Edit: Thủy Tích
"Dì." Sơ Lam Phong lễ phép tự giới thiệu bản thân, "Cháu là chú của Đông Lỗi. Lúc trưa mọi người đang ăn cơm thì Hạo Hạo nhận được điện thoại của dì, đúng lúc cháu cũng định tới phụ cận làm việc cho nên liền mang nhóc ấy đi cùng luôn."
"Thì ra là Hàn tiên sinh, mời vào trong."
"Dì gọi cháu là Lam Phong đi. Mặc dù bối phận cao nhưng cháu còn nhỏ tuổi." Sơ Lam Phong cũng không giải thích việc mình không họ Hàn. Sau đó liền xoay người đi về phía một chiếc xe của vệ sĩ nói, "Các anh chờ trong xe."
"Vâng."
Lý Tân Hạo chạy vào phòng ăn, nhìn thấy cha Lý đang dùng cơm, thím ba đang ngồi bên cạnh.
"Thím ba." Lý Tân Hạo chào hỏi một tiếng, liền tới nhìn ba mình. Vết bầm tím trêи mặt cha Lý rất rõ ràng. Đánh người không đánh mặt, nhưng dượng cả của cậu lại dám đánh vào mặt cha Lý, từ nay về sau nhà bọn cậu cũng sẽ không cho ông ta mặt mũi.
Lý Tân Hạo tức giận muốn cầm dao đi chém tên súc sinh kia: "Vậy mà ông ta dám đánh lên mặt ba, còn đánh nơi nào nữa không, đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Hạo Hạo, đừng kϊƈɦ động." Thím ba dỗ dành.
"Không có chuyện lớn gì đâu, ba chỉ bị rụng mất một cái răng thôi." Cha Lý thấy con trai đã về, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thấy vẻ mặt uất ức cùng ngoan độc của con trai, liền vội tỉnh táo lại, "Không sao đâu, Hạo Hạo đừng để trong lòng, đây là chuyện của người lớn..."
"Người lớn cái rắm, ông ta không biết xấu hổ, còn trông chờ về sau nhà chúng ta sẽ cho ông ta mặt sao? Hạng người nào thì sẽ sinh con trai ra dạng ấy. Câu "thượng bất chính, hạ tắc loạn" () chính là đang nói về ông ta đấy." Lý Tân Hạo càng nghĩ càng tức giận, "Không được, con phải đi báo cảnh sát, để cho hai kẻ súc sinh nhà bọn họ đều cùng đi ngồi tù."
() Thượng bất chính, hạ tắc loạn: người trêи làm bậy thì người dưới không thể nghiêm chỉnh được.
Vừa nói, Lý Tân Hạo đã lấy điện thoại lên rồi.
"Hạo Hạo, đừng gọi."
"Đừng làm rộn." Từ cửa có một người thanh niên với vóc dáng cao gầy đi vào, một tay chụp lấy eo của Lý Tân Hạo, một tay khác đoạt lấy điện thoại trong tay Lý Tân Hạo.
"Đây... đây là?" Cha Lý trợn tròn mắt.
Người thanh niên trước mặt có một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, không phải vì mặt mũi của y, mà là khí chất. Nhưng một ông lão nông dân như cha Lý thì nơi nào hiểu được từ "khí chất" tao nhã này, cho nên, ông cảm thấy người thanh niên này rất đặc biệt.
"Đây là chú của Đông Lỗi, tới bên này làm việc cho nên dẫn Hạo Hạo về luôn." Mẹ Lý giải thích.
"Thì ra là Hàn tiên sinh, đã làm phiền ngài rồi."
"Chú cứ gọi cháu Lam Phong là được rồi, năm nay cháu mới tuổi thôi."
Lý Tân Hạo không có tâm tình nghe họ khách sáo với nhau: "Trả điện thoại lại cho tôi."
Sơ Lam Phong thở dài: "Cảnh sát sẽ không quan tâm đến chuyện này đâu." Tiếp đó, y liền cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai Lý Tân Hạo, "Dù sao ba cũng đã bị đánh rồi, báo cảnh sát cũng không thể lấy lại mặt mũi. Loại chuyện trả thù này tương lai còn dài, đừng làm cho người lớn lo lắng, nghe lời."
Cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, Lý Tân Hạo liền đẩy Sơ Lam Phong ra, lại xoa xoa vành tai của mình, trừng mắt lên nhìn y, sau đó mới nói với mẹ Lý: "Mẹ, hai tụi con còn chưa ăn cơm trưa nữa."
"Mẹ đi làm ngay."
"Mẹ cứ làm cơm chan canh đi, đơn giản thôi." Lý Tân Hạo vừa nói, vừa kéo Sơ Lam Phong lên lầu, "Anh đi lên với tôi."
Cha Lý nhìn nhìn, đầu óc mờ mịt.