Hứa Tiên Chí

chương 13: ấm áp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phan Ngọc bước lên phía trước vài bước, sánh vai cùng Hứa Tiên, hít sâu một hơi nói:

- Trong tửu quán ta vốn muốn xuất thủ lại bị ngươi tranh trước, trong rừng cây ta muốn nói chuyện, ngươi lại chạy. Ta có võ công, chẳng qua là chưa tới lúc cấp bách, xuất thủ là phải giết, không muốn giết người nên không muốn thể hiện, cũng không phải có chủ tâm giấu diếm chê cười ngươi. Nếu có chỗ nào đắc tội xin hãy tha lỗi.

Hứa Tiên biết rõ lời nói này có không ít chỗ sơ hở, muốn phản bác nhưng thấy hai tròng mắt sáng như sao tràn đầy hối lỗi, cũng nghĩ lại chuyện này là do mình dựng lên, cuối cùng cũng là người ta cứu mình, thở dài nói:

- Thôi đi, thôi.

Vừa định đi, người trước mắt thân ảnh chợt lóe, Phan Ngọc chặn trước mặt Hứa Tiên:

- Tại hạ đã nói xin lỗi, giờ tới Hứa huynh.

Hứa Tiên chỉ vào mũi mình, kinh ngạc nói:

- Ta? Ta xin lỗi cái gì?

Hắn tự nghĩ hôm nay làm việc cho dù không phải là tận thiện tận mỹ, cũng là không thẹn với lương tâm.

Phan Ngọc đưa ra hai ngón tay trắng như ngọc nói:

- Ngươi mắng ta hai lần, một lần là ngu ngốc, một lần là ngu xuẩn. Ngươi mắng không đúng, cho nên nên nói xin lỗi mới đúng.

Hứa Tiên cười khổ nói:

- Ngươi nhớ rõ thật, coi như là ta không đúng rồi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nói xong đi về phía thư viện, nhưng Phan Ngọc đứng nguyên đó lắc đầu nói:

- Không hề có thành ý, không tính.

Không có ý nhường đường.

Hứa Tiên cười khổ không dứt, nhìn dáng vẻ Phan Ngọc nghiêm túc, đành phải chiều theo hắn, cúi đầu nói:

- Hôm nay Hứa Tiên nhiều lần đắc tội, mong Phan công tử tha lỗi.

Phan Ngọc khẽ vuốt cằm nói:

- Biết sai có thể sửa, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.

Khóe miệng mang theo ý cười hài hước.

Hứa Tiên nhìn khuôn mặt dung nhan tuyệt mỹ, đúng là không giận được.

Lúc này từ trong đi ra một người nói:

- Hai vị sao trở về trễ thế?

Người đi tới cũng là người canh cửa, trên mặt có chút bất mãn.

Phan Ngọc quay đầu lại xin lỗi nói:

- Ngô bá, hôm nay sai giờ, xin lỗi. Bệnh phong thấp của ngài khá hơn chút nào không? Lần này đi Giang Bắc mang về tới chút ít rượu thuốc...

Vừa nói vừa âm thầm kéo Hứa Tiên, hai người đi vào thư viện.

Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc nói chuyện, dỗ cho lão hán này đến thật vui vẻ, hai người rời đi, lại lưu luyến dừng lại hàn huyên thu hoạch năm nay, còn có chút bất mãn.

Hứa Tiên trong lòng thở dài: bất cứ lúc nào, nhân tài như vậy là thích hợp nhất thế tục a! Hắn tin, cho dù Phan Ngọc xuyên tới hiện đại, như vậy nhất định cũng làm chuyện lớn, không giống mình xuyên qua thành Hứa Tiên, đã muốn ăn cơm của Bạch nương tử, đúng là chênh lệch mà.

Chỉ là mình có thể ở cùng một nam nhân hoàn mỹ như vậy sao?

Trở lại trong phòng, đơn giản rửa mặt, hai người tự chia ra đi ngủ, hai chiếc giường ở cùng một phòng, tương đối đơn giản, cách ở giữa một chiếc bàn tròn.

