Sau khi rót đầy ba chế Thanh Bình chia ra mỗi người rồi cầm chén của mình lên nói.
“Tạ ơn Quận Chúa đã đến thăm quán nhỏ, trà vơi rượu đầy, trà nhâm nhi rượu cạn đáy, ta kính ngươi cùng Trần Phong.”
Nói rồi hắn đợi hai người nhấc chén lên, hai người cũng ăn ý phối hợp đụng một cái.
Trần Phong đã từng uống hoa đào nhưỡng rồi nên không cảm thấy lạ, nhưng Lý Tịnh nàng lại là lần đầu tiên được nếm thử.
Nàng cầm chén lên ngang môi nhẹ nhíu mũi ngửi một chút, nhưng lại không nghe được bất kì mùi vị gì, thấy vậy nàng cũng không trần chờ nữa mà ngửa cổ uống cạn.
Nàng cũng không phải những tiểu thư đài các khác mà là một tướng quân, cách uống rượu của nàng cũng không cần yểu điệu thục nữ.
Rượu vào khoang miệng, cũng không có cảm giác cay nồng mà là một mùi thơm đặc trưng của hoa đào, tiếp đó là ngọt thanh mát tiếp đó mới là một chút cay nồng nóng của rượu, nuốt xuống rồi nhưng vẫn lưu hương phản phất ở khoang miệng, lại có mùi vị rất khác lại say lòng mà trước đây nàng uống những rượu quý không hề có.
Trần Phong lại ở một bên cười hắc hắc nói.
“Quên nói, rượu này dù người như thế nào cũng chỉ có thể cự được tối đa là năm chén.”
Nàng đang định hỏi nhưng lại thấy Trần Phong nhấn mạnh người như thế nào cũng chỉ uống được năm chén liền ngầm hiểu ra, đây là nói dù là tu luyện giả cảnh giới đến đâu cũng chỉ uống được năm chén.
Điều này kiến nàng rất bất ngờ, đúng lúc này rượu xuống tới bụng, nó liền biến thành một dòng linh lực to lớn, nhưng dòng linh lực lại vô cùng dịu êm, nó du tẩu khắp toàn thân cơ thể rồi tụ tập lại ở phía tâm mạch, Lý Tịnh nén lại xúc động dẫn dắt mà tiếp tục mặc cho nó du tẩu tuần hoàn, cảnh giới của nàng cũng dần dần kéo lên càng lúc càng nhanh.
Mọi người thưởng thức xong rượu cũng bắt đầu ăn chút đồ ăn.
Lý Tịnh cầm lên một que nướng nhỏ nhẹ nhàng cắn một miếng.
Nàng không khỏi trợn to mắt nói.
“Không ngờ Thanh Bình huynh làm đồ ăn lại ngon như vậy.”
Thanh Bình chỉ cười một tiếng.
“Ta người này rất rảnh rỗi, nhiều khi sẽ nghiên cứu một chút đồ ăn.”
Khi hắn đến thế giới này, phát hiện một điều rằng thế giới này không có bột ngọt, tất cả các món ăn muốn ngọt chỉ có thể thêm đường, hắn người này cảm thấy ăn như vậy rất thiếu đi vị, thế là hắn đã dành ra nửa năm dựa theo trí nhớ kiếp trước người ta làm bột ngọt. Trải qua rất nhiều lần thất bại cuối cùng hắn cũng ủ ra được công thức để tạo ra men vi sinh trong quá trình lên men mật mía đường cùng gạo, thành công tạo ra bột ngọt.
Lúc này Lý Tịnh cũng cảm nhận thấy thịt này rất bất phàm, nhưng nàng lại không hỏi, vì đã được Trần Phong nhắc nhở.
Hai giờ sau rượu uống xong, hai người cũng mua xong sách liền tạm biệt đi về, trên đường về Lý Tịnh hỏi lên thắc mắc của mình.
“Trần Phong, rượu đó…??”
Trần Phong gật gật đầu ra hiệu nàng nói tiếp.
“Ta thấy rượu đó rất bất phàm, lại thêm thịt đó cũng vậy.”
Nghe vậy Trần Phong nhếc miệng nói.
“Ngươi uống rượu đó liền có thể tăng thêm một chút đại đạo khí vận, ngươi nói bất phàm hay không bất phàm, mà lại rượu đó linh vận chảy xuôi dù là ngươi cảnh giới cỡ nào cũng chỉ chịu được năm chén.”
“Phụ thân ta mấy năm trước đến tiên thiên cảnh, hắn không tin nên từng uống thử, kết quả như nào ngươi biết sao, hắn mới chỉ uống đến chén thứ sáu.”
“Sau đó thì sao?.”
Trần Phong cổ quái.
“Sau đó??… sau đó hắn liền đổ, bất tỉnh nhân sự, phải gần một tuần sau mới có thể tỉnh dậy.”
Trần Phong cầm lấy que xiên nướng rút một cái, đây là vừa nãy Thanh Bình làm thêm cho hắn dưới sự yêu cầu mãnh liện của hắn, hắn nói tiếp.
