Hủ Mộc Sung Đống Lương

chương 36: đội ngũ vô địch (cửu)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hỏa vươn lên rất cao.

Tất cả mọi người đều kinh hoảng mà nhìn.

Phiền Tế Cảnh là người đầu tiên phản ứng, kêu lên: “Cứu hoả a!”

Hoàng Hà bang đệ tử như kẻ mộng mới tỉnh, nổi điên mà nhào qua, “Bang chủ!”

Phảng phất như ứng với tiếng kêu của bọn họ, toàn bộ quan tài trong nháy mắt bị hỏa diễm nuốt trọn, ngay cỏ một góc nhỏ cũng nhìn không thấy.

Phiền Tế Cảnh xoay người hướng trù phòng chạy đi. Ai biết mới chạy được hai bước, liền thấy Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch chầm chậm vác theo lu nước đi ra đây.

Phiền Tế Cảnh nói: “Vẫn là Kỷ bang chủ và Viên tiên sinh suy nghĩ chu đáo , ta chỉ cố mà chạy, lại quên mang theo nước.”

Lúc này nhãn thần mấy người Từ Ân phương trượng nhìn bọn hắn mang theo một chút khen ngợi.

Tôn Ngọc Lương còn chạy tới muốn giúp một tay.

“Không cần.” Kỷ Vô Địch ngăn cản nói, “Lỡ như ngươi đột nhiên trật lưng, bọn ta còn phải vác cả ngươi.”

Tôn Ngọc Lương: “. . . . . .”

Cuối cùng thì dưới ánh mắt mọi người, bọn họ cũng gian nan vác được nó đến bên đống lửa, sau đó chậm rãi giơ lu nước lên, hướng phía quan tài mà hất.

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn.

. . . . . .

Một giọt, hai giọt, ba giọt. . . . . .

Bọt nước từng chút từng chút một từ trong lu e thẹn rơi xuống.

“. . . . . .”

Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Ta tìm hết cả trù phòng, chỉ tìm được nhiêu đó nước thôi.”

Mọi người: “. . . . . .” Vậy mà các ngươi còn cố tình ra vẻ trịnh trọng vác tới đây?

Viên Ngạo Sách nói: “Đem lu ném qua đó, vậy là có thể dập lửa.”

Mọi người: “. . . . . .” Vậy thì thi thể trong quan tài coi như cũng tiêu luôn.

Đệ tử Hoàng Hà bang kinh hô ngăn trước người bọn họ.

Kỷ Vô Địch nói: “Ta cầm mỏi tay quá.”

“Vậy thả tay đi.” Mắt Viên Ngạo Sách cũng không chớp.

“Hảo.”

Tiếng Kỷ Vô Địch vừa ra, lu nước đã phanh một cái rơi trên mặt đất.

Cũng trong một khắc đó, Viên Ngạo Sách đã mang theo Kỷ Vô Địch lùi ra xa xa.

Mảnh vỡ của lu nước hết thảy đều ở trên người của Hoàng Hà bang đệ tử.

“A Sách.” Kỷ Vô Địch bất mãn kêu lên.

Viên Ngạo Sách kiểm điểm dù không hề có chút thành ý nào: “Ta lần sau sẽ thả nhẹ hơn.”

“Ta không phải nói cái đó.” Kỷ Vô Địch chỉ chỉ vào cái tay còn nắm sau cổ y, “Ta là nói cái này.”

Viên Ngạo Sách buông tay, hất đầu nói: “Ta vốn là muốn xách ném tới trước kia, chỉ là chưa kịp.”

Kỷ Vô Địch nhìn quan tài cách đó một quãng không xa, yên lặng ngậm miệng lại.

Như là chấp nhận trận lửa này không thể cứu vẫn được nữa, ngoại trừ đệ tử của Hoàng Hà bang ra, cũng không có đại nhân vật nào thực sự xoay quanh tìm nước. Chỉ có Đoan Mộc Hồi Xuân và Hoa Hoài Tú hai người ý tứ ý tứ mà phái tùy tùng theo bọn họ cùng nhau xoay loạn.

Lửa không còn thứ để thiêu, dần dần yếu đi.

Kỷ Vô Địch đấm đấm hai chân nói: “Đứng mỏi quá.”