Kể từ khi từ biệt lão Hán canh cửa, Phan Ngọc lại trở nên trầm mặc, từ hồ chính là một người khác. Hứa Tiên cũng không biết nói thêm gì nữa, trầm mặc nằm trên giường của mình.

Chẳng biết lúc nào, ngoài cửa đã truyền tới thanh âm gõ mõ cầm canh:

- Đông! -- đông! Đông!

Một chậm hai mau, đã là canh ba rồi.

- Hứa Tiên, ngươi đã ngủ chưa?

Trong bóng đêm đột nhiên truyền tới câu nói của Phan Ngọc, thanh âm trong suốt không chứa nửa điểm buồn ngủ.

- Ừ?

Hứa Tiên lại cũng không ngủ.

- Hôm nay thật là thú vị, lần sau đi chơi nữa đi!

Trong bóng đêm truyền tới giọng nói đầy hứng thú. Hứa Tiên quay đầu, nhìn về phía giường Phan Ngọc, loáng thoáng thấy một bóng người, chẳng qua là không thấy rõ vẻ mặt.

- Ừ? Được thôi!

Hứa Tiên đáp ứng.

Tiện tay giết người không chút lưu tình, mặc dù Hứa Tiên cũng không thương cho những tên đạo tặc kia, nhưng tư thái hời hợt này của Phan Ngọc cho hắn không biết là cảm giác gì. Chắc là hắn có cảm giác thái độ của Phan Ngọc dành cho mình khác với người Bí thư, bắt đầu còn có chút điệu bộ quân tử ôn nhuận. Sau thì không hoàn mỹ như vậy nữa, mà tự nhiên chân thành hơn.

Chính là thái độ tự nhiên chân thành này làm cho hắn không cách nào cự tuyệt, Hứa Tiên đành cười khổ, có lẽ đây mới là cảnh giới đối nhân xử thế tối cao, cho mọi người đều cảm thấy mình là sự tồn tại đặc biệt trong mắt hắn, sau đó khuynh tâm kết giao, sau đó là thành lập được mạng lưới liên lạc thật lớn.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Phan Ngọc đứng trước một phủ đệ cao quý, trên cửa đỏ son có bốn mươi chín cái đinh, trên tấm bảng màu xanh lá viết to hai chữ "Phan phủ". Lướt qua cánh cửa cao, vòng qua bức tường thật to làm bình phong ở cổng. Tiếng động sau cánh cửa nhốn nháo giống như ở một thế giới khác, các loại giúp việc chạy qua chạy lại, diện mục không rõ, tuy vậy cũng thấy được tâm thần không yên. Phan Ngọc một đường bước đi không ai ngăn cản, cho đến một viện. Đi qua vườn hoa cùng một tòa núi giả quái dị trong viện.

Tú Nhã viện, ban ngày nhưng cửa phòng đóng chặt, trong cửa truyền tới tiếng rên rỉ của nữ nhân, trước cửa một trung niên nam tử đang lo lắng đi qua đi lại, làm như không thấy Phan Ngọc tới. Phan Ngọc loáng thoáng cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, rồi lại khẳng định chưa từng thấy qua.

- Oa

Một tiếng trẻ con khóc.

Nam nhân lo âu tan dần cũng mang theo vui mừng thấp thỏm, từng tiếng hỏi:

- Là nam hay nữ?

Không biết nơi nào có tiếng người truyền đến:

- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, là một tiểu thư.

Nam nhân trên mặt tràn đầy mất mác, nhìn đứa bé trong ngực đang ngửa đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng:

- Trời ạ, trời ạ, người thật sự muốn Phan Chương ta tuyệt hậu sao?

Phan Ngọc ngơ ngác nhìn, chỉ thấy nam nhân tuyệt vọng thẳng đến đáy lòng.

