Edit: Thủy Tích
"Tiểu Hạo tới đây, ba ba kể chuyện xưa cho con nghe."
Trong nhà tranh có mấy quyển sách đều do Lý Tân Long mang tới. Ngày thường Lý Tân Hạo ở chỗ này Lý Linh Linh sẽ đọc cho cậu nghe, nghe nghe, Lý Tân Hạo chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cha Lý có giọng nói thuần hậu, đọc từng chữ từng chữ, lẫn lộn giữa tiếng địa phương cùng tiếng phổ thông, Lý Tân Hạo nghe mà trong lòng vô cùng khó chịu. Một người đàn ông kiên cường, không sợ khổ sợ cực như vậy, vậy mà một ngày kia đứa con gái lớn chết, ông đã khóc rống bên cạnh quan tài. Nhìn trong nhà nháo loạn lung tung, ông chỉ yên lặng một mình thừa nhận thống khổ.
Lý Tân Hạo rời khỏi phòng, đi ra ngoài sân.
"Tiểu Hạo, con đi đâu đó?" Cha Lý đi theo ra ngoài. Ông thấy Lý Tân Hạo chỉ ghé vào một bên nhìn đàn gia cầm trong sân cho nên cũng không chú ý nhiều, liền ngồi trở lại tiếp tục xem TV.
Tuy rằng Lý Tân Hạo đang nhìn đám gà vịt nhưng dư quang vẫn luôn quan sát đến cha Lý, tại thời điểm cha Lý không chú ý tới, cậu liền lấy mấy chai thuốc diệt chuột giấu trên người ra, trộn lẫn vào thùng trấu mà đám gia cầm đang ăn.
Vốn dĩ những việc này có thể làm ở ban ngày nhưng mỗi lần Lý Linh Linh nhìn thấy cậu đi ra ngoài liền một tấc không rời cũng đi theo phía sau lưng.
Hơn nữa, vào ban ngày đám gia cầm đột nhiên chết một cách kỳ lạ, cậu cũng không có biện pháp phóng hỏa thiêu chết bọn chúng. Nhất định phải đốt bọn chúng bởi vì gia cầm bị thuốc diệt chuột độc chết không thể ăn, nhưng người dân trong thôn vốn tiết kiệm, dưới tình huống không biết vì sao gia cầm chết, Lý Tân Hạo rất sợ cha mẹ sẽ đem chúng về nấu chín rồi ăn.
Trộn xong thuốc diệt chuột, Lý Tân Hạo trở vào trong phòng.
Chờ đến nửa đêm, Lý Tân Hạo rời giường, muốn ra ngoài đi tiểu.
Cha Lý vội vàng ngồi dậy, đi theo Lý Tân Hạo ra ngoài. Nhưng là, Lý Tân Hạo lại đẩy ông trở về phòng. "Tiểu Hạo, con làm gì vậy? Thẹn thùng sao? Đứa nhỏ này, toàn thân trên dưới ba đều nhìn qua cả rồi."
Nhưng tính tình Lý Tân Hạo vô cùng quật cường, chỉ cần có cha Lý nhìn, cậu nhất định sẽ không tiểu, cứ như vậy mà đứng ở bên ngoài một hồi lâu, cha Lý không còn cách nào đành đi vào trong phòng chờ, cửa bị Lý Tân Hạo đóng lại, cha Lý cũng nhìn không thấy tình huống bên ngoài, Lý Tân Hạo vội vàng lấy ra que diêm mang từ nhà đến, sau đó bậc lửa phóng lên trên đống cỏ tranh bên cạnh chuồng gà vịt.
Bởi vì đã hơn nửa đêm, tuy rằng cỏ tranh khô nhưng lại cháy rất chậm, hơn nữa đám gà vịt đã bị độc chết cho nên cũng sẽ không phát ra âm thanh.
Yên tâm rồi, Lý Tân Hạo mới trở về nhà tranh, tiếp tục ngủ.
Ý chí của con nít vốn dĩ rất kém, Lý Tân Hạo có thể thức đến tận bây giờ đã không dễ dàng, vừa mới nằm lên giường, liền rơi vào giấc ngủ trầm trầm.
Chờ cậu lần nữa tỉnh lại là bởi vì bị cha Lý lay dậy, ôm cậu vào trong ngực.
Thì ra, lúc nửa đêm nổi lên một trận gió lớn, đám cỏ tranh bị gió thổi bay đến trên nóc nhà, cả gian nhà cũng đều bị cháy theo. Cha Lý ôm con trai muốn chạy trốn ra ngoài nhưng ngọn lửa quá lớn, khiến cha Lý bị sặc khói suýt chút nữa đã hôn mê rồi.
Cha Lý cố gắng chịu đựng thêm một hơi cuối cùng mới trốn thoát ra bên ngoài.
Nhưng mà giờ phút này, bên ngoài cũng đã trở thành một biển lửa, mấy cây trúc được cắm xung quanh nhà cũng bị cháy tới, hợp với rơm rạ của mấy căn nhà phụ cận, rất nhanh lửa đã cháy càng to hơn.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Một mình cha Lý không thể cứu được hỏa, ôm con trai chạy về nhà lại chạy ngược trở về chữa cháy, sợ sẽ làm lửa cháy lan sang mấy nhà bên cạnh.
Lý Tân Hạo lôi kéo tay áo cha Lý: "Ba ba, con đi gọi người tới."
Đây là lần đầu tiên cha Lý nghe thấy Lý Tân Hạo nói chuyện, nãi thanh nãi khí, vô cùng thanh thúy cũng rất lưu loát, thì ra con ông không phải là người câm.
Nhưng bây giờ cha Lý cũng không có tâm trí đâu để mà quan tâm đến những chuyện này đó, cũng không có nghĩ tới một đứa nhỏ mới bốn tuổi một mình đi trên đường có bao nhiêu nguy hiểm, ông buông con trai ra, rồi lập tức chạy đi cứu hỏa.