Thanh âm y không lớn, nhưng bốn phía quá yên lặng, sở dĩ y đương nhiên lại được mọi người quan tâm nhìn tới.

Kỷ Vô Địch nói: “Không biết Khương tổng tiêu đầu đi đâu mua quan tài, sao mà dễ cháy thế.”

. . . . . .

Hoàng Hà bang đệ tử đồng loạt ngừng tay, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi từ trong đám người kiếm ra thân ảnh của Khương Bách Lý.

Lăng Vân đạo trưởng đặc biệt có thâm ý liếc mắt nhìn Kỷ Vô Địch.

Kỳ thực ở đây không ít người đều nghĩ quan tài có chuyện, nhưng không ai muốn chủ động nói ra. Dù sao Hoàng Hà bang có thể chiếm được một vị trí nhỏ trên giang hồ, đều dựa cả vào năng lực của một mình Cung Túc, giờ Cung Túc vừa chết, Hoàng Hà bang coi như sụp đổ. Mà Dương Uy tiêu cục không giống, đừng nói chuyện Chấn Uy tiêu cục có trăm năm danh dự, thụ đại căn thâm (cây lớn rễ sâu), chỉ bằng quan hệ rắc rối của Khương Bách Lý ở trong hắc bạch lưỡng đạo đã không thể coi thường rồi.

Hoàng Hà bang đệ tử tìm một vòng không thấy được Khương Bách Lý, lập tức đem toàn bộ tức giận đổ hết lên người Chấn Uy tiêu cục, ép bọn họ giao người.

Người của Chấn Uy nghĩ rất ủy khuất. Tổng tiêu đầu tự mình thiên lý xa xôi đi mua quan tài cho bang chủ ma quỷ của các ngươi còn chưa tính, mua xong quan tài cháy bọn họ cũng vây xem. Vây xem vây xem rồi đem Tổng tiêu đầu nhà mình lạc mất. Vây xem để lạc mất thì cũng cùng đi tìm. Nhưng mà đối phương thế nào cũng không chịu, chỉ biết sỏa hồ hồ vây bọn họ lại, bắt bọn họ giao người! Hết thảy chỗ này đều chỉ lớn bằng đó, bọn họ có thể đem người giấu đi đâu? Thực là buồn cười.

Vì vậy một bên phẫn nộ, một bên ủy khuất, hai bên từ cãi nhau đến xô đẩy, mắt thấy sẽ biến thành cùng diện đánh nhau, Lăng Vân đạo trưởng mở miệng, “Bần đạo nghĩ, việc này có kỳ hoặc.”

Lăng Vân đạo trưởng nói vẫn rất có phân lượng, hai bên rất ăn ý dừng lại nhìn hắn.

Lăng Vân đạo trưởng nhìn lửa từ từ tắt, “Cung bang chủ chính là một anh hùng không xuất thế, lúc hắn sống, Lam Diễm Minh trăm phương ngàn kế muốn giết hắn, bần đạo có thể lý giải. Thế nhưng người chết như đèn tắt, vì sao Lam Diễm Minh lại muốn thiêu quan tài của Cung bang chủ chứ?” Hắn hướng Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn lại.

Đoan Mộc Hồi Xuân là người duy nhất ở đây đã kiểm tra qua thi thể của Cung Túc, hắn trầm ngâm nói: “Cung bang chủ xác thực đã bỏ mình ngay lúc đó, hơn nữa vết thương trí mệnh đúng là chưởng pháp chấn vỡ tâm mạch ở ngực.”

Phương Thu Thủy nói: “Có thể nào, lúc Cung bang chủ còn sống đã từng bị Lam Diễm Minh ám toán, tỷ như trúng độc gì đó. Lam Diễm Minh sợ chúng ta điều tra ra. . . . . .” Hắn không có nói tiếp. Bởi vì ánh mắt người khác đã nói cho hắn, suy nghĩ này sai lầm đến mức nào.

Chấn vỡ tâm mạch hẳn là cũng là ám toán. Hơn nữa Lam Diễm Minh đến giờ vẫn không phải là môn phái dùng cách hạ độc đáng thẹn.

Tôn Ngọc Lương nói: “Hay là, trên thân thể của Cung bang chủ, còn cất dấu một đại bí mật kinh thiên nào đó?”

