Lâm Nhược Mộng và La Phù Sinh nửa đêm mới quay về cô nhi viện, tu nữ cầm bó hoa hồng đen đến:
– Tối nay hai người không ở đây, bên ngoài có cô gái mang bó hoa này đến, kèm theo tờ giấy nói giao cho anh La.
La Phù Sinh vừa thấy là hoa hồng đen, liền đoán được là Nashi Mirai. Anh chau mày nói:
– Nhanh vậy cô ấy đã biết vị trí của chúng ta rồi?
– Cô ấy biết mà, chính cô ấy thông báo bọn em đi cứu anh. Hiện tại cô nhi viện vẫn bình an vô sự, chứng tỏ cô ấy không tiết lộ tin tức này cho người khác.
La Phù Sinh mở tờ giấy ra xem, là một dòng tiếng Nhật: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp, tạm biệt.”
– Trong đó viết gì?- Lâm Nhược Mộng nhìn tờ giấy, không hiểu hỏi La Phù Sinh.
La Phù Sinh lắc đầu, tiếng Nhật của anh cũng hữu hạn, miễn cưỡng xem hiểu nửa câu sau có ý là tạm biệt. Lâm Nhược Mộng đề nghị đến thỉnh giáo tu nữ, chắc tu nữ biết. La Phù Sinh gấp tờ giấy lại, đặt bó hoa hồng đen lên bàn:
– Nếu cô ấy muốn anh đọc hiểu, thì sẽ không viết tiếng Nhật.
Lâm Nhược Mộng như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Có thứ tâm tư chỉ muốn giãy bày ra, không cần đối phương hiểu.
Hứa công quán, trong phòng ngủ có ánh đèn sáng lên, Hứa Tinh Trình đầu đầy mồ hôi, bị ác mộng đeo bám.
Trong mơ, anh thấy Hứa Thụy An ngã xuống vũng máu, thấy La Phù Sinh bị thương, thấy Thiên Anh bỏ đi, thấy Hồng Lan nhìn mình căm phẫn, thấy Hồng Chính Bảo chết. Hứa Tinh Trình hét lên:
– Tránh ra! Tránh ra! Các người mau tránh ra! Đừng tìm tôi!
Một bàn tay dịu dàng đặt lên trán anh, khẽ gọi:
– Tiểu Trình, tỉnh lại, có phải con mơ thấy ác mộng không?
Hứa Tinh Trình mở mắt, kinh hãi ngồi bật dậy, hồi lâu mới hoàn hồn:
– Mẹ, là mẹ à… Không sao, con không sao, do gần đây áp lực quá.
Hồng Lan kiên quyết ly hôn với anh, đã quay về nhà mình. Em gái anh qua mấy hôm nữa sẽ theo nhà họ Lâm chuyển đến Nam Kinh. Bây giờ, có thể nói anh chính thức bị bạn bè người thân xa lánh.
Lưu Thục Trinh nắm lấy tay của Hứa Tinh Trình:
– Con trai, có vài lời có thể con không thích nghe.
– Lời gì? Mẹ cứ nói đi đừng ngại.
– Con làm mẹ có cảm giác, con càng lúc càng giống… cha con.
Mắt Hứa Tinh Trình toát lên vẻ chán ghét:
– Con giống ông ta? Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy? Đời này con hận nhất chính là ông ta! Sao con có thể giống ông ta được?
– Có lẽ cảm giác của mẹ không đúng, con nghỉ ngơi sớm đi- Lưu Thục Trinh mấp máy môi khô khốc, lui ra khỏi phòng.
Để lại một mình Hứa Tinh Trình càng thêm lo âu, anh nhớ đến chuyện xảy ra hồi chiều.
【Hứa Tinh Trình nhận được thư nên đến phòng trà của Ninh Viên, ngồi trong phòng trà không còn là Nashi Mirai, mà là cậu của cô, Hạ Chân Ngô.
Hứa Tinh Trình thuận miệng hỏi:
– Điện hạ Nashi đâu?
– Con gái lớn rồi, Thiên Hoàng ban cho nó một mối hôn sự. Đêm nay sẽ đưa về Nhật thành thân- Hạ Chân Ngô hời hợt đáp.
Hứa Tinh Trình kinh ngạc chút, không ngờ lại đột ngột như vậy. Lần trước cả hai còn ở trong này pha trà kề vai áp má, mặc dù chỉ gặp dịp thì chơi, nhưng cũng là một đoạn tình duyên ngắn ngủi, anh lúng túng nói lời chúc phúc:
– Có thể lấy được điện hạ Nashi nhất định là rồng phượng trong loài người.
Hạ Chân Ngô thâm sâu bĩu môi, cười cười. Không tiếp lời anh, hắn chuyển chủ đề khác:
– Ngày mai đưa tang Hồng Chính Bảo.
