Edit: Thủy Tích
"Phía trước là ruộng lúa vàng ươm rực rỡ, tôi vẫn luôn chạy về phía trước, tôi nhìn về phía đối diện, nơi đó là hy vọng của tôi." Ngô Tân Duy đứng sau lưng Lý Tân Hạo, đọc từng chữ từng chữ.
Giọng nói của thiếu niên mười tám tuổi không trầm thấp nhưng lại có đặc sắc riêng.
"Từ trước đến giờ, tớ không hề biết cậu có thiên phú đọc diễn cảm đó." Lý Tân Hạo để mặc cho Ngô Tân Duy đứng phía sau mình.
"Viết xong quyển sách này rồi hả?" Bởi vì hắn thấy Lý Tân Hạo gõ một chữ END.
"Ừm, viết được hai năm rồi." Trước đây cậu đều viết truyện ngắn nhưng cũng nhận được khá nhiều tiền. Lý Tân Hạo đột nhiên phát hiện, từ khi cậu viết truyện ngắn kiếm tiền trở đi thì đã không còn xin tiền trong nhà nữa rồi.
Hai năm, hai năm trước mình đang làm cái gì? Ngô Tân Duy cố gắng nhớ lại, cấp hai, là tuổi tác đang ăn chơi. Mà người này, hai năm trước mới mười hai tuổi cũng đã viết sách rồi.
"Khi nào xuất bản thì cho tớ một quyển nhé."
"Được."
Bút danh: Trọng Sinh.
Quyển sách đầu tiên cũng được gọi là Trọng sinh, viết về cuối những năm của đất nước. Ngày thứ ba sau khi Lý Tân Hạo gửi bản thảo cho biên tập thì biên tập đã sợ ngây người, gửi lại cho cậu bốn chữ: Đây là thần tác.
Trước đây gửi bản thảo là để kiếm tiền sinh sống, lúc biên tập bảo cậu thử viết sách thì cậu lập tức có hứng thú, thế là dùng hai năm để viết. Thứ nhất, là để giết thời gian, thứ hai là thử xem sao, dù sao nếu viết sách mà được xuất bản thì rất khiến người ta hâm mộ.
Tiếp đó, biên tập đã nói chuyện về tiền nhuận bút với cậu.
Bởi vì đây là quyển tiểu thuyết dài đầu tiên của Lý Tân Hạo cho nên chưa biết sẽ tiêu thụ thế nào, vả lại cậu cũng là người mới còn chưa có danh tiếng. Cho nên, tiền nhuận bút là được tính như sau:
Cách thứ nhất: Bán đứt với giá đồng một ngàn chữ. Nói cách khác, tiểu thuyết dài hai ngàn chữ thì tiền nhuận bút chỉ có đồng thôi.
Cách thứ hai: Dựa theo số sách bán được.
Lý Tân Hạo viết quyển sách này trong hai năm cũng không có quan tâm nhiều đến tiền nhuận bút, nhưng nếu có thể kiếm được càng nhiều tiền thì càng tốt. Cho nên cậu xem thường đồng này, thế là chọn cách thức thứ hai.
Vì vậy, bên biên tập trao đổi xuất bản trước hai mươi ngàn quyển trước, nếu như bán sạch hai mươi ngàn quyển này rồi thì Lý Tân Hạo tính thử cũng kiếm được một trăm ngàn.
Sau khi ký hợp đồng xong, Lý Tân Hạo cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Bên phía nhà xuất bản bắt đầu tổ chức tuyên truyền trêи tạp chí《Sinh Hoạt》trước đó của cậu.
Rất nhiều độc giả có thâm niên của《Sinh Hoạt》đều biết Trọng Sinh, bởi vì cậu sẽ định kỳ đăng tiểu thuyết dài mấy ngàn chữ trêи đó. Phong cách viết đơn giản, rất phù hợp với bối cảnh thời đại, thậm chí còn có bối cảnh mà mọi người đều xa lạ, cho nên cũng khá nổi tiếng.
Tuy nhiên, Lý Tân Hạo không quan tâm đến chuyện này.
Thứ mà cậu quan tâm chính là vấn đề của Phó Minh và Lý Tiểu Linh.
Lý Tiểu Linh là nữ sinh, một nữ sinh mới hai mươi hai tuổi. Đụng phải vấn đề gì cũng sẽ nói với cha mẹ, nhưng chuyện giữa vợ chồng thì cô cũng không muốn cha mẹ phải lo lắng, cho nên lúc này cô chỉ có thể tâm sự với chị cả Lý Linh Linh thôi.
"Là Phó Minh không muốn kết hôn sao?" Lý Linh Linh hỏi, chỉ nghe thấy tiếng em gái khóc bên kia đầu dây. Cô em gái này rời khỏi nông thôn sớm hơn mấy người bọn họ cho nên ánh mắt sẽ cao hơn bất kỳ người nào.