“Còn việc ngươi nói về thịt này, đây là thịt của bát giai yêu thú Hắc Trư, thịt này thì hẳn là của lão đồ tể cho hắn đi, chỉ có lão mới hay vào rừng săn bắn.”
Lý Tịnh tê rồi, yêu thú bát giai, ngang với tu luyện giả cảnh giới phong thiên cảnh.
“Không phải nói trấn này gần như đều là người phàm sao??.”
Nghe vậy Trần Phong liền khinh bỉ.
“Phi… mấy cái lão lục, trấn này ngoại trừ Thanh Bình tiểu tử kia ra thì còn lại đều là tu luyện giả.”
“Ta còn nhớ khi ta cùng Thanh Bình mới tám tuổi từng trốn vào rừng, lúc đó ta và hắn đều không biết có một con yêu thú bát giai thanh linh xà đang theo dõi chúng ta.”
“Ta còn nhớ rõ khi đó lão đồ tể liền xuất hiện ở phía sau Thanh Bình đánh ngắt hắn, rồi lão đồ tể chỉ phất tay liền đem yêu thú bát giai hoá thành bọt máu.”
“Không phải khi đó ta không bị đánh ngất thì chắc ta vẫn nghĩ trấn này là người thường.”
Nói rồi Trần Phong lại nghiến răng nghiến lợi.
“Khó chịu nhất là lão già đó liền đi ôm lên một mình tên tiểu tử kia, còn ta thì bị hắn xách như một con gà về trong trấn.”
“Mà ta cũng nhắc nhở ngươi tốt nhất không lên đem chuyện kể cho sư phụ ngươi ở thanh vân tông, nếu không dù người của thánh địa Thanh Vân cũng cứu nổi tông ngươi đâu.”
Nghe lời này Lý Tịnh cũng gật đầu, đùa gì thế yêu thú bát giai phất tay liền có thể diệt, vậy vị kia không phải là phá đạo cảnh, có khi liền là hợp đạo cảnh.
Người như vậy thì dù là thánh địa thanh vân cũng bất quá là việc động động tay của người ta thôi.
Linh giới, Đông vực tuy là tu luyện thánh địa, linh khí dư giả, nhưng hợp đạo cảnh lại được mấy người, dù là thánh địa cũng chỉ có một vị mà thôi.
Lý Tịnh lại hỏi tiếp.
“Thế còn Thanh Bình hắn thì sao?.”
“Thanh Bình?…. Ta cũng không rõ chỉ một lần nghe cha ta kể lại, khi họ mang hắn từ rừng trở về cũng đã từng mang hắn đi kiểm tra nhưng cơ thể của hắn lại không có một chút kinh mạch nào.”
“Không có kinh mạch???.”
“Đúng, quái lại hơn khi đặt hắn lên bình đài linh mạch, thì không một viên đá nào sáng lên nhưng lại liền vỡ nát hết, mọi người tưởng bình đài bị hỏng liền đổi cái khác cũng tương tự vậy, từ đó về sau không ai nhắc đến chuyện tu luyện với hắn nữa.”
“Mà lão đồ tể từng nói, căn cốt của hắn liền dừng lại lúc hắn 17 tuổi không hề già đi.”
Lý Tịnh rơi vào trầm tư.
“Trường sinh sao???.”
Trần phong lắc đầu cười nói.
“Cái này ta cũng không rõ, nhưng lão đồ tể nói tên tiểu tử đó rất quái lạ, mà lại khí vận quấn thân cực kì nồng đậm, dù cho mọi người ở vào hiểm cảnh chết hết thì hắn vẫn bình yên không tổn thất một cọng tóc.”
“Thì liền lão giả của Thiên Cơ các từng dùng đại thần thông dòm ngó hắn, nhưng hắn liền như một khoảng trống không, lão giả sau đó cũng bị phản phệ suýt chúng nữa chết đi, may mà có lão đồ tể cứu giúp mới nhặt về một mạng.”
“Thôi chuyện này ta cũng chỉ biết nhiêu đó, ngươi không phải nói hôm nay có việc gặp phụ thân ta sao, ta dẫn ngươi về trước.”
Lý Tịnh đang suy nghĩ miên man chỉ trở về đầu gật một cái.
Quay lại với Thanh Bình, hắn sau khi dọn dẹp liền tiếp tục nằm phơi nắng, nhưng bỗng nhiên mông lung hắn giật mình ngồi bật dậy.
Vừa mới rồi khi hắn đang lim dim ngủ, bỗng nhiên ý thức chìm xuống rồi bị đưa vào một không gian lạ.
Hắn nhớ rõ không phải là mơ cảm giác lúc đó cực kì trân thực, nhưng hắn lại không thấy cơ thể của hắn, chỉ như là ý thức của hắn đang nhìn không gian đó vậy.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên một giọng nói trong đầu vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
“Chủ nhân của tôi, cuối cùng thì cũng gặp được ngài, cảm ơn năng lượng của ngài lần nữa giúp tôi thức tỉnh.”
Nghe đến tự nhiên có tiếng nói làm Thanh Bình giật nảy cả mình, hắn ngơ ngác nhìn quanh bỗng nhiên thốt ra một câu.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/hu-vo-dai-thien-dao/chuong-2-ban-den-tham