“Tỷ như là địa đồ mà hoàng đế tiền triều lưu lại khi đem quốc khố cùng tài bảo trong hoàng cung dời đi trước khi mất nước?” Có người nói tiếp.

“Ân. Có khả năng đó.”

“Hoặc có thể là võ công bí tịch của một tuyệt đại cao thủ võ công cái thế lưu lại.”

“Ân ân.” Tôn Ngọc Lương cảm giác được đối phương chính là tri âm.

“Mà có khi lại là một con khúc khúc tướng quân hung mãnh không gì sánh được, bách chiến bách thắng.”

“Ân. . . . . . ân?” Tôn Ngọc Lương ngạc nhiên hướng người nọ nhìn lại, mới phát hiện kẻ phụ họa hắn, từ đầu tới cuối đều là Kỷ Vô Địch.

Lăng Vân đạo trưởng ho khan nói: “Theo như bần đạo thấy, lúc này có suy đoán nữa cũng chỉ uổng công, vẫn là trước tìm Khương tổng tiêu đầu về dàn xếp. . . . . . tro cốt của Cung bang chủ quan trọng hơn.”

Lúc này thế lửa đã tắt.

Tro cốt nằm bên trong một đống gỗ đen đã bị đốt trụi.

Hoàng Hà bang đệ tử cố nén bi thống, từ trong trù phòng tìm tới một cái bình, đem chúng từng chút từng chút một, cung kính thả vào.

Kỷ Vô Địch vừa lên lầu, vừa nhỏ giọng hướng Viên Ngạo Sách hỏi: “Ngươi có thấy cái bình kia rất quen mắt không?”

“Lọ muối.”

“A.” Kỷ Vô Địch lắc đầu than thở, “Không nghĩ tới khổ người Cung bang chủ lớn như thế, đốt ra chỉ còn một chút như vậy. Xem ra hắn cũng thật ít.”

Viên Ngạo Sách nói: “Bởi vì hơn phân nửa đã bị dính trên tay của đám đệ tử kia rồi.”

Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Vậy có tính là bị phân thây không?”

“. . . . . .”

Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách vừa mới về phòng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Kỷ Vô Địch nhìn Viên Ngạo Sách liếc mắt, thấy hắn không có nửa phần ý định di chuyển trong đầu, đành phải thở dài ra mở cửa.

Cửa mở, cư nhiên là Đoan Mộc Hồi Xuân.

“Không mời ta vào nhà ngồi sao?” Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn Kỷ Vô Địch đang che ở cửa.

Kỷ Vô Địch nói: “Nga, ghế đang ngủ, không tiện lắm.”

“Vậy bộ bạch ngọc kỳ cụ. . . . . .”

“A, cũng tới lúc nên rời giường rồi.” Kỷ Vô Địch nghiêng người tránh ra.

Viên Ngạo Sách hừ lạnh. Hiển nhiên đối với hành vi gió chiều nào che chiều ấy của y rất khinh bỉ.

Kỷ Vô Địch quay đầu lại trang công nói với hắn: “A Sách, ta dùng ghế để bảo vệ bộ kỳ cụ của ngươi đó!”

. . . . . .

Viên Ngạo Sách khóe miệng kéo kéo. Nếu như hắn nhớ không lầm, bộ kỳ cụ ‘của hắn’ đã bị y giao cho Thượng Thước, đem đến cửa hàng của Huy Hoàng Môn rồi thì phải?

Hắn nhìn về phía Đoan Mộc Hồi Xuân đang thản nhiên ngồi xuống, tức giận hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Làm thương lượng.”

Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Bọn ta không phải đều là kẻ bị nghi là giết Cung Túc sao?”

“Đương nhiên không phải Viên tiên sinh và Kỷ môn chủ.” Đoan Mộc Hồi Xuân mỉm cười nói, “Dù là trong chúng ta có người của Lam Diễm Minh, người kia cũng tuyệt đối không vì giết Cung Túc mà chủ động bộc lộ, như vậy quá được một mất mười.”

Viên Ngạo Sách nhíu mày.

Đoan Mộc Hồi Xuân tiếp tục nói: “Ta lúc đó nói vậy, chỉ là cố ý khiến ta cùng hai vị bất hòa mà thôi.”

