Hủ Mộc Sung Đống Lương

chương 4: môn chủ vô địch (tứ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Vân đạo trưởng vui mừng nhìn Kỷ Vô Địch, “Nghĩ không ra Kỷ môn chủ dù say mê võ học, vẫn không quên cứu khốn phò nguy, thực sự khiến người khâm phục.”

Tả Tư Văn vừa mỉm cười vừa nghĩ: đáng tiếc hắn phò chính là phò cái nguy của thanh lâu, cứu chính là cứu cái khốn của sòng bạc.

Kỷ Vô Địch không khỏi khiêm tốn thêm một phen.

Lăng Vân đạo trưởng lại nói: “Đáng tiếc bần đạo sinh không hợp mùa, ngày sinh mấy năm rồi luôn luôn đúng lúc Kỷ môn chủ bệnh thương hàn, chỉ mong năm nay sẽ không.”

Lời này nói nghe nặng đây.

Tả Tư Văn hướng Kỷ Vô Địch nháy mắt liên tiếp.

Kỷ Vô Địch quả nhiên vẻ mặt tiếc hận rồi thở dài nói: “Ta cũng hiểu được đạo trưởng hẳn là muốn chọn một ngày khí trời ấm áp để xuất thế.”

. . .

Con ngươi Tả Tư Văn trừng thiếu chút nữa rớt luôn ra ngoài.

Lăng Vân đạo trưởng bình thản ung dung nói: “Đáng tiếc gia mẫu lo lắng còn thiếu chu toàn a.”

Tả Tư Văn rất muốn tìm một cây gậy đem chính mình đánh ngất đi, vẫn tốt hơn đứng ở chỗ này nghe bọn họ dùng quỷ dị ngữ khí để nói những câu quỷ dị. Quay đầu thấy Thanh Tuyền Thanh Tâm hai tiểu đạo sĩ, biểu tình cũng là một dạng muốn cười không dám cười.

Thượng Thước cùng Chung Vũ vừa lúc từ bên trong ra đón, Tả Tư Văn nhân cơ hội dời đi lực chú ý của Lăng Vân đạo trưởng, không chỉ giới thiệu lai lịch, võ công của hai người, tiện thể còn kèm thêm công tích vĩ đại của cả hai từ nhỏ đến lớn.

Hắn nói đến thiên hoa loạn trụy (ba hoa), Thượng Thước và Chung Vũ nghe đến choáng đầu hoa mắt. Không nghĩ tới liên những chuyện như bọn họ ở trên đường nhặt được một đồng tiền, nộp lên lão môn chủ mà Tả hộ pháp cũng đều nói ra được. Thực sự là… Bịa đặt cũng thật quá mức đi!

Vì vậy, lúc Tả Tư Văn ngừng lại để thở, Thượng Thước và Chung Vũ song song biểu thị, chính là việc nhỏ không đáng nhắc đến, dục tri hậu sự hạ hồi phân giải []. Nói, liền vui vẻ cùng nhau đem Lăng Vân đạo trưởng tiễn đến tận khách phòng.

Mấy người bọn họ đi rồi, Tả Tư Văn lập tức giận đến tái mặt, cùng với Kỷ Vô Địch đang vui vẻ một đường hướng trù phòng đi tới.

Kỷ Vô Địch tại trù phòng rót chén nước, một mạch uống hết, đang muốn rời đi, xoay người liền thấy một khuôn mặt đã thành hắc sắc đầy oán hận đang dõi theo y.

“A Tả.” Kỷ Vô Địch vỗ vỗ ngực, “Nếu như A Hữu thấy ngươi như vậy nhìn ta, sẽ hiểu lầm mất.”

Oán khí trên đầu Tả Tư Văn phát ra ngày càng nặng.

“A Tả. Kỳ thực ta không phải là không thương ngươi, mà là. . .”

“Môn – chủ!”

Thông thường, lúc Tả Tư Văn nói mà nhe răng nghiến lợi, có nghĩa là cơn giận của hắn đã thiêu tới ngực rồi. Cho nên Kỷ Vô Địch rất biết điều mà an phận.

“Môn chủ, ta nhớ kỹ tối qua đã dạy cho ngươi hôm nay phải ứng đối thế nào rồi mà? Vì sao không theo đó mà nói?!”