– Đúng vậy, theo những gì tôi quan sát được, toàn bang chắc chắn ra quân đưa tiễn, thế trận không nhỏ.
– Hừ, La Phù Sinh không chết, ngày mai hắn cũng có mặt trong lễ tang. Ta muốn xem xem chúng có thể gây nên sóng gió gì.
– Hả?- Tin tức La Phù Sinh không những không chết, còn dám công khai xuất hiện khiến Hứa Tinh Trình kinh ngạc. Nhưng mà nghĩ kỹ lại cũng đúng, La Phù Sinh chỉ có đứng ở ngoài sáng mới là nơi an toàn. Người Nhật không thể âm thầm giết hắn được.
– Bọn chúng gióng trống khua chiêng, chính là muốn bôi nhọ đế quốc Nhật Bản, nhưng mà ta sẽ không để chúng được như ý nguyện. Hứa quân trưởng, ngày mai nhờ cả vào cậu.
– Tôi?
Hạ Chân Vũ gật đầu:
– Nếu tôi trực triếp ra mặt can thiệp, thì có vẻ như đang đe dọa chúng, vậy chẳng phải đúng ý bọn Hồng Bang rồi. Không phải Hồng bang đang muốn thổi phồng Hồng Chính Bảo thành đại anh hùng dân tộc sao? Vậy thì ta sẽ không cho chúng được toại nguyện! Chúng sợ nhất điều gì, ta liền cho chúng.
Hứa Tinh Trình hiểu rồi, người Nhật muốn Hồng Chính Bảo thân bại danh liệt mà chết.
– Hứa quân trưởng, ngay mai cậu cứ làm thế này…- Hạ Chân Ngô thì thầm, Hứa Tinh Trình liên tục gật đầu.】
Hồng trạch được bố trí thành linh đường, tất cả thuộc hạ đều sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy, không có nhiều tiếng động phát ra, xung quanh trầm lắng đè nén. Hồng Lan ngẩn người, hồi lâu mới nói:
– Tiểu Thanh, sắp xếp xong hết chưa em?
Tôn Tiểu Thanh đặt nến xuống, gật đầu:
– Trong nhà đều bố trí tạm ổn rồi, nghi thức bên ngoài do anh Phù Sinh thu xếp, ổn thỏa lắm, cô chủ yên tâm đi.
Đội nghi thức đi qua đường phố Thượng Hải có trật tự, hai bên đường đầy người vây xem. Theo quy định của Hồng Bang, họ phải diễu hành ba vòng thành phố mới đưa lên nghĩa trang hạ táng.
Bên này mới đi được nửa vòng đã bị một đội quân ngăn lại, dẫn đầu hai đội là La Phù Sinh và Hứa Tinh Trình đang ở thế giằng co.
Hứa Tinh Trình móc súng chỉ lên trời, lớn tiếng cảnh cáo:
– Dẹp bỏ tang lễ! Bây giờ chúng tôi đang phong tỏa khu này, đội đưa tang không thể đi qua con đường này, nếu chống cự, đừng trách chúng tôi không nể mặt.
La Phù Sinh nắm lấy họng súng của Hứa Tinh Trình, nhìn chằm chằm vào anh:
– Anh dám? Đường là để người đi, luật lệ nào quy định chúng tôi không thể đi qua đường chính?
– Ở Thượng Hải, tôi chính là luật pháp!- Hứa Tinh Trình trợn mắt nhìn lại.
Hồng Lan tức giận, đi ra trước:
– Hứa Tinh Trình! Anh làm gì vậy?
– Cô và tôi vẫn chưa chính thức ly hôn, theo lý cô nên gọi tôi một tiếng chồng. Được, ở ngay trước mặt vợ tôi, trước mặt cô chủ Hồng Bang của các người, tôi nhấn mạnh lại lần nữa! Có người báo Hồng Chính Bảo ở tiệm thuốc bán thuốc phiện, thừa cơ giết hại vài người. Chúng tôi phụng mệnh cấp trên đến đây điều tra. Cho nên, trước khi chúng tôi chưa tra rõ, Hồng Chính Bảo, kẻ bị tình nghi giết người, không được đưa tang hoành tráng như thế, để tránh làm gương xấu cho dân chúng.
– Hứa Tinh Trình! Anh ngậm máu phun người!
– Hay lắm, nếu cô đã nói tôi ngậm máu phun người, tôi cũng rất sẵn lòng trả lại sự trong sạch cho cha vợ! Vậy xin các người hủy lễ đưa tang hôm nay, phối hợp điều tra với chúng tôi, nếu như Hồng lão bang chủ của các người trong sạch, vậy Hứa Tinh Trình tôi là người đầu tiên mở đường, hoan hỷ đưa tang cho Hồng lão bang chủ, vậy được không?
