Lúc báo cáo kiểm tra sức khỏe giao vào tay Lục Nam Khuê, cô còn chưa dám tin, sao cô lại đột nhiên mắc bệnh ung thư dạ dày cơ chứ.
Chủ nhiệm nói: “Hay là cô đi bệnh viện kiểm tra lại lần nữa xem, báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng có khi sai sót.”
Lục Nam Khuê đi bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa, kết quả vẫn giống nhau, ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Khoảng thời gian trước cô có đau trướng nhẹ phần bụng, luôn cho rằng bởi vì mùa thu khô hanh, cho nên chứng táo bọn lại tái phát.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô gọi một cái taxi về nhà.
Bằng lái xe thi hai ba lần đều thi trượt, sau đó cô bèn từ bỏ, dù sao thì ngồi xe bus cũng khá bảo vệ môi trường.
Tiền xe hơn tệ khiến Lục Nam Khuê hơi đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến thời gian của mình và Trần tiên sinh và cả bé con càng ngày càng ít, cô lại cảm thấy hơn tệ không đáng là bao.
Từ sau khi có em bé, cô đã thay đổi cái thói tiêu tiền như nước của mình, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, giống như Grandet tái thế, ngay cả mẹ cô cũng ghét bỏ dáng vẻ nghèo rớt của cô, không biết đường mua cho bản thân ít quần áo đẹp và mỹ phẩm dưỡng da cao cấp.
Cô biết mẹ cô thương cô.
Rõ ràng tiền lương của Trần tiên sinh không thấp, thực ra cô có thể không cần dè sẻn như vậy, nhưng cô luôn sợ mình kéo chân sau của Trần tiên sinh
() Kéo chân sau: Gây ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển của người khác.
Cô không đủ xuất sắc, cũng không xinh đẹp, lúc mang thai em bé, ban đêm còn len lén ước nguyện với ông trời, hi vọng em bé sẽ giống Trần tiên sinh nhiều một chút.
May mà ông trời nghe được ước nguyện trong lòng của cô, đường nét của em bé rất giống Trần tiên sinh, mũi cũng rất đẹp, chỉ có miệng giống cô, đôi môi tròn tròn cong cong, lúc không cười cũng giống như là đang cười.
Mặc dù Trần tiên sinh lần đầu tiên làm bố, nhưng không luống cuống tay chân như người khác, anh thong thả thay tã, dỗ em bé ngủ, còn Lục Nam Khuê ngoài việc cho bú thì không phải bận tâm bất kể việc gì nữa.
Trần tiên sinh đặt tên em bé là Trần Bạch Lục, cô luôn cho rằng là Lộ trong bạch lộ vi sương (),nhưng không ngờ Trần tiên sinh vừa dùng bút máy viết tên vừa nói với cô: “Là Trần Bạch Lục, Lục trong Lục Nam Khuê.”
() Lục 陆 và Lộ 露 đều đọc là [lù] nên chị gái mới không biết là từ [lù] nào.
Tài xế taxi rất nhanh đã đến nơi, là một chàng trai trẻ tuổi.
Trong xe mở nhạc DJ ồn ào, Lục Nam Khuê tâm trạng không tốt nhìn những tòa kiến trúc đang phi ngược lại ngoài cửa xe.
Chàng trai trẻ liếc trộm Lục Nam Khuê từ kính chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của cô, bèn hỏi: “Chị gái, có phải tiếng nhạc làm ồn chị không?”
Lục Nam Khuê lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh chàng nói: “Chị, chị khỏi cần khách sáo với em, muốn nghe cái gì chị nói với em, em đổi cho chị.”
Lục Nam Khuê im lặng mấy giây, cô nói: “Vậy phiền cậu đổi sang bài 《 Sách các vì sao 》nhé.”
“Hả?”
“Cậu bao nhiêu rồi?”
“Em .”
“Ồ, là năm à.” Lục Nam Khuê gật đầu, dáng vẻ bừng tỉnh, “《Sách các vì sao》, ca sĩ là Hứa Tung.”
Anh chàng lướt điện thoại mấy cái, sau đó nói: “Ồ, có rồi.”
Khúc nhạc dạo của bài《Sách các vì sao》vừa mới vang lên, viền mắt của Lục Nam Khuê đã tràn đầy nước mắt.
Thời trẻ luôn rất ảo tưởng, cảm thấy mỗi một bài hát đều giống như hát về bản thân mình.
Lúc đó cô thích Trần tiên sinh, mỗi ngày đều đặc biệt dậy sớm nửa tiếng để mang bữa sáng đã mua sẵn đặt vào trong ngăn bàn của anh, nhìn thấy dáng vẻ bối rối cầm bữa sáng lên của anh, sẽ cách vài cái bàn, trốn mặt sau chồng sách nhìn anh cười trộm.
Sau khi trăm phương ngàn kế giả vờ vô ý hỏi thăm được chòm sao của anh, lập tức mua một quyển sách về các chòm sao, kết quả trên sách viết không hợp nhất với Xử Nữ chính là chòm Song Tử mình đây.
Song Tử lơ đãng, tùy ý tự do, còn Xử Nữ cẩn trọng, hướng nội bảo thủ.
Khi đó cô rất không hài lòng, xé rách tờ giấy ghi bản thân và anh không hợp đi, vứt vào trong thùng rác.
Sau đó lại nghe thấy bài hát 《Sách các vì sao》, luôn cảm thấy là đang hát về mình và anh, cả buổi tối ôm mp khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Trong đó có một câu hát chính là: “Trong sách các vì sao nói chúng ta không hợp, Kim Ngưu em không hợp với anh được, buồn xong nghĩ lại có thể chỉ là trùng hợp, chuyện của chúng ta người viết sao hiểu được.”
Hết chương