Kỷ Vô Địch nhìn bàn tay, ủy khuất nói: “A Tả, ta nghĩ ta hẳn là nên thể hiện một chút cá tính của ta. Những lời ngươi nói, cùng với lời cha ta không sai biệt lắm. Thật không mới mẻ. Nếu là như thế, còn không bằng tự ngươi ôm linh vị của cha ta tới.”

Tả Tư Văn nghiến răng, “. . . Loại cá tính thích xuống núi tìm việc vui sao?”

Kỷ Vô Địch lấy lòng cười nói: “Ta giải thích rất khá a. Hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, rất phù hợp với phong phạm của môn chủ Huy Hoàng Môn mà. Lăng Vân đạo trưởng cũng rất thoả mãn, rất khen ngợi ni.”

“Vậy chọn một ngày khí trời ấm áp để xuất thế, chuyện này là thế nào?”

Kỷ Vô Địch đắc ý nói: “Kỳ thực những gì Lăng Vân đạo trưởng nói hôm nay, ta đêm qua đã nghĩ tới. Ta nghĩ a, cái cách tỏ vẻ áy náy của ngươi này quá gượng ép, quá có lệ, quá không có thành ý. Ta nghĩ chúng ta hẳn là nên hóa bị động thành chủ động. Ta vì sao mỗi lần lại bị thương hàn ngay đúng ngày sinh của hắn ni? Đó là bởi vì hắn sinh ra thật không đúng lúc! Ngươi xem, như vậy Lăng Vân đạo trưởng không chỉ không thể trách ta, ngược lại còn rất hổ thẹn rất hối hận nữa.”

Tả Tư Văn đã không còn khí lực để thừa hơi tốn sức nữa

Kỷ Vô Địch vỗ vai của hắn nói: “Hôm nay chính là chúng ta đồng tâm hiệp lực, là thời khắc mấu chốt để cùng nhau đem Lăng Vân đạo trưởng đuổi đi, sở dĩ, chúng ta không nên chó cắn chó nữa.”

. . .

Môn chủ vẫn là như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.

Dù sao thì cũng nhịn nhiều năm như vậy, một lần nữa cũng không sai.

. . . Ta phải nhịn xuống, nhịn xuống, nhịn xuống!

Tả Tư Văn thật sâu vuốt mặt một cái, sau đó thản nhiên nói: “May là, ta cuối cùng cũng dẫn dắt được lực chú ý của hắn rời đi.” Đây là điểm duy nhất đáng được ăn mừng của sáng nay.

Thượng Thước vừa lúc tiến đến tìm nước uống, nhìn thấy bọn họ, nhãn tình sáng lên, “Đúng rồi, môn chủ. Vừa rồi Lăng Vân đạo trưởng nhờ ta nói một câu, nói là vì kỳ mẫu thất sách mà cảm thấy rất áy náy. Đây là ý gì?”

Tả Tư Văn trực tiếp đem nước trong ấm trà đổ lên mặt mình.

“. . .” Thượng Thước liếm liếm đôi môi đang khô khốc, cười gượng nói, “A, Tả hộ pháp khát như thế a? . . . uống toàn bộ?”

Thật vất vả mới thoát thân được khỏi Tả Tư Văn, Kỷ Vô Địch hăng hái bừng bừng chạy đi tìm Hạ Hối.

Hạ Hối đang nằm trên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Kỷ Vô Địch dùng thanh sắt đẩy ra then cửa, nghênh ngang đi vào nhà.

Hạ Hối nghe được tiếng vang trợn mắt, đã thấy thân thể Kỷ Vô Địch hướng mình phi tới.

“Môn chủ!” Hắn cuống quít ngồi dậy, ba chân bốn cẳng tiếp được y.

Kỷ Vô Địch trành trứ mặt hắn, tả khán hữu khán, sau đó tổng kết nói: “Ta lần đầu tiên phát hiện, Hạ đường chủ rất dễ xem a.”

Hạ Hối căng thẳng đến mức nói cũng không được, “Môn – môn chủ, ngươi – nhảy lên đây làm cái gì?”

“A Hạ.” Kỷ Vô Địch biểu tình nghiêm túc không gì sánh được, “Kỳ thực, ta có lời vẫn muốn nói với ngươi.”

Hạ Hối ừng ực nuốt nước bọt.

“A Hạ, kỳ thực ta. . .” Y chậm rãi cúi đầu, lại chậm rãi ngẩng đầu, nhãn thần u buồn mà mông lung, “Ta một mực chờ ngươi. . .”

“Môn chủ!” Hạ Hối nhớ tới lời đồn môn chủ có đoạn tụ chi phích, ngực nhất thời hoảng thành một đoàn, “Ta đã chuẩn bị cưới nữ nhân làm lão bà rồi!”

“. . .” Kỷ Vô Địch không hiểu nhìn hắn, “Ta một mực chờ ngươi đem khúc khúc đưa cho ta. Cái đó và ngươi cưới nữ nhân làm lão bà có cái gì quan hệ?”

Hạ Hối nói lắp nói: “Môn chủ không phải mới nói, nói ta rất dễ nhìn sao?”

“Đúng vậy. Ta vẫn nghĩ ngươi rất khó xem, hiện tại như vậy nhìn kỹ, con mắt ra con mắt, mũi ra mũi, vẫn xem được.”

Hạ Hối nghẹn một chút, “Vậy môn chủ nhảy lên giường làm cái gì?”

Kỷ Vô Địch đương nhiên nói: “Tới đánh thức ngươi a.”

Hạ Hối: “. . .”

Kỷ Vô Địch nhảy xuống sàng, chạy loạn khắp gian nhà, “Khúc khúc đâu?”

“Ở trên bàn mặt.”

Kỷ Vô Địch quay đầu vừa nhìn, quả nhiên có hai ống trúc. Y mở nắp ống trúc, nhìn vào khúc khúc ở bên trong, quan sát một chút, gật đầu nói: “Cả đêm có thể tìm ra như vậy, cũng coi như không tệ.”

Hạ Hối nói: “Môn chủ, vạn nhất Tả hộ pháp hỏi.”

“Yên tâm yên tâm,” Kỷ Vô Địch thờ ơ phất tay, “Ta tuyệt sẽ không nói là ngươi cho ta.”

Hạ Hối thở phào nhẹ nhõm.

“Ta sẽ nói là ta tự mình tới phòng ngươi lấy.”

“. . .”

Kỷ Vô Địch cầm hai khúc khúc cao hứng chạy đến nhà trúc sau núi nơi Tề Tử Trung ở. “Tử Trung, ta tới.”

Tề Tử Trung đang ăn bữa trưa, nghe vậy tay run lên, một muôi canh đụng ngay vào mũi.

Kỷ Vô Địch từ cửa sổ vói đầu vào, “Tử Trung, ngươi ăn thật là sớm.”

Tề Tử Trung buông cái muôi, móc ra khăn mặt xoa xoa mũi nói: “Ta lát nữa còn phải đi Thập Ác lao đưa cơm.”

“Ân, ta chờ ngươi cùng đi.” Y nắm hai ống trúc, ghé vào cửa sổ mắt trông mong nhìn hắn.

Tề Tử Trung do dự một chút, “Môn chủ muốn cùng nhau dùng không?”

Kỷ Vô Địch lập tức dùng tứ chi từ cửa sổ nhảy vào, sau đó tự cố tự địa [] ngồi ở đối diện hắn.

. . .

Tề Tử Trung lấy cho hắn một chén cơm trắng.

Kỷ Vô Địch bắt đầu và cơm và cơm ăn.

Nhìn dáng hắn ăn, Tề Tử Trung nhất thời có loại cảm giác cách một thế hệ. Đổi lại là Kỷ Huy Hoàng, hắn nhất định sẽ không ăn như vậy. Đũa và chén phải dùng nước ấm rửa quá một lần, rau phải cho ít muối, cơm phải mềm rắn vừa phải. Cả đến cái ghế, quá cao quá thấp đều là không được.

Ngay lúc hắn đang ngẩn ngơ, Kỷ Vô Địch đã buông đũa, dùng tay áo lau miệng, kế tục nhìn hắn với đôi mắt trông mong.

Tề Tử Trung lấy lại tinh thần, kế tục ăn. Mới ăn được hai miếng, đã chịu không nổi ánh mắt tha thiết của hắn, buông chén nói: “Đi thôi.”

