Bệnh tình của em ngày càng trầm trọng, việc xạ trị khiến mái tóc của em thưa dần, Tiểu Thất bảo em cạo đầu nhưng em không đồng ý, em không thể chịu nổi nếu mình không có tóc. Nhưng tóc em rụng càng lúc càng nhiều, em không còn cách nào khác, đành bảo bác sĩ ngưng xạ trị, bác sĩ hỏi nguyên nhân, em nói: “Phí tiền.”
Sau đó em nhận lời cầu hôn của anh, không biết vì sao nữa, có lẽ là để hoàn thành giấc mộng của em.
Nơi tổ chức hôn lễ được trang trí rất đẹp. Lúc đó đã vào đông, em quấn cái áo bông dày màu đen đứng ở đó, trông rất nổi bật trong tuyết.
Ngày tổ chức hôn lễ, em mặc chiếc áo cưới màu trắng trễ ngực, bất chấp tiết trời giá lạnh. Chờ em chậm rãi bước trên thảm đỏ đến bên anh, anh vội vàng cởi áo khoác của mình rồi choàng lên người em, em nhìn thấy sự đau lòng vương nơi đáy mắt anh.
Em nói to ba chữ “Con đồng ý”, cuối cùng em đã được gả cho anh.
Chúng ta không lãnh giấy kết hôn, là do em không muốn, em không muốn vợ anh là một kẻ sắp chết, em không thể quá ích kỷ.
Cho dù không lãnh giấy kết hôn nhưng anh bảo không thể bỏ tuần trăng mật, anh lo cho sức khỏe của em nên không dám đi quá xa. Anh đưa em về quê anh, đó là một thị trấn nhỏ xinh đẹp mang đậm phong cách cổ xưa.
Nửa tháng ở đó em rất vui, lúc rảnh rỗi em sẽ vẽ, em vẽ câu chuyện của đôi ta, từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc.
Sở Ca ơi, nếu em có quyền quyết định cho kết cục của đôi ta thì tốt biết mấy, nếu thế thì em sẽ vẽ: Em gả cho anh, sinh hai đứa con, một trai một gái, thằng anh sẽ vô cùng yêu thương em gái. Về già, chúng ta sẽ cùng đi ngắm hoàng hôn, anh mãi luôn nắm lấy tay em, rất chặt.
Nhưng mà Sở Ca à, em không phải là Thần bút Mã Lương(), những gì em vẽ không thể thành sự thật.
[(). Thần bút Mã Lương là một nhân vật hư cấu trong những câu chuyện của Trung Quốc. Mã Lương là cậu bé thích vẽ tranh nhưng rất nghèo, không có tiền mua bút. Sau đó, cậu được một ông tiên tặng cho cây bút thần, những gì được cây bút vẽ ra sẽ trở thành thật.]