Bề ngoài của Phó Minh thật sự rất tốt, lại là người trong thành phố nữa. Trước đây lúc hai người yêu nhau, Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu cũng từng hâm mộ, bởi lẽ tìm một người thành phố hẳn là mơ ước của mỗi một người dân quê nhỉ?!
"Là mẹ của anh ấy, mẹ anh ấy vẫn luôn xem thường em, ba của anh ấy... Chị, em nói thật cho chị biết, hồi đó chúng em không làm tiệc rượu không chỉ vì bọn em còn chưa đủ tuổi, mà là vì ba anh ấy ở trong tù." Cuối cùng Lý Tiểu Linh không nhịn được mà nói bí mật trong lòng ra.
"Cái gì? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lý Linh Linh khϊế͙p͙ sợ. Ai cũng sẽ để ý tới chuyện người đó từng ngồi tù, vậy mà Lý Tiểu Linh lại vẫn luôn giấu bọn họ.
Lý Tiểu Linh lại khóc một hồi, mới ngừng lại: "Ba anh ấy đã bị bắt từ lúc anh ấy còn đi học, trước đây là thư ký, sau đó nhận hối lộ bị phía trêи tra ra được rồi bị bắt. Khi ấy, số tiền mà ông ta nhận hối lộ rất khổng lồ, hẳn mấy triệu lận. Nhưng vì không khai ra những người có liên quan khác cho nên bị phán hai mươi năm. Sau đó, trong tù cải tạo tốt, sang năm sẽ được thả ra. Lúc trước vẫn luôn không kể với trong nhà là sợ ba mẹ không đồng ý, sẽ xem thường anh ấy."
"Cho dù là vậy thì có liên quan gì đến chuyện kết hôn của hai đứa chứ?"
"Nguyện vọng lớn nhất của Phó Minh chính là chờ ba anh ấy ra tù rồi sẽ kết hôn." Lý Tiểu Linh giải thích.
"Vậy thì chờ sang năm ba cậu ta ra rồi hãy kết hôn. Người trong nhà đâu có ép hai đứa phải kết hôn trong năm nay đâu." Lý Linh Linh vẫn không hiểu.
Lý Tiểu Linh im lặng... "Lòng tự ái của anh ấy rất cao, ba anh ấy đã từng ngồi trêи vị trí cao như vậy. Cùng lúc đó, mối tình đầu tìm anh ấy, lúc lễ Quốc Khánh hai người họ đã ở bên nhau, anh ấy nói anh ấy là một người đàn ông bình thường, anh ấy không thể kháng cự được mối tình đầu cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh ấy, cho nên hai người họ đã xảy ra quan hệ. Chị, em không thể chấp nhận nổi, em không chấp nhận phản bội thân thể. Nhưng mà anh ấy nói anh ấy vẫn thích em, cũng xin lỗi em."
Đối với loại mượn cớ này, Lý Linh Linh khịt mũi xem thường (x mũ n). Phản bội là phản bội, đừng dùng yêu thích và xin lỗi để che dậy cho lỗi sai của mình. "Vậy ý của em thế nào?"
"Không phải em muốn như thế nào mà là anh ấy nói chỉ có thể xin lỗi em thôi, nhà người phụ nữ đó có tiền, là công ty Khai Viên, có thể giúp anh ấy phát triển tốt hơn."
Lấy một người vợ có tiền có thể không cần phấn đấu ít đi mười năm, ai mà không muốn chứ.
"Vậy em muốn làm gì?" Lý Linh Linh lý trí hỏi. Cô không thể nói lời an ủi được, bởi vì nếu như là cô thì chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho đối phương. Nhưng tình huống của Tiểu Linh lại không giống vậy, hai người đã có một đứa con trai rồi.
"Em không biết." Cô không có một chút chủ kiến nào, mấy ngày này đã người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi, bọn họ vẫn luôn cố gắng giấu mẹ Phó Minh nhưng Lý Tiểu Linh lại cảm thấy dường như mẹ chồng đều biết hết cả, "Chị, em vẫn luôn biết Phó Minh hiếu thắng hơn ai hết, bởi vì chuyện của ba mà anh ấy rất tự ti."
Thứ người như vậy, một khi có được cơ hội thì nhất định sẽ dùng đủ mọi cách để tranh thủ. Tình nghĩa Phó Minh dành cho Lý Tiểu Linh không phải giả nhưng đoạn tình cảm này đã trải qua sáu năm rồi, cũng đã lắng đọng lại rất nhiều.
