì sẽ thấy hai con tàu Noah trong ngày tận thế)
"Không ai hết, mình anh đi."
Hải Nhĩ cũng không phải kẻ ngu, không dễ dàng mắc câu: "Tráng Tráng, em rốt cuộc muốn biết cái gì?"
Chu Tráng Tráng lấy đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, trong tiếng lộc cộc, nàng mở miệng: "Em muốn biết, anh có thể vì Thường Hoằng mà gạt em, làm chuyện có lỗi với em?"
"Sẽ không, anh đời này sẽ không làm chuyện thương tổn em." Ánh mắt Hải Nhĩ thành kính như Hồng Vệ Binh.
"Gần đây em phát hiện có rất nhiều chuyện rất hỗn loạn." Chu Tráng Tráng thở dài: "Hải Nhĩ, em thật không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Hải Nhĩ buông ống nghiệm trong tay, nghiêm túc nhìn Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng cúi đầu, cố gắng đắn đo câu chữ: "Lấy một ví dụ thế này nha, em vốn luôn ăn vịt nướng mà sống, cam tâm tình nguyện, không oán không hận, tuyệt không thèm nhìn món ăn nào khác. Nhưng bỗng một ngày nào đó, vịt nướng bị một người khác mua rồi, em khổ sở em buồn rầu em khốn khổ. Nhưng người dù sao cũng vẫn phải sống, vẫn phải ăn gì đó mà sống, cho nên em quyết định quên mùi vị vịt nướng bắt đầu tìm kiếm món ăn khác. Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên em lại nghe thấy mùi vịt nướng như ẩn như hiện, vây quanh bên người, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Em thực sợ hãi cũng thực buồn rầu, vịt nướng nếu đi rồi thì dứt khoác đi luôn đi, đến chân trời góc biển, để em hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng thỉnh thoảng lại lan toả mùi, cứ thế thì có ý gì chứ? Đương nhiên em hy vọng mùi kia chính là ảo giác của chính mình, mà nếu không phải, em hy vọng con vịt nướng kia có thể tự giác chút, cân nhắc thiệt hơn, đi cùng chủ nhân của hắn, đi xa thật xa, để cho em tìm kiếm món ăn mới."
"Em. . . . . . cư nhiên hình dung anh ấy thành một con vịt."
"Anh chỉ nghe được mỗi điểm ấy sao.”
"Mà còn là một con vịt đã bị nướng."
"Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là em hy vọng anh có thể giúp em trong chuyện này!"
"Buông lỏng tâm, đừng nghĩ đông nghĩ tây, cảm tình là mây bay, việc quan trọng đối với em bây giờ là nên đặt hết vào công việc, mau đến kể anh nghe, gần đây công tác thế nào rồi?"
Công việc ở toàn báo thường xuyên tiếp xúc với ngôi sao, vốn toàn chuyện bát quái, Chu Tráng Tráng lại là một người nhiều chuyện, liền liên miên kể cho Hải Nhĩ nghe.
A thì ra là đồng tính luyến ái, B gần nhất được một đại gia bao dưỡng , C đi gọt mặt khiến cho sưng lên như cái bánh bao. . . . . .
Sau khi nói xong chuyện tạp nham ở toà soạn mới phát hiện, Hải Nhĩ dường như cái gì cũng chưa trả lời nàng.
Tên đàn ông này, công lực ngày một tăng mạnh, Chu Tráng Tráng tức giận đến bụng đau.
Đau râm ran chuyển sang đau đầu đầy mồ hôi, cũng may Andrew Lâm đủ cẩn thận, phát hiện nàng khác thường, vội vàng đưa nàng vào bệnh viện. Kiểm tra một hồi, phát hiện là viêm ruột thừa cấp tính, ngay cả giọng nói cũng không kịp cất lên, lập tức đưa vào phòng mỗ.
Cứ thế, Chu Tráng Tráng bị cắt ruột thừa.
Trong hỗn loạn, nàng nghĩ, nếu đoạn tình cảm này cũng giống ruột thừa có thể cắt đi thì tốt biết bao.
Giải phẫu xong vẫn là Hải Nhĩ cùng Andrew Lâm chiếu cố, hai anh chàng siêu đẹp trai nhất thời làm cho toàn nữ hộ sĩ trong bệnh viện sôi trào.
Để được hộ sĩ chăm sóc cẩn thận, Chu Tráng Tráng nói dối bảo hai người đều là anh trai mình.
Vì để trở thành chị dâu của Chu Tráng Tráng, các y tá đối với Chu Tráng Tráng không gì tốt bằng, phỏng chừng còn chăm sóc cẩn thận hơn so với chăm sóc mẹ họ.
Lâu ngày, tần suất Hải Nhĩ chạm mặt Andrew Lâm ngày một nhiều, rốt cục có một ngày, Hải Nhĩ đưa cho Chu Tráng Tráng một cái báo cáo quan sát.
"Anh cảm thấy tên nhiếp ảnh gia kia hình như có ý với em."
"Em với anh ta là bạn cùng chung hoạn nạn, không có khả năng phát sinh tình cảm khác." Chu Tráng Tráng cũng không để tâm lời Hải Nhĩ nói, tiếp tục chơi psp trong tay.
“Hắn ưu tú như vậy, nếu hắn có ý với em, thật sự em có thể không động tâm sao?" Hải Nhĩ hỏi.
"Nếu anh ta có ý đó, em liền đem khúc ruột cắt đi nuốt trở ngược lại." Chu Tráng Tráng vì muốn yên tĩnh chơi game, phát thề như thế đó.
Nhưng ông trời nhất định đùa chết nàng.
Buổi chiều Andrew Lâm đến thăm nàng, rót cho nàng ly nước trái cây, ngay lúc Chu Tráng Tráng ừng ực uống, Andrew Lâm nói: "Xin lỗi, kỳ thật buổi sáng tôi đã tới rồi, nhưng ở cửa nghe thấy em cùng Hải Nhĩ nói chuyện nên đã không vào."
"Anh đừng nghe anh ấy nói bậy, anh ấy là trạch nam, ru rú trong nhà đã lâu, hay thích nghĩ lung tung." Chu Tráng Tráng vội vàng giải thích.
"Nếu. . . . . ." Andrew Lâm nghiêm túc nhìn nàng, nhìn thật sâu, còn muốn sâu hơn rãnh Mariana () nữa "Nếu cậu ta không phải nói bậy thì sao?"
Nước trái cây kia ở cuống họng dừng lại, nửa vời, nghẹn ứ Chu Tráng Tráng.
"Chu Tráng Tráng, em thật sự rất đáng yêu, anh quả thật thích em."
Trong phòng bệnh, Andrew Lâm đối mới Chu Tráng Tráng vừa bị cắt ruột thừa mà thổ lộ.