Cả hai đứng yên dưới một gốc cây cách xa lũ học trò, Trần Tranh nhìn Tiếu Tiêu, cảm nhận được sự nhiệt huyết ngay cả trong cơn nóng bức của những cô cậu học sinh cấp ba, rồi hồi tưởng lại về cái thời đi học của bọn họ.
Mùa hè năm ấy, lớp A trường Trung học Thanh Đảo bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, nghe đâu sau này ngôi trường nọ cực kỳ nổi tiếng, rất nhiều bộ phim thanh xuân vườn trường đã ra đời từ đây. Thế nhưng, lúc ấy, ý nghĩa to lớn nhất của ngôi trường cấp ba này đối với Trần Tranh, có lẽ chính là vì tại đó, hắn đã gặp được Tiếu Tiêu.
Tiếu Tiêu là người duy nhất bị cảm nắng khi tham gia huấn luyện quân sự. Khi cậu xỉu đi với sắc mặt trắng bệch dưới ánh nắng mặt trời, Trần Tranh còn nhủ thầm, thằng nhóc này đến là yếu!! Ai ngờ, ngay sau đó hắn lại thành người bị huấn luyện viên gọi đi đưa cậu vào phòng y tế nghỉ ngơi chứ.
Tới lúc Tiếu Tiêu tỉnh lại và nhìn thấy Trần Tranh, cậu có vẻ hết sức ngại ngùng, lúng túng nói: “Thể, thể chất của tớ vốn hơi yếu.”
Trần Tranh nhìn khuôn mặt và cần cổ bị nắng chiếu làm cho đỏ bừng lên của người nọ, đột nhiên thấy hổ thẹn vì bản thân khi nãy còn thầm chế nhạo cậu. Hắn ôm lấy Tiếu Tiêu như thể muốn đền bù, đáp lời: “Không sao hết á! Về sau anh che chở cho cậu.”
Trần Tranh quả thật đã thực hiện lời mình nói.
Năm đó, phòng học của trường chưa có máy bơm nước uống tự động, các học sinh cần phải đi đến phòng đựng nước đóng bình khuân về rồi dùng vòi nhựa có sẵn trên bình để lấy nước vào cốc của mình. Việc này được giao cho các bạn nam đi làm theo số thứ tự, bởi vậy, cứ cách một khoảng thời gian, mọi người dọc suốt quãng đường từ phòng đựng nước đến khu giảng đường sẽ bắt gặp cảnh tượng buồn cười như sau: Một cậu học sinh trông thanh tú nhã nhặn lại cứ ấp ủ ý đồ, hòng cướp lại bình nước trong tay một bạn nam vóc dáng cao to khác, mà cậu chàng cao to kia dường như cố tình trêu chọc cậu, còn bê bình nước lượn qua lượn lại tránh đi.
Sau này, tới chính Trần Tranh còn không rõ hồi ấy mình khuân nước hàng tháng giúp Tiếu Tiêu, rốt cuộc chỉ là vì câu nói “Che chở cho cậu” rất chi là khí phách lúc khai giảng; hay còn bởi mỗi lần cậu ảo não vì đến phòng chứa nước chậm hơn hắn một bước, lại phải đuổi theo hắn giành nước tức xì khói, cuối cùng khi tới hành lang phòng học, lúc hắn chuẩn bị rút lui thì cậu lại bối rối nói lời “Cảm ơn”.
Đương nhiên, Tiếu Tiêu chẳng cần tên ngốc to con ấy đến giúp mình bưng nước chút nào, tuy rằng cơ thể cậu hơi yếu nhưng những việc này cậu vẫn dư sức hoàn thành, còn làm khó người nọ lần nào cũng phải tìm cớ để ngăn cản cậu nữa chứ. Có đôi khi, Tiếu Tiêu không khỏi nghĩ thầm, cậu chẳng biết phải làm thế nào thì mới đền đáp hết được công ơn của cậu bạn ấy.