Edit: V.O
Vệ Đình Quân trầm mặt đứng dậy, nói với Cố Hướng Tinh: "Nếu Cố tiểu thư thích thì gói lá trà còn sót lại cho Cố tiểu thư mang về."
Lời nói này của Vệ Đình Quân đầy đủ lễ nghĩa, nhưng cũng đủ mười phần đuổi khách, Cố Hướng Tinh không biết Cố Nhược Tuyết có nghe hiểu không, dù sao cô cũng đã hiểu.
"Tôi lập tức đi."
Nhìn Cố Hướng Tinh xoay người rời khỏi phòng làm việc, lúc này Cố Nhược Tuyết mới bất tri bất giác kịp phản ứng, cô ta nhận đồ, vậy thì phải rời đi.
"Vệ tổng. . ." Cố Nhược Tuyết có chút muốn nói lại thôi, cô ta chỉ vừa mới tới uống một tách trà mà thôi.
"Cố tiểu thư còn có việc?" Lời Vệ Đình Quân trong khách sáo lại có lạnh lùng, Cố Nhược Tuyết có chút buồn bực, cô ta cũng không có chuyện gì khác, chỉ là vừa đến Tinh Ảnh Thị ký hợp đồng, lại vừa vặn nghe được tin Vệ Đình Quân cũng ở đây, cho nên muốn cả gan tới thử vận may chút thôi.
Suy nghĩ một chút, Cố Nhược Tuyết bận rộn tìm cớ:
"Thật ra thì hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là muốn mời Vệ tổng cùng nhau ăn một bữa cơm, để em gái là tôi, bồi tội với Vệ tổng anh vì chuyện sai chị đã làm."
Cố Nhược Tuyết không nghĩ tới chính là, lúc cô ta nói lời này, Cố Hướng Tinh đúng lúc đẩy cửa đi vào, nghe thấy lời của cô ta vào trong tai một chữ không lọt.
Cố Hướng Tinh nhìn Cố Nhược Tuyết, ánh mắt sương hàn.
Cô vốn cho là, cô gánh tội thay, chỉ là bởi vì Cố Nhược Tuyết sợ Vệ Đình Quân trả thù, kết quả thì ra là, bất kể là Cố Lực Phàm hay Cố Nhược Tuyết cũng không bỏ được đứa con rể rùa vàng Vệ Đình Quân này sao?
Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy buồn cười dị thường.
Mười năm trước đã làm chuyện như vậy với Vệ Đình Quân, sao mười năm sau còn có thể làm như không có việc gì nói muốn cùng ăn cơm với đối phương để giải thích?
Cố Nhược Tuyết tự nhiên thấy được ánh mắt Cố Hướng Tinh sương hàn, nhưng vậy thì thế nào, dieendaanleequuydoon – V.O, vì leo lên nhân vật như Vệ Đình Quân, coi như là dùng chút thủ đoạn cũng là nên.
So với chột dạ lúc ban đầu, lúc này Cố Nhược Tuyết có thể được xưng là cây ngay không sợ chết đứng.
Cố Hướng Tinh đi tới, đưa túi trà tới, Cố Nhược Tuyết ngưỡng cằm, vươn tay cầm lấy túi trà, lại bị Cố Hướng Tinh nắm ở trong tay.
"Chị. . ." Cố Nhược Tuyết cau mày, đang muốn mở miệng, Cố Hướng Tinh trực tiếp nói: "Uống trà đòi hỏi phẩm chất, mặc dù có vài loại trà vừa đắt lại tốt, nhưng không nhất định thích hợp với mỗi người."
Sắc mặt Cố Nhược Tuyết có chút khó coi, chị ta có ý gì? Là nói cô không xứng với trà này sao?
Muốn nổi giận, nhưng ở trước mặt Vệ Đình Quân, Cố Nhược Tuyết chỉ đành đè nén tính tình xuống, cố làm như lương thiện, cười: "Đương nhiên em biết chuyện này."
Vươn tay, hơi dùng sức, trực tiếp giật túi trà từ trong tay Cố Hướng Tinh.
Là đồ của tôi, cho dù nắm trong tay cũng vô dụng.
Cố Hướng Tinh nhìn dáng vẻ kia của Cố Nhược Tuyết, đối phương đã hoàn toàn không thèm nghe lời nói của mình.
Thôi, dù sao ngày đó ở bệnh viện, cô và nhà họ Cố đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.
Cố Nhược Tuyết lấy được đồ, không nhìn cô nữa, chuyển sang Vệ Đình Quân, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mong đợi: "Vệ tổng, không biết đề nghị mới vừa rồi của tôi anh có. . ."
"Không thành vấn đề." Vệ Đình Quân trực tiếp ngắt lời cô ta, gần như đồng ý mà không cần suy nghĩ: "Lát nữa tôi sẽ kêu thư ký của tôi liên lạc với cô."
Cố Nhược Tuyết nghe nói như thế, nhất thời trên mặt sáng ngời, có thể nghe được câu này của Vệ Đình Quân, rốt cuộc chuyến này cũng không đến uổng.
Tiễn Cố Nhược Tuyết đi, Cố Hướng Tinh có chút không khỏi tức giận với Vệ Đình Quân.
Ăn cơm với ai không được, hết lần này tới lần khác phải cùng Cố Nhược Tuyết, chẳng lẽ anh thật muốn đám hỏi với nhà họ Cố Gia sao?
Nhìn về phía Vệ Đình Quân, đáy mắt Cố Hướng Tinh không khỏi có chút oán niệm, Vệ Đình Quân nhìn cô, sắc mặt như thường, chỉ nói: "Còn sững sờ cái gì?"
Cố Hướng Tinh hoàn hồn, điều chỉnh tâm tình, đang muốn hỏi anh có gì căn dặn, đã thấy Vệ Đình Quân quét mắt qua tách trà trên khay trà, vẻ mặt tỏ vẻ ghét bỏ: "Còn không đi xử lý cái tách trên bàn đi."
Cố Hướng Tinh sửng sốt: "Xử lý ý là?"
Vệ Đình Quân nhìn cô, lạnh giọng nói ra hai chữ: "Ném đi."