Edit: Thủy Tích
Ngày hôm sau.
Lúc Lý Tân Hạo tỉnh dậy thì Sơ Lam Phong đã rời giường. Cậu mở điện thoại lên nhìn thời gian, vậy mà đã mười giờ mười lăm rồi. Cậu vội nhảy xuống giường, lúc đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Sơ Lam Phong đang nói chuyện cùng một người đàn ông khác. Mà dường như hai người họ cũng chú ý tới tình huống bên này cho nên cùng nhau quay đầu lại.
"Cậu đi làm việc trước đi." Sơ Lam Phong đứng dậy, lặng lẽ ngăn trở tầm mắt của đối phương.
"Vâng." Người đàn ông kia tuy thấy bất ngờ, nhưng vẫn cung kính rời đi.
Đợi tới sau khi người đàn ông đã đi rồi, Sơ Lam Phong mới xoay người lại, hai tay đan chéo trước ngực nhìn Lý Tân Hạo: "Cậu đây là đang cáu kỉnh vì phải rời giường hả?"
"Anh mới cáu kỉnh rời giường ấy. Không phải do tôi không có đồ mặc sao?" Ngày hôm qua đi tắm lại không có giặt quần áo, vậy cậu mặc cái gì bây giờ?
"Quần áo hôm qua cậu thay ra đã đưa tới phòng giặt ủi rồi, quần áo mới mua đặt trêи salon kìa, không thấy sao?" Vừa hỏi, Sơ Lam Phong vừa đi tới.
Ghế salon?
Lý Tân Hạo để chân trần chạy về phía ghế salon, thấy phía trêи có để hai bộ quần áo.
Một bộ là áo thun trắng cùng quần dài màu xám tro, một bộ khác là áo thun màu đỏ sậm cùng quần dài màu đen, đều là Nike. Lý Tân Hạo không nói lời nào mặc quần áo vào, kϊƈɦ cỡ rất vừa vặn. Thật ra thì vóc người của cậu rất dễ để mua quần áo: "Sao anh chưa mua qυầи ɭót cho tôi nữa?" Ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện khi mình nói ra câu này lại mang theo lý lẽ đương nhiên.
"Qυầи ɭót của cậu nhỏ quá, bảo tôi mua lỡ bị người ta hiểu lầm của tôi nhỏ thì làm thế nào đây?" Sơ Lam Phong hỏi mà không biết xấu hổ.
"Hừ." Lý Tân Hạo hừ lạnh, "Cảm ơn anh."
"Không có gì, đi ăn sáng đi."
"Được." Vừa mới trả lời một chữ được, điện thoại của Lý Tân Hạo đã reo lên rồi. "Mẹ... Cái gì, ba bị đánh? Ai đánh? ... Đầu óc bọn họ có bệnh hả? Tự đi cướp bóc, đánh người ta bị thương thì liên quan cái rắm gì tới nhà chúng ta?Tại sao phải cho bọn họ mượn tiền... Từ thì từ đi, ai muốn có thân thích như vậy, mẹ nó, đừng chờ con lớn lên, con nhất định sẽ làm... ưm ưm..."
Miệng đã bị người nào đó bịt kín lại, Lý Tân Hạo ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sơ Lam Phong.
"Đừng nói tục."
Lý Tân Hạo há miệng ra, hung hãn cắn lấy bàn tay của y.
"Vậy ba không sao chứ? ... Ba thành thật quá... Dạ, con biết rồi, gặp mẹ sau." Sau khi cúp điện thoại, Lý Tân Hạo càng nghĩ càng thấy tức giận, liền ngồi luôn trêи giường không chịu ăn cơm.
"Đi thôi." Sơ Lam Phong bắt lấy tay cậu.
"Không muốn động." Lý Tân Hạo rút tay về.
Sơ Lam Phong không nói gì nữa mà lấy điện thoại ra gọi điện: "Tiểu Dư, đi mua hai phần hamburger cùng coca, đổ đầy xăng, rồi tới trước cửa khách sạn đợi tôi." Cúp điện thoại, Sơ Lam Phong liền bế thẳng đứa nhỏ lên, "Tôi định đến thôn Dư Giáp du lịch, nể mặt làm người dẫn đường cho tôi được không?"
"Hả?" Lý Tân Hạo mở to mắt, quên mất bản thân đang bị đối phương bế kiểu công chúa, "Thật sao?"
"Lừa cậu đấy." Nhưng mà, ý cười nơi đáy mắt rất nồng đậm.
Đôi mắt Lý Tân Hạo đột nhiên đỏ lên, sau đó vùi đầu vào trong lồng ngực Sơ Lam Phong: "Anh, người này thật là kỳ lạ." Giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào. Đời này, lần đầu tiên bị làm cho cảm động.
"Chỗ nào kỳ lạ?"
"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Sơ Lam Phong trầm mặc một lúc lâu: "Chờ cậu trưởng thành rồi tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Được."
Hình như cậu đã tự bước lên chiếc thuyền tặc này thật rồi.