Edit: Thủy Tích
Để Lý Tân Hạo học tập cùng với một đám củ cải nhỏ thật sự là đã làm khó cậu.
Tựa như hiện tại, tiếng chuông vào học vang lên, Lý Tân Hạo đã ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ngồi chờ cô giáo vào lớp, mà đám củ cải nhỏ kia vẫn cứ ríu rít nói không ngừng.
Thậm chí thằng nhóc ngồi cùng bàn với cậu còn chảy nước mũi.
Lý Tân Hạo nhìn, nhịn không được nhíu mày.
Bạn cùng bàn dường như cảm giác được tầm mắt của Lý Tân Hạo, quay đầu nhìn cậu sau đó dùng sức hút một cái, nước mũi bị hút ngược trở vào.
Éc...
Lý Tân Hạo ghé vào trên bàn muốn nôn ra.
Ha hả... tiểu quỷ chảy nước mũi ngồi cùng bàn cười rộ lên.
« Các bạn học im lặng, chúng ta vào học nào. » Chủ nhiệm lớp là một thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, đứng giữa một đám trẻ con không nghe lời, cô đã dùng một mẩu chuyện xưa về thỏ và rùa khiến cho bọn củ cải nhỏ im lặng xuống.
Lý Tân Hạo lấy sách bài tập cùng bút của bản thân ra, vừa nghe cô giáo kể chuyện xưa vừa làm chuyện của mình.
Câu chuyện thỏ và rùa chạy đua rất ngắn, nói xong chuyện xưa còn dư lại hai mươi phút cho nên cô giáo liền dạy cho đám nhỏ ba con số Ả Rập .
Lớp dự thính của năm đó tương tự với nhà trẻ sau này, điểm khác nhau chính là bọn họ không có giáo viên dạy từng môn, một học kỳ cũng chỉ có một giáo viên dạy hết tất cả các môn, chính là chủ nhiệm lớp bọn họ.
Sau khi tan học, cô giáo cho bài tập về nhà, viết lại mỗi con số Ả Rập này ba lần.
Mấy đứa nhỏ nơi nào hiểu ba lần là có ý gì, vì thế, cô giáo liền cầm lấy vở bài tập của mỗi đứa viết từng con số lại ba lần.
Ngày hôm sau đi học, đám củ cải nhỏ nộp bài tập lên, kết quả toàn bộ đều là giấy trắng, chỉ có vở bài tập của Lý Tân Hạo là có mấy con số viết lại một cách ngay ngắn rõ ràng. Chữ viết sạch sẽ lại xinh đẹp, không giống như là được viết ra từ tay của một đứa nhỏ bốn tuổi.
So với mấy học sinh nộp giấy trắng khác, cô giáo sẽ càng không thích đứa nhỏ gian lận.
Vì thế, bạn học Lý Tân Hạo bị phê bình trước lớp.
« Vươn tay ra. » Chủ nhiệm lớp gọi Lý Tân Hạo lên bục giảng.
Lý Tân Hạo không chịu vươn tay, nháy đôi mắt hỏi : « Cô giáo, con đã làm sai cái gì sao ? » Dùng thước bảng đánh lòng bàn tay, trong trí nhớ của Lý Tân Hạo, đây là một loại hình phạt khá đau đớn.
« Tuy rằng các bạn khác không làm bài tập là sai nhưng con nhờ người khác giúp làm bài tập lại càng sai hơn nữa. » Cô giáo lấy vở bài tập của Lý Tân Hạo ra, « Con nói cho cô biết, ai giúp con làm bài tập ? »
« Con tự viết. » Còn chưa tan học, bài tập đã làm xong rồi, không cần hoài nghi chỉ số thông minh của người đã sống hai đời nha, cô nương.
« Nói dối lại càng không tốt nha. » Cô giáo cẩn thận dạy bảo.
« Thật sự là do con viết, các chị cùng anh con đã dạy cho con rồi, con biết viết rất nhiều con số, còn biết viết a o e nữa. » Bán manh là thiên tính của trẻ con, đặc biệt là đứa trẻ đáng yêu như Lý Tân Hạo, « Để con viết cho cô xem. » Nói xong, Lý Tân Hạo chạy về bàn học của mình lấy cây bút chì.
Trong phòng học, một đám củ cải nhỏ nhìn nhìn cậu lại nhìn nhìn cô giáo.
« Cô nhìn xem. » Lý Tân Hạo viết ba con số xuống một chỗ trống trên vở bài tập.
Cô giáo biết mình đã hiểu lầm Lý Tân Hạo liền xoa đầu cậu, khen cậu trước mặt các bạn học : « Bạn Lý Tân Hạo có làm bài tập về nhà cho nên cô sẽ thưởng cho bạn một bông hoa hồng. »
Bông hoa hồng được cắt ra từ một tờ giấy màu hồng là một hình thức khen thưởng từ lớp dự thính đến lớp năm, bọn học sinh xem đó là vinh dự mà dán đầy lên vách tường trong nhà mình.
Đám củ cải nhỏ vô cùng hâm mộ bông hoa của Lý Tân Hạo, cho nên cũng tranh nhau đòi cô giáo.
« Chỉ cần các con làm đủ bài tập mà cô dặn, cô sẽ thưởng cho mỗi bạn một bông hoa. » Cô giáo nhân cơ hội này dụ dỗ.
Lý Tân Hạo không còn lời gì để nói, cô giáo, tiết tháo của cô đâu rồi ?
Vì thế, lớp học hôm nay liền biến thành giờ làm bài tập. Lý Tân Hạo là học sinh duy nhất đã hoàn thành bài tập cho nên đã được cô giáo chủ nhiệm phân công làm một nhiệm vụ vinh quang đó là giúp đỡ các bạn làm bài, đương nhiên, chủ nhiệm đã phải dùng hai viên kẹo mới thu mua được bạn học Lý Tân Hạo của chúng ta.
Lý Tân Hạo không từ chối, cất kỹ hai viên kẹo vào cặp, cậu muốn đợi lát nữa đem cho Lý Tiểu Tiểu ăn.