Edit: Thủy Tích
Không thể nghi ngờ rằng bạn học Lý Tân Hạo đã trở thành đầu đàn của đám củ cải nhỏ, đồng thời cũng dùng trí tuệ của một người từng trải mà trở thành học bá của lớp học, điều này khiến cho gương mặt của chủ nhiệm lớp mỗi ngày đều cười tươi như một đóa hoa.
Nhưng hầu hết thời gian, Lý Tân Hạo đều chỉ thích yên lặng ngồi một mình tại bàn học, sau đó viết xuống những chữ cái mà bạn củ cải nhỏ ngồi cùng bàn xem bao nhiêu lần cũng không thể hiểu. Xem không hiểu cũng không sao, bạn học nhỏ này sẽ vì được cô giáo khen thưởng một bông hoa hồng mà ngày nào cũng mang đồ ăn vặt tới thu mua Lý Tân Hạo, để cậu dạy mình viết chữ, sau đó đem hoa hồng về đòi lại quà ba mẹ.
Trong lòng đám củ cải nhỏ không có sự chênh lệch giữa giàu và nghèo, bọn chúng chỉ cho rằng, người nào có thể được thầy cô giáo yêu thích thì người đó chính là bạn học tốt, người nào có thể kết bạn với bạn học tốt thì người đó cũng là người học tốt, cho nên bọn họ đều thích kết bạn với Lý Tân Hạo.
Người bạn học Lý Tân Hạo luôn mặc quần áo cũ nát này, mỗi ngày sẽ giúp bọn chúng chuẩn bị và sắp xếp bài vở đâu ra đấy. Hơn nữa khi bọn chúng không cẩn thận bị té ngã, còn sẽ giúp bọn chúng băng lại vết trầy da, cho nên, nhóm củ cải nhỏ đều rất thích cậu ấy.
Lý Tân Hạo mới sẽ không đối xử tốt một cách miễn phí với nhóm củ cải nhỏ này, cậu đưa ra quy định cho bọn chúng, ai muốn cậu dạy làm bài tập phải đưa một mao tiền. Vào thời điểm đó, chỉ cần hai mao tiền là sẽ mua được một cây kem, mà trêи người đám củ cải nhỏ mỗi ngày đều có vài mao tiền.
Sáng nay giống như thường lệ, sau khi tiếng chuông vào học vang lên, Lý Tân Hạo cùng một đám bạn học đã ngồi ngay ngắn tại vị trí của mỗi người, đang chờ chủ nhiệm lớp bước vào.
Nhưng hôm nay người bước vào lại là một thầy giáo lạ mặt.
« Các bạn nhỏ, hôm nay cô Dương, chủ nhiệm lớp của các con bị bệnh rồi, cho nên các con được tự do hoạt động trong lớp học, nhưng không thể gây tiếng động ồn ào, đã hiểu rõ chưa ? »
« Dạ hiểu. »
Hiểu cái rắm, thầy giáo à, thầy quá xem thường đám củ cải nhỏ này rồi.
Nhưng mà mãi tới khi sắp tan học, thầy giáo kia vẫn thấy không yên tâm nhóm học sinh nọ, vì thế lặng lẽ đi tới trước cửa phòng học nhìn vào trong. Kết quả, lại nhìn thấy có một bạn nhỏ đang đứng trêи bục giảng kể chuyện xưa.
Vì thế, thầy giáo nọ kể chuyện thú vị này lại cho các giáo viên khác nghe, những người khác liền tò mò, lập tức nhổm dậy chạy tới nhìn thử. Nhưng hiện giờ đã là thời điểm tan học cho nên các bạn nhỏ đang chơi đùa với nhau.
Có một giáo viên gọi một bạn học đang chơi ở gần cửa tới hỏi : « Bạn nhỏ, hôm nay cô Dương không đến lớp, vậy trong giờ học các con đã làm gì ? »
« Kể chuyện xưa, từng người bước lên kể chuyện xưa, ai kể hay, Lý Tân Hạo sẽ tặng cho người đó một bông hoa hồng. » Bạn nhỏ vui vẻ trả lời.
« Lý Tân Hạo ? » Luôn nghe cô Dương đem tên bạn học này treo bên miệng nhưng các giáo viên đều chưa từng gặp qua đứa nhỏ này.
« Lý Tân Hạo là học sinh nhỏ nhất lớp tụi con nhưng cũng là người thông minh nhất, có nhiều hoa hồng nhất. Cậu ấy nói nếu trong tụi con có ai kể chuyện xưa nghe hay nhất, cậu ấy sẽ tặng cho người đó một bông hoa hồng. » Cứ như vậy, thời gian lên lớp sẽ không ai dám gây ồn ào.
Thật ra thì, học bá Lý Tân Hạo chỉ không thích bọn chúng gây ồn ào, náo loạn mới làm như thế thôi.
Các giáo viên nghe thấy vậy, nhịn không được muốn lau mắt mà nhìn bạn học Lý Tân Hạo trong truyền thuyết này.
« Lý Tân Hạo hình như là em trai của Lý Tiểu Tiểu đang học lớp của tôi. »
« Là Lý gia ở thôn Dư Giáp, trong nhà có năm đứa con ? »
« Thầy ơi, Lý Tân Hạo ngồi ở đằng kia kìa. »
Theo phương hướng ngón tay mà bạn nhỏ chỉ tới, bạn học Lý Tân Hạo đang ngồi trong một góc của vườn học tập. Mỗi góc lớp học sẽ có một khu vườn học tập, trêи kệ sách đặt rất nhiều loại sách phù hợp với lứa tuổi bọn nhỏ, mà quyển sách Lý Tân Hạo đang đọc chính là « Bách khoa toàn thư dành cho nhi đồng ».
Đúng là một đứa trẻ chăm chỉ, các giáo viên đều âm thầm nghĩ.
Các thầy cô xin bình tĩnh, thứ mà bạn học Lý Tân Hạo thật sự đang xem chính là quyển truyện tranh được giấu bên trong quyển bách khoa toàn thư kia.
Trứng trứng hiểu lầm, thật là chịu không nổi mà.