Edit: Thủy Tích
Bàn tay đang cầm điện thoại di động của Sơ Lam Phong hận không thể bóp nát nó đi. Vào giờ phút này, y không thể làm được gì cả.
"Lam Phong." Hạ Hi Kiệt lên tiếng, cũng không nói ra được lời an ủi nào. Đôi mắt bạn tốt đỏ ngầu nói cho hắn biết, cậu thiếu niên đang ở trêи máy bay là quan trọng với y cỡ nào.
Sơ Lam Phong không nói gì cả, y không dám nói lời nào, y sợ vừa mở miệng thì mình sẽ không thể khống chế được.
Đột nhiên, tiếng từ công ty hàng không truyền tới: "Chúng tôi chuẩn bị liên lạc với chuyến bay Đông Á DY."
"Được." Bộ quốc phòng hàng không đáp lại.
Lúc công ty hàng không liên lạc với trêи máy bay, bộ phận quản lý của công ty hàng không và người trong Bộ quốc phòng hàng không cũng không dám thở mạnh.
"Hiện giờ chuyến bay Đông Á DY đang đi tới nơi nào? Người thân của hành khách trong chuyến bay đều đang làm ầm lên trong sân bay thủ đô rồi."
"Ha ha..." Trêи máy bay truyền ra một tiếng cười âm u, "Chuẩn bị lựa chọn nghĩa địa cho ba mươi hai hành khách trêи máy bay." Sau đó thẳng thừng cúp máy, không hề nói một câu thừa thải nào.
"Giờ phải làm sao đây? Bọn chúng không cho chúng ta cơ hội đàm phán?" Lãnh đạo của công ty hàng không hỏi.
Các chỉ huy của Bộ quốc phòng hàng không đã đổ mồ hôi ròng ròng rồi, dù huấn luyện cực khổ đến đâu bọn họ cũng có thể chịu đựng vượt qua nhưng tính mạng của ba mươi hai hành khách này chắc chắn là quan trọng hơn huấn luyện của bọn họ rồi.
"Làm sao đây?"
"Bọn chúng không chịu nghe điện thoại của chúng ta, làm sao đây?"
"Liên lạc với lãnh đạo của khu tự trị Đông Nam." Sơ Lam Phong đột nhiên lên tiếng, "Nếu như bọn chúng làm chuyện này vì độc lập của khu tự trị thì liên lạc với lãnh đạo của bọn chúng."
Hiện tại chỉ có một biện pháp này.
"Lập tức đi liên lạc."
"Chuẩn bị máy bay chiến đấu một người." Sơ Lam Phong lại mở miệng, "Nếu như phần tử khủng bố trêи máy bay muốn lấy mạng của ba mươi hai hành khách thì bọn chúng không thể nào giữ bí mật chuyện này được. Nhưng đến bây giờ, bọn chúng cũng không có liên lạc với quốc gia, không để người khác biết hành động của mình, chứng tỏ bọn chúng vẫn còn đang kiêng dè điều gì đó, chẳng hạn như chưa tới lúc, chẳng hạn như chưa tới mục tiêu cần đến. Mà điều chúng ta có thể làm chính là tận dụng khoảng thời gian này để dùng máy bay chiến đấu một người áp sát chuyến bay Đông Á DY. Sau đó, chuẩn bị sẵn sàng cho việc đột nhập vào bên trong."
Mỗi lần nói ra một chữ, Sơ Lam Phong đều cảm thấy trái tim mình như bị liếc trêи mũi dao một cái vậy.
Nếu như cậu thiếu niên đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cả đời này, y cũng sẽ không lo lắng cho một người, yêu một người đến vậy nữa. Loại cảm giác này quá đau khổ.
"Lập tức hành động."
Giành giật từng giây từng phút, là nói về phía quốc gia. Còn về những người trêи chuyến bay, bọn họ hy vọng thời gian qua nhanh một chút, nếu như phải chờ đợi thì không bằng đi thẳng về tới điểm kết thúc cho rồi, để cho bọn họ biết rốt cuộc kết cục của mình là cái gì...
Tất cả mọi người đều khát khao mạng sống, đều mong muốn tồn tại, nhưng nếu như nhất định phải chết thì xin hãy để cái chết đến nhanh hơn một chút.
Máy bay bắt đầu bay chậm lại, còn bắt đầu bay thấp dưới tầng trời. Tất cả mọi người trong khoang hành khách đều cảm nhận được nhưng bọn họ không biết là tại sao.
Chỉ có Lý Tân Hạo biết, máy bay bay thấp dưới tầng trời cũng có nghĩa là cái chết đang ngày càng cận kề bọn họ hơn.
- Hạo Hạo, bọn khủng bố đang trong khoang hành khách sao?
- Đang ở trong buồng lái.
- Em nghe cho kỹ đây, nhân viên trêи chuyến bay này có sáu người, nói cách khác là có nhiều nhất năm tên khủng bố, bởi vì cơ trưởng phải điều khiển máy bay. Nhân lúc phần tử khủng bố không chú ý tới, đóng cửa giữa khoang hành khách với buồng lái lại, gọi tất cả hành khách tới chắn cửa. Máy bay chiến đấu đã đến vùng trời phía trêи máy bay rồi, họ dự định tiến vào từ phía trêи.
Tiến vào từ phía trêи, không quân sẽ gặp biết bao nguy hiểm.
Sau khi Lý Tân Hạo nhận được tin nhắn, cậu từ từ ngồi dậy, phát hiện trong khoang hành khách không có người. Nếu như đóng cửa khoang hành khách lại, có lẽ... Lý Tân Hạo nhìn nhìn người bên cạnh, không ngờ người này cũng tỉnh táo, vả lại còn vô cùng lý trí nữa.