Hình ảnh lại thay đổi, đứa bé trong ngực đã có thể chạy loạn kháp nơi, nhưng trang phục lại là quần áo của bé trai, tuấn tú không biết là kim đông hay ngọc nữ. Trên bậc thang, nam nhân kia khuôn mặt đã bắt đầu già nua, nhìn đứa bé đứng bên dưới, không biết trên mặt là lo hay là vui.

Đột nhiên một lão ni cô đi tới đối chắp tay nói:

- Vị thí chủ này, ta cùng với đứa nhỏ này hữu duyên, có thể thu nàng làm đồ đệ hay không?

Nam nhân đang ngạc nhiên lão ni cô này vào trong nhà mình bằng cách nào thì hài tử đang chơi đùa kia nói:

- Ta muốn phụng bồi phụ thân.

Kia lão ni cô khô quắt miệng khẽ mĩm cười nói:

- Ngã phật từ bi, vô tiểu tình cũng sẽ không có đại yêu.

Trong mắt nam nhân như có mây khói tuôn qua, tựa hồ đã khám phá ra chuyện cũ trước kia.

- Bần ni đã biết đại nhân tâm sự, nếu chịu ưng thuận lời hứa, thì sẽ bảo vệ tâm nguyện của thí chủ thành thật.

Nam nhân vốn định sai người đuôi ni cô điên này ra, nhưng mơ mơ màng màng không muốn bỏ qua cho bất kỳ một chút hy vọng.

Lão ni cô móc ra một mảnh nhỏ thủy tinh giống như đồ chơi của trẻ con nói:

- Đây vốn là một mảnh nhỏ của Âm Dương Giám Thượng, chỉ cần mang ở trên người, người khác sẽ không nhận ra chân thân của nàng, nàng vĩnh viễn sẽ là nam tử.

Nam nhân mừng rỡ, cầm lấy mảnh thủy tinh, cung kính nói:

- Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư, chẳng qua là đại sư, Ngọc nhi vốn là vẫn còn nữ tử, dù là dùng thuật thành thật, cũng không thể truyền thừa hương khói Phan gia.

Lão ni cô nói:

- Chỉ cần thí chủ không nên quên hôm nay ước hẹn, đợi hài tử trưởng thành, ta tự có cách.

Nam nhân vội vàng đáp ứng, mừng rỡ như điên.

Đợi sau khi lão ni cô đi, nam nhân nâng cao hài tử trên mặt đất, cao giọng nói:

- Ta Phan Chương rốt cục có hậu.

Hài tử tỉnh tỉnh mê mê không hiểu chuyện gì, chẳng qua là chưa từng thấy phụ thân vui vẻ như vậy, cũng cười khanh khách theo.

Phan Ngọc ở một bên mỉm cười, chẳng qua là trong mắt chẳng biết lúc nào đã có nước mắt.

Phan phủ có hậu, người bôn tẩu cho biết:

- Không phải nói là vị tiểu thư sao?

- Phan đại nhân đó là sợ chết non, cố ý nói như vậy.

- Này thật đúng là lừa dối.

Mà bà vú cùng bà mụ cũng đã "bệnh qua đời" trước đó.

Hài tử lớn lên, mặc dù tuấn tú không rõ trai gái như cũ, nhưng nhìn ra được hầu kết cùng nghe được ra tiếng nói, đủ để bỏ đi tất cả ánh mắt hoài nghi. bảo vật tiên gia, sao phàm nhân có thể khám phá được chứ.

Trong từ đường Phan gia, một lớn một nhỏ, một quỳ, một đứng.

- Ngươi là nam tử, sẽ phải quả cảm kiên cường.

- Vâng, phụ thân, hài nhi hiểu được.

Hài tử đã tầm tám chín tuổi, lau đi nước mắt trên mặt, sau này không khóc thêm một lần nào nữa.

- Ngươi là nam tử, thì không thể mang lòng dạ đàn bà.

- Vâng, phụ thân.

Hài tử đã tầm mười hai, mười ta tuổi, tiểu nha hoàn phụng dưỡng hắn nhiều năm, hôm qua đã đột nhiên vĩnh viễn biến mất, chỉ vì phát hiện bí mật đó. Từ ngày đó trở đi, hắn không còn cần nha hoàn nữa.