Kỷ Vô Địch nói: “Kỳ thực ta nghĩ không cần hai chữ cố ý, cũng có thể nói được.”

Đoan Mộc Hồi Xuân không quan tâm nói tiếp: “Chuyến này hung hiểm. Ta nghĩ, chúng ta vẫn hợp tác công bằng là tốt nhất.”

Kỷ Vô Địch đột nhiên nói: “Cháu gái của cháu trai của cậu của bà ngoại của dì của nhị biểu ca của bác của biểu muội của cha ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đoan Mộc Hồi Xuân: “. . . . . .”

Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi đã nói là muốn công bằng mà.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cha ta không có biểu muội.”

Kỷ Vô Địch: “. . . . . .” Thiên cổ nan đề của y a, làm khó bao nhiêu người, không nghĩ tới đa bị dễ dàng phá giải rồi! Y diện bích khổ sở.

Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi muốn hợp tác thế nào?”

“Rất đơn giản. Chỉ có bốn chữ, khai thành bố công (công bằng).” Đoan Mộc Hồi Xuân nói đâu vào đấy, “Ta đem những gì ta biết, nói cho các ngươi. Các ngươi cũng đem những gì các ngươi biết nói cho ta.”

“Ngươi vì sao chọn chúng ta, mà không chọn. . . . . . Lăng Vân đạo trưởng chứ?” Viên Ngạo Sách khoanh tay liếc nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân sắc mặt không thay đổi nói: “Ta nói rồi, ta tin hai vị không phải là người của Lam Diễm Minh. Ta nghĩ Lam Diễm Minh có lợi hại đến đâu, cũng tuyệt đối không thể thu mua được con trai của Kỷ Huy Hoàng cùng Ám tôn của ma giáo.”

Được tâng bốc ai ai chẳng thích. Sắc mặt Viên Ngạo Sách cuối cùng cũng hòa hoãn lại, “Vậy ngươi muốn nói cho chúng ta việc gì?”

“Chuyện của Khương Bách Lý.” Đoan Mộc Hồi Xuân sắc mặt ngưng trọng nói, “Lúc ở trên Vũ Đương sơn, ta đã từng gặp qua hắn vẻ mặt vô cùng kỳ quái từ ngoài trở về.”

“Kỳ quái?”

“Có thể nói, là chết lặng. Giống như đã trúng phải nhiếp hồn thuật vậy.”

Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách liếc nhau.

Nhiếp hồn thuật bọn họ cũng từng gặp qua. Lúc đó mới từ Huy Hoàng Môn đi ra, đang trên đường đến Vũ Đương sơn, Kỷ Vô Địch đã thiếu chút nữa bị kẻ trúng phải nhiếp hồn thuật ám toán.

“Vậy sao lúc đó ngươi không nói?” Viên Ngạo Sách hồ nghi nhìn hắn.

Đoan Mộc Hồi Xuân cười khổ nói: “Nếu hắn là người thường, ta tự nhiên truy cứu đến cùng, nhưng mà hắn lại là tổng tiêu đầu của Chấn Uy tiêu cục. Nếu là nhìn lầm, e rằng sẽ tổn hại đến danh dự của hắn. Bất quá có lúc lưu tâm nhìn qua, hắn nhưng không còn lộ ra loại biểu tình kỳ quái đó nữa.”

Viên Ngạo Sách cúi đầu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu đã thấy Đoan Mộc Hồi Xuân còn ngồi chỗ kia, không khỏi hỏi: “Ngươi còn có tin khác?”

“Không có.”

“Vậy ngươi còn ngồi đây làm gì?”

Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt một chút, không nghĩ tới người kia có thể qua sông đoạn cầu nhanh như vậy. Thế nhưng hắn cũng phản ứng cực nhanh, lập tức đứng dậy chắp tay nói: “Đã có Viên tiên sinh và Kỷ môn chủ xuất thủ, ta đây có thể thả tâm phân nửa rồi.”

Kỷ Vô Địch hỏi: “Nửa khác thì sao?”

“Đương nhiên là đến ngày Lam Diễm Minh minh chủ đền tội.”

“Không, ta là hỏi, bình thường ngươi đem thả ở đâu?”

Đoan Mộc Hồi Xuân lặng lẽ ly khai.

Truyện Chữ Hay