Lý Tân Hạo chạm nhẹ vào cánh tay hắn.
Lâu Từ là một sinh viên trường y cho nên trạng thái tâm lý của hắn vững vàng hơn bất kỳ người nào khác. Hắn cũng đã phát hiện Lý Tân Hạo gửi tin nhắn đi từ sớm rồi, nãy giờ vẫn giả vờ ngủ để che chắn giúp cậu.
"Cậu có ý kiến gì không?" Lâu Từ nhẹ giọng hỏi cậu.
Lý Tân Hạo đưa tin nhắn cho hắn nhìn.
Lâu Từ thấy tin nhắn trêи điện thoại của cậu, cũng nhìn thấy tên của người gửi tới. Trong điện thoại, Lý Tân Hạo vẫn lưu Sơ Lam Phong bằng tên y.
Sơ Lam Phong, Lâu Từ biết, thiếu gia nhà họ Sơ.
"Hay là liều mạng một lần?" Lý Tân Hạo hỏi. "Những người này là phần tử khủng bố khu tự trị, thứ chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết mà thôi."
"Được." Câu "Được" của Lâu Từ không chỉ vì lời nói của Lý Tân Hạo, mà còn bởi vì người gửi tin nhắn tới điện thoại đối phương là Sơ Lam Phong. Bởi vì ba chữ Sơ Lam Phong này, hắn tin rằng quốc gia đã biết chuyện rồi.
Hai người nhanh chóng lên kế hoạch.
"Tôi đi đóng cửa khoang máy bay, lúc tôi đi đóng thì cậu gọi mọi người tới chặn cửa." May mà cửa là từ khoang hành khách bên này tới buồng lái bên kia. Lâu Từ ngồi bên ngoài cho nên đi ra cũng tiện.
"Ừ, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi đi theo anh."
Lâu Từ mỉm cười, là một nụ cười khổ sở, con mẹ nó, ai mà muốn chết chứ?
May mà chỗ ngồi của bọn họ rất gần trước, Lâu Từ chạy tới, dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa giữa khoang hành khách với buồng lái lại. Bọn khủng bố thả lỏng đề phòng bọn họ, cho là giết một người thì lá gan của những người khác sẽ nhỏ lại.
"Mọi người hợp lực chắn cửa lại nào." Cùng lúc đó, Lý Tân Hạo hô to lên.
Cậu vừa hô lên như vậy thì những hành khác khác cũng lập tức có phản ứng. Trong khoảnh khắc sinh tử, không cần đầu óc hoạt động, bản năng của thân thể đã phản xạ trước rồi.
Ba mươi người chặn ở cửa, cho dù bên trong có đẩy thế nào cũngkhông thể mở ra được.
Lần này, Lý Tân Hạo an toàn gọi điện thoại cho Sơ Lam Phong: "Đại thúc." Cậu vừa mở miệng, giọng nói đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Lúc nhận được điện thoại của Lý Tân Hạo, Sơ Lam Phong cũng biết bọn cậu đã đóng cửa lại, mà vào giờ phút này, thiếu niên của y đã an toàn: "Đừng sợ." Mới vừa mở miệng, giọng nói của y đã mang theo nghẹn ngào, suýt chút nữa đã khóc lên rồi.
Lúc này, máy bay đột nhiên lắc lư, phần tử khủng bố bên trong muốn dùng cách này để đẩy hành khách đang chặn ở cửa ra, nhưng bọn chúng đã đánh giá thấp khát vọng sống sót của các hành khách rồi.
Máy bay càng ngày càng lắc lư dữ dội hơn, bước chân của mọi người bắt đầu không vững vàng nữa.
"Mọi người ôm lấy nhau, giữ lấy chỗ ngồi bên cạnh." Lý Tân Hạo động viên mọi người, "Đừng sợ, quốc gia đã biết tình huống của chúng ta, cũng đã phái không quân tới cứu chúng ta rồi, cho nên mọi người phải tin tưởng bản thân mình."
Lúc này, cổ vũ tinh thần là rất quan trọng.
Sơ Lam Phong bật loa ngoài điện thoại lên để những người khác nghe thấy tiếng của thiếu niên trêи máy bay: "Hạo Hạo, em mở loa ngoài lên đi."
Lý Tân Hạo nghe thấy lời y lập tức mở loa ngoài điện thoại lên.
"Xin chào mọi người, đây là Bộ quốc phòng, chúng tôi đã phái không quân tới giải cứu cho các vị, cho nên mọi người đừng hoảng sợ." Giọng nói của Sơ Lam Phong đã bình tĩnh lại.
Có thể nghe thấy tiếng nói từ người bên ngoài mới là khích lệ lớn nhất với những người này.
Mà phía trêи máy bay đã có tiếng máy móc truyền tới. Phá một lỗ thủng trêи nóc máy bay là khá an toàn, bởi vì áp lực không khí sẽ đi chiều xuống dưới.
Nhưng cho dù ý nghĩ của bọn họ hoàn hảo hơn nữa, kế hoạch của bọn họ hoàn hảo hơn nữa thì vẫn có một chỗ không hoàn hảo, đó chính là bọn khủng bố này không muốn sống. Nếu không thể giết được người trong máy bay thì bọn chúng chuẩn bị lấy mạng đổi mạng với họ.
Rầm...
Máy bay càng ngày càng thấp cho đến khi đụng phải đỉnh núi.
✿♪♫ HẾT QUYỂN ✿♪♫
Đến đây là hết quyển (Trọng sinh) rồi nhé. Sau đây sẽ còn hai quyển nữa, một quyển nói về chuyện sau khi máy bay đụng vào đỉnh núi, một quyển nói tiếp câu chuyện của đời trước sau khi Lý Tân Hạo dùng lửa đốt bản thân với Hàn Đông Lỗi và tuesday.