"Em cứ hỏi thẳng Phó Minh, xem cậu ta muốn thế nào. Tiểu Linh, quan trọng vẫn là xem ý kiến của cậu ta." Lý Linh Linh biết, em gái mình vẫn không thể buông được, nói đến cùng là vẫn còn ràng buộc bởi đứa nhỏ.
"Dạ, em biết rồi."
Đương nhiên là Lý Linh Linh cũng không thể nào yên tâm được, chuyện này không chỉ sẽ làm tổn thương Lý Tiểu Linh, mà cũng sẽ làm tổn thương ba mẹ mình, mà ba mẹ đã lớn tuổi rồi.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ thì cô đã gọi điện cho Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo nhận được điện thoại không có ý kiến gì, thái độ duy nhất của cậu chính là chị gái nhà mình quá ngu ngốc.
"Hạo Hạo, em nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Ly hôn đi. Nếu Phó Minh không thể từ chối lợi ích mà người phụ nữ đó mang tới thì chẳng lẽ chị hai còn có thể tiếp tục ở bên cạnh anh ta sao? Một người đã phản bội cả về tinh thần lẫn thể xác thì có tư cách gì muốn người khác cho thêm cơ hội, vả lại, anh ta cũng đã nói rất rõ ràng rồi, không phải anh ta chê bai nhà chúng ta sao?" Cậu đã nhìn lầm Phó Minh rồi, "Điều quan trọng nhất bây giờ chính là quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, em đã tìm hiểu về phương diện này rồi, đứa nhỏ còn chưa có hộ khẩu, mẹ là chị hai, cha còn chưa rõ, em nghĩ nhà họ Phó sẽ không có mặt mũi để kiện cáo vụ này."
"Ừm."
"Em nói sai rồi, hai người họ chưa kết hôn, thậm chí còn không cần làm cả thủ tục ly hôn nữa. Chị bảo chị hai thu dọn hành lý mang Diên Lâm về nhà chúng ta đi." Nói đến đây, Lý Tân Hạo tức giận đến mức uất nghẹn, ngay cả tiền nuôi dưỡng cũng không thể nhận được.
"Chị biết rồi, còn ba mẹ thì sao?"
"Chị đừng nói gì với ba mẹ cả, đợi xử lý mọi chuyện xong lại nói sau. Chị hai về nhà cũng tốt, trường bổ túc sắp khai giảng rồi, ba mẹ cũng bận rộn, chị hai có thể ở bên chăm sóc họ." Lý Tân Hạo càng nghĩ càng tức giận.
"Ừm, chị biết rồi."
Kết thúc cuộc trò chuyện điện thoại với chị cả, Lý Tân Hạo đi trở về phòng ngủ. Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, chị cả cũng là xem giờ này mới gọi điện thoại cho cậu, phải nói rằng, chị cả nhà cậu rất chu đáo. Nhưng mà chị hai, hồi đó mẹ đã ngăn cản chị rồi, vậy mà chị không nghe. Lý Tân Hạo đã lường trước sẽ có một ngày như vậy, nhưng không ngờ là nó sẽ tới thật.
"Sao vậy, tâm trạng không tốt?" Ngô Tân Duy rất để ý tới Lý Tân Hạo, thấy gương mặt cậu sa sầm xuống trông rất phiền muộn nên bèn lên tiếng hỏi.
"Ừm." Cả người Lý Tân Hạo tê liệt ngã xuống giường, "Anh rể của tớ ngoại tình, con mẹ nó, có phụ nữ khác ở bên ngoài."
Ngô Tân Duy há miệng rồi lại ngậm lại, hắn không biết phải an ủi loại chuyện này thế nào: "Vậy định làm thế nào?"
"Chia tay thôi, để xem ai cần ai." Nói đến đây, Lý Tân Hạo lập tức bò dậy lên mạng, đi tìm số điện thoại một luật sư hỏi ý kiến, cậu lưu số điện thoại lại, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng có lẽ đang là buổi trưa cho nên vị luật sư đó không nghe máy.
Lý Tân Hạo càng buồn rầu hơn, bèn gửi một tin nhắn cho Sơ Lam Phong: Trái tim em đang tan vỡ. (max làm nũng cưng quá đi)
Sơ Lam Phong chỉ mới về mấy hôm trước, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại nhưng Lý Tân Hạo vẫn rất nhớ y.
Buổi chiều, khi đi học cậu vẫn luôn không tập trung, giáo viên thấy cục cưng trong lòng các giáo viên uể oải nằm bò trêи bàn học cho nên liền gọi cậu dậy trả lời mấy vấn đề. Vừa lúc đang là lớp tiếng Anh, khả năng nói của Lý Tân Hạo là giỏi nhất toàn trường cho nên đương nhiên là không thể làm khó cậu được, giáo viên thấy thế cũng mặc kệ cậu luôn.