– Hứa Tinh Trình! Tốt nhất anh đừng có khinh người quá đáng!
Hứa Tinh Trình hừ lạnh, ra dấu tay, đám cảnh sát rào rào móc súng ra, người của Hồng Bang cũng cầm vũ khí lên, hai bên đối đầu, bầu không khí căng thẳng.
Xe Lâm gia dừng ở đầu phố, Lâm Khải Khải và Lâm Nhược Mộng bước xuống, đi về phía đám đông.
Lâm Khải Khải đi trước:
– Hứa Tinh Trình! Cậu lại cầm lông gà mà cho là lệnh tiễn, đến chuốc lấy bực à?
Hứa Tinh Trình nhìn anh em Lâm gia, lắc đầu:
– Chao ôi, người đều đến đủ rồi.
Lâm Nhược Mộng mắt nhìn cảnh cáo:
– Hứa Tinh Trình, người chết lớn nhất, hôm nay là ngày đưa tang bác Hồng, hi vọng anh đừng khăng khăng cố chấp, ầm ĩ mọi người không yên.
– Các người nghe cho rõ, Hồng Chính Bảo đang bị tình nghi thông đồng với địch giết người. Trước khi tra rõ, nếu ai cản trở điều tra, tôi có quyền nổ súng bắn chết tại chỗ!- Ánh mắt Hứa Tinh Trình quét qua mỗi một người ở đây, người qua đường bị ánh mắt làm khiếp sợ, không khỏi lùi lại, không dám xem náo nhiệt nữa, Hứa Tinh Trình được toại nguyện, mỉm cười, thứ anh muốn chính là hiệu quả này.
– Tránh ra!- Hồng Lan đi tới trước mặt Hứa Tinh Trình, mắt rưng lệ, dù hai người không có tình cảm vợ chồng, thì cũng còn tình nghĩa thanh mai trúc mã.
Hứa Tinh Trình không nhúc nhích.
Hồng Lan lại nói:
– Tránh ra!
Hứa Tinh Trình cầm súng, chỉa thẳng vào giữa trán cô.
La Phù Sinh xông đến chụp súng của Hứa Tinh Trình hạ xuống, thuộc hạ của Hứa Tinh Trình đồng loạt chỉ súng vào La Phù Sinh, bầu không khí ở hiện trường hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên, Lâm đo Sơn bước ra từ trong đám người:
– Hồng lão bang chủ cả đời quang minh lỗi lạc, ai lại dám nhuộm đỏ linh tiền của anh ấy!
Đám đông kinh ngạc, Lâm đo Sơn xưa nay luôn rất quý trọng danh dự, bây giờ lại lập tức phải rời khỏi Thượng Hải. Lúc này nhúng tay vào vũng nước đục này quả thực nằm ngoài dự liệu của họ.
– Cha, sao cha lại đến đây?
Lâm đo Sơn đứng lại, chống gậy xuống nói:
– Một nhân vật lớn hy sinh vì bến Thượng Hải đã ra đi rồi, sao cha có thể không đến đưa tiễn?- Một câu khẳng định cái chết của Hồng Chính Bảo.
– Nhân vật lớn? Hừ, ông ta giờ chỉ là kẻ bị tình nghi! Bộ trưởng Lâm vẫn đừng nên gấp gáp đột cái mũ quá lớn cho ông ta.
Lâm đo Sơn chậm rãi nói:
– Kẻ tình nghi? Hứa quân trưởng, chứng cứ đâu?
Hứa Tinh Trình bày ba tờ báo cáo nghiệm thi ra:
– Tần Phú- Tổng biên tập tòa báo Hoa Đông, Trương Hâm- hội phó hội Hồng Thập Tự, Tăng Thuận Lâm- người phụ trách phòng đặc biệt của chính phủ Nam Kinh đều chết trong tiệm thuốc phiện của Hồng Bang, một lượng lớn chất kích thích được tìm thấy trong cơ thể. Đây chẳng phải là bằng chứng Hồng Chính Bảo giết hại trung lương à? (Xem lại chương )
– Quả thật- Lâm đo Sơn gật đầu- Hai chữ “trung lương” vận dụng tốt lắm.
– Tôi thật muốn xem thử bác đổi trắng thay đen như thế nào.
Lâm đo Sơn lấy ra một tập văn kiện của Đảng:
– Tôi già cả hoa mắt, xin Hứa quân trưởng đọc giúp tôi.
Hứa Tinh Trình thấy rõ nội dung bên trên, mặt tái xanh:
– Ông!