- Ngươi là nam tử, liền phải chí xa ngàn dặm

- Vâng, phụ thân.

Hài tử đã mười bốn mười lăm tuổi, thi thư thuần thục, đã danh tài tử.

- Ngươi là nam tử...

- Ngươi là nam tử...

- Vâng…

Phan Ngọc đứng một bên nhìn, hình ảnh quen thuộc như vậy, nhưng không ai thấy hắn, bất luận là nam nhân ngày càng già nua, hay là hài tử đang từ từ lớn lên, mọi người tựa hồ đã quên hắn, hắn bị quẳng tới chỗ không ai biết, trong lòng vốn bình tĩnh dần dần dâng lên khủng hoảng lớn lao, liều mạng la lên, liều mạng khoát tay, nhưng vẫn không có người nhìn thấy..

Đột nhiên có một bàn tay thô ráp nắm lấy tay Phan Ngọc, một khuôn mặt già nua lại nhìn nàng thản nhiên nói:

- Không thể động tình.

Phan Ngọc chợt bật dậy trong bóng tối, mới giật mình đó chỉ là giấc mộng. Hình ảnh trong mộng dần dần rõ ràng, chỉ có tiếng nói của lão ni cô kia cứ quanh quẩn bên tai, cảm giác áo mỏng đã ướt đẫm mồ hôi, trên người vừa lạnh vừa ẩm ướt. kinh hồn đưa tay định sờ tới trước ngực, thấy tinh phiến vẫn còn, trong lòng nhẹ nhàng an tâm. Chẳng qua là như cũ lạnh như băng, dường như làm cách nào cũng không thể thấy ấm áp.

Quay đầu nhìn lại, Hứa Tiên đang nằm trên giường, giống như không hề phát hiện. Phan Ngọc ngơ ngác nhìn trong chốc lát, trong lòng hơi có chút ấm áp, dần dần bình tĩnh trở lại. Bước xuống giường, ánh trăng sáng lạnh lẽo, trăng đầy cõi lòng. Ngày này trăng sáng cũng có tâm sao? Chẳng qua là tấm lòng ánh trăng này ai có thể hiểu được đây?

Chìm trong mê mang phiền muộn, Phan Ngọc đột nhiên quyết ý, hắn từ nhỏ tập võ theo văn, bất luận là khó khăn thế nào, cũng quyết không nói từ bỏ. Đại nghị lực bền bỉ cùng với thiên tư bất phàm, làm những chuyện như vậy chưa từng có gì không thành công. Điều này cũng làm cho hắn tích lũy tự tin, chỉ cần mình chịu bỏ công phu, không có gì là làm không được.

So với mình đủ loại kinh nghiệm khổ sở từ nhỏ thì Hứa Tiên nho nhỏ là cái gì đâu? Kết giao một phen coi như làm trụ cột cho con đường làm quan sau này, cùng lắm kết bạn là được. Thân là nam tử nhất định phải có mấy bằng hữu tri tâm, Hứa Tiên này coi như là khảo nghiệm của trời cao với mình đi!

Trong lòng Phan Ngọc xác định rõ ràng vị trí của Hứa Tiên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại quay về thành Minh Ngọc công tử bình ổn kia. Ổn định lại tâm trạng, đóng kín cửa sổ, quay về giường ngủ, chẳng qua là nằm trên giường bất tri bất giác lại hướng mặt ra ngoài. Cơn buồn ngủ kéo tới khó phân biệt được đủ loại tâm tình, dần dần chìm vào trong mộng.

Những thứ này Hứa Tiên không thể nào biết được, hắn chẳng qua là như cũ tu luyện pháp môn được đạo sĩ truyền thừa, như có linh mục, đại khái có thể thấy được một đoàn màu vàng quang mang, giống như ánh mặt trời.