Kỷ Vô Địch cười híp mắt nói: “Tử Trung, ngươi đối ta thật tốt.”

Tề Tử Trung nói: “Môn chủ, ngươi cũng đã đối ta rất tốt.”

Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên, “Tử Trung, ngươi nói, muốn ta thế nào đối tốt với ngươi? Núi vàng núi bạc ta tuy là không có, thế nhưng bảo vật vàng bạc thì vẫn có.”

“Ngươi ít tới là tốt rồi.”

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Ta nguyên bản nghĩ mỗi ngày tới ba lần, nếu Tử Trung nói như vậy, ta mỗi ngày tới hai lần ba.”

“. . .”

Tới Thập Ác lao, Tề Tử Trung đi từng gian đưa cơm.

Kỷ Vô Địch quen thuộc chạy đến gian cuối cùng.

Viên Ngạo Sách từ lâu đã đứng ở sau thiết sách chờ hắn.

“Ngươi xem ta mang thứ tốt gì tới đây này?” Kỷ Vô Địch giống như dâng vật quý giơ giơ ống trúc trong tay lên.

Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Sẽ không phải là khúc khúc chứ?”

Kỷ Vô Địch sửng sốt, “Ngươi sao lại biết?”

“. . .” Viên Ngạo Sách xoay người đi mất.

“Uy, thì là đoán được, cũng phải xem chứ. Thực sự không tệ nga. Rất khổ cực mới tìm được ni.” Kỷ Vô Địch ở phía sau hắn phất tay.

Viên Ngạo Sách quay đầu, không nói gì chăm chút nhìn hắn một hồi, sau đó mới lẩm bẩm: “Ta nhất định là ăn no rảnh rỗi, mới có thể đối hắn có chờ mong.”

Kỷ Vô Địch ủy khuất nói: “Khúc khúc thật là tốt.”

Viên Ngạo Sách ngồi ở sau thư trác (bàn học), cầm lấy thư bắt đầu xem.

“Ngươi xem thử đi mà, xem thử một cái sẽ thích nó ngay.” Kỷ Vô Địch giơ ống trúc, ra sức dụ dỗ nói.

“. . .”

“Ngươi có đúng hay không sợ sẽ thích tụi nó nên mới không dám nhìn.” Kỷ Vô Địch chuyển sang dùng phép khích tướng.

Viên Ngạo Sách hận không thể đem đầu nhét vào trong sách.

Tề Tử Trung một đường đưa cơm đến đây, cung kính nói: “Viên tiên sinh, thỉnh dùng bữa.”

Viên Ngạo Sách buông thư, nhìn Kỷ Vô Địch còn đang trơ mặt ra đứng ở một bên nói: “Đuổi hắn đi.”

Tề Tử Trung bối rối nói: “Hắn là Huy Hoàng Môn môn chủ.” Cho nên không phải là hắn không muốn đuổi, mà là không thể đuổi.

Kỷ Vô Địch vô tâm vô phế cười nói: “Không sai, ta là môn chủ. Đất dưới chân ngươi là của ta, bàn trước mặt ngươi là của ta, quyển sách trên bàn cũng là của ta.”

Viên Ngạo Sách hạ thấp mặt lạnh lùng nói: “Ngươi nếu như mở cửa, ta lập tức đi ngay.”

Kỷ Vô Địch thâm tình chăm chú nhìn hắn nói: “Thế nhưng ta luyến tiếc ngươi.”

. . .

Viên Ngạo Sách cầm lấy thư, đưa lên trước mắt, ngăn trở với khuôn mặt chướng mắt ngoài thiết sách.

Kỷ Vô Địch cũng không cam chịu thoát ra một câu, “Hơn nữa ngươi ăn nhiều cơm của ta như vậy, thân thể của ngươi cũng là của ta!”

[] dục tri hậu sự hạ hồi phân giải: muốn biết sau đó thế nào thì hồi sau sẽ rõ.

[] tự cố tự địa: tự nói tự hiểu, tự làm, ở đây chắc hiểu là tự nhiên như ở nhà mình (mặc dù theo lý luận của bạn Kỷ thì đây cũng là nhà của bạn T__T)

Truyện Chữ Hay