Tề Phi đã đọc to:
– Tần Phú- Tổng biên tập tòa báo Hoa Đông nhận hối lộ của quân Nhật, trong chiến tranh đã đăng những lời bịa đặt làm xáo trộn tinh thần của quân ta hòng giúp đỡ kẻ địch, nhiễu loạn lòng dân. Trương Hâm- hội phó hội Hồng Thập Tự ăn chặn tiền quyên góp, cố tình vận chuyển thuốc men đến trễ, hơn trăm chiến sĩ đã chết vì không được điều trị kịp thời. Tăng Thuận Lâm- người phụ trách phòng đặc biệt của chính phủ Nam Kinh đã bán tình báo của gián điệp chính phủ Nam Kinh, gây thiệt hại nặng nề cho các nhân viên tình báo giấu mặt. Các thông tin trên đều đã được xác minh, ba người đó chết không hết tội!
Đám đông vây xem phát ra tiếng ủng hộ:
– Hay! Hay!
Lâm đo Sơn thì thầm vào tai Hứa Tinh Trình:
– Tiểu bối, chắc cậu không biết lúc còn sống cha vợ cậu là người của quân Thống nhỉ. Những người này là những người mà chính phủ Nam Kinh muốn giết, có cần tôi giúp cậu gọi điện cho ủy viên trưởng để xác nhận không?
Hứa Tinh Trình biến sắc, nói không ra lời. Ủy viên trưởng mà biết chuyện hôm nay, nhất định sẽ bãi chức vụ của hắn.
Lâm đo Sơn đẩy hắn một cái:
– Hứa quân trưởng, xin tránh ra! Lâm mỗ ở đây mời quý vị cùng đưa tiễn người anh em tốt này của tôi, đại anh hùng của bến Thượng Hải, Hồng Chính Bảo!
Hồng Lan và La Phù Sinh nghe vậy, đều cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Hồng Lan vịn tay ông:
– Cảm ơn bác Lâm! Cha con ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui mừng!
Đội quân của Hứa Tinh Trình tránh sang một bên nhường đường.
La Phù Sinh tung một xấp tiền giấy màu trắng lên trời:
– Nhấc quan tài lên, đưa tang!
Tiếng nhạc buồn vang lên, tiền giấy tung bay, ngàn dây pháo nổ rợp trời. Vẻ mặt Hồng Lan trang trọng cầm di ảnh đi đằng trước, La Phù Sinh và La Thành dẫn đầu, mấy người hợp sức khiêng quan tài lên. Đội ngũ đưa tang từ từ xuất hành. Hứa Tinh Trình có chút vô lực đứng ở một bên.
Trong tiếng nhạc buồn đưa tiễn vang lên tiếng “đoàng”, giống như tiếng súng, Lâm Nhược Mộng đi ở phía sau quay lại. Sau lưng là một đám anh em Hồng Bang đông nghịt đi theo đốt giấy đưa tang, không có gì bất thường.
Cô nghĩ chắc là tiếng pháo trúc, là cô nghe nhầm, nhanh chân chạy đuổi theo quan tài.
Hứa Tinh Trình nhanh tay lẹ mắt, súng trong tay chặn lại tên áo đen định tẩu thoát khỏi hiện trường:
– Ai sai ngươi nổ súng vào cô ấy?
– Là… Là hội Hồng Hoàn.
Chàng trai gầy gò chắn lại viên đạn kia, mặc trường sam màu hồng, lảo đảo chạy vào con hẻm nhỏ. Hứa Tinh Trình ngẩng lên muốn tìm kiếm lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Đoàn Thiên Tứ theo con hẻm nhỏ lát đá xanh từ từ trượt ngồi xuống đất, bụm chỗ ngực đang chảy máu dữ dội.
Hắn mệt mỏi, mệt mỏi vì hai lạng thuốc phiện mà dập đầu trước Hứa Tinh Trình, mệt mỏi vì né tránh truy sát mà trốn chui trốn nhủi như chuột chạy qua đường.
Vốn chỉ muốn đứng từ xa nhìn cô một lần rồi vĩnh viễn rời khỏi nơi đầy rẫy thị phi này, lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh len lén chỉa súng vào cô.
Như vậy cũng tốt, hắn dùng cơ thể tàn tạ này bảo vệ cô lần cuối. Dù có lẽ cô vĩnh viễn không biết.
Hắn nhắm mắt lại, hừ khẽ rồi hát một câu hí khúc, trong đầu xuất hiện bàn tay nhỏ bé nắm lấy một bàn tay nhỏ bé khác:
– Kể từ hôm nay, em tên là Đoàn Thiên Anh, là em gái của anh!
Em gái, tạm biệt em.
Nhạc buồn xa dần, tiền giấy thưa thớt bay dạt đến bên cạnh hắn, bị máu thấm ướt nửa mặt. Tựa như cuộc đời hắn, một mặt thuần khiết, một mặt nhơ nhuốc. Cuối cùng cúng tế hắn chỉ có mớ tiền giấy này.