Ánh sáng kia chiếu cả căn phòng, mặc dù trong mắt người bình thường vẫn là tối đen như mực, miếng tinh phiến mà Phan Ngọc đeo trước ngực kia chợt phản xạ ánh sáng, vốn nên vĩnh viễn lạnh như băng lại khẽ có nhiệt độ.

Bất giác tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, Hứa Tiên cảm thấy tinh thần của mình trong sáng như trời xanh, không chút hỗn độn như người thường khi mới tỉnh.

Hắn cảm thấy, quang mang trong tâm thần của mình vốn có chút tạp sắc hiện giờ cũng đã sạch hết, trở thành một màu vàng thuần túy. Mặc dù không được ai chỉ điểm, hắn cũng hiểu vậy là mình đã tiến thêm được một bước rồi.

Nhưng vẫn như trước, không thể nói ra được tia sáng này có lợi chỗ nào, Hứa Tiên không khỏi thầm tự suy đoán, đạo sĩ truyền pháp môn này cho hắn đoán chừng cũng không phải đạo pháp cao thâm gì. Mặc dù tên có dễ nghe, cái gì mà "Tinh hải truyện tập lục" nhưng đặt trong tiểu thuyết võ hiệp đoán chừng cũng chính là "Thiết sa chưởng" đi.

Nếu Thái Âm Chân nhân đã phí tâm tư truyền tâm pháp cho hắn mà biết được tinh lực đồ mình trao ra lại bị người ta cho là giống như Thiết Sa chưởng thông thường, sợ là đạo tâm cũng chấn động, bất kể công đức thị phi cũng phải tiếp dẫn thiên lôi bổ sống Hứa Tiên.

Bất quá, nếu ông thấy tình trạng hiện tại của Hứa Tiên chắc ũng quên luôn cả Dẫn lôi quyết, chỉ vì tình trạng lúc này của hắn thật sự quá kỳ quái!

Đại đạo ba ngàn, đạo pháp đạo môn trong thiên hạ cũng là vô số, phương thức tu hành của riêng mỗi người cũng không giống nhau, danh mục cảnh giới khác nhau cũng khác. Nhưng nếu phân giai đoạn một cách chung nhất, thì đại khái cũng chia làm mấy giai đoạn Trúc Cơ - Luyện tinh hóa khí - Luyện tinh hóa thần - Luyện thần hoàn hư - Luyện hư hợp đạo - Phá toái hư không.

Pháp môn Tinh Túc Hải có đường tắt khác, hoàn toàn vứt bỏ thân thể mà tu thần hồn, Điểm Tinh cũng tương đương với Trúc Cơ, sau đó hoàn toàn bỏ Luyện tinh hóa khí đi, bắt đầu tu luyện lức mạnh của ngôi sao là Luyện khí hóa thần. Nhưng là mượn lực của trời, không có đại cơ duyên thì không thể.

Bởi vì tu đạo cũng là thân thể phàm nhân, nói cái gì dẫn thiên địa linh khí cũng đều là nói bậy, chủ yếu là dựa vào những thứ ngũ cốc hoa màu ăn uống hàng ngày, từ trong thân thể của mình luyện tinh hóa khí, đó mới là chính đồ. Chẳng qua chính đồ này vô cùng lâu, chỉ hoàn toàn cần sự kiên nhẫn nước chảy đá mòn.

Hứa Tiên này là người có đại cơ duyên, chẳng những có cơ duyên, hơn nữa còn dựa vào thế giới quan kỳ dị, lại có Thái Dương tinh làm chủ tinh, vốn thiên cổ hiếm thấy.

Vốn là Luyện thần hoàn hư, trước phải thanh tâm tĩnh niệm, khiến cho hồn phách trở nên tinh khiết, luyện nên âm thần, sau đó âm dương cùng chuyển, luyện nên Dương thần. Âm thần sẽ giống như quỷ hồn, chỉ có Dương thần mới là cách tu thần tu tiên, tụ thì thành hình, hóa thì thành khí, thân ngoại hóa thân, thực sự thoát khỏi túi da thân thể trói buộc.

Truyện Chữ Hay