Sau khi cúp điện thoại An Nhã cau mày nhìn chằm chằm máy tính.
"Chú Vương à, những tài liệu này thật là càng xem càng đau đầu." An Nhã chống cằm, không kiên nhẫn nói.
Chú Vương rót cho An Nhã một ly hồng trà hương chanh, tận tâm nói: "Tiểu thư, vậy cô đi nghỉ trước, tôi trở về phòng tiếp tục giúp cô tìm hiểu."
An Nhã khoát khoát tay: "Đợi xử lý xong chuyện của cô gái ngày hôm qua rồi chúng ta lại tiếp tục đi, tôi thấy hơi khó chịu cần phải đi tắm, khi nào người tới thì nói họ chờ tôi."
"Được." Nói xong chú Vương quay người rời đi.
Khi Đường Tống và Trương Ninh đi xe tới địa chỉ mà hôm qua An Nhã đã nói thì mới phát hiện nơi này là một dãy biệt viện có vẻ ngoài trông vô cùng cổ điển. Tài xế ấn đồng hồ, thuận miệng hỏi: " đồng. Các cô tới nơi này để trừ tà hay là cầu an?"
"Cái gì?" Đường Tống trả tiền, không nghe rõ nên thuận miệng hỏi một tiếng.
"Trước đây tôi có từng chở một hành khách, người đó đã nói với tôi, chủ nhân trong này rất lợi hại, giống như có thể nhìn thấy kiếp trước của mình. Cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì vẫn một lòng cầu an. Nhìn hai người các cô ăn mặc có chừng mực, không giống như tin mấy cái này." Lái xe nhìn là hai người phụ nữ xinh đẹp, cũng nói nhiều hai câu.
Đối với một người luôn không tin những chuyện này như Đường Tống mà nói, chỉ lễ phép cười cười: "Cám ơn chú, chúng tôi tới nơi này không phải vì những thứ đó như chú nghĩ." Nói xong mở cửa đi ra ngoài.
Trương Ninh vẫn luôn cắm đầu đi theo cô, nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Đường Tống thấy thế hỏi: "Đang xem cái gì thế?"
"Đường Tống, người tài xế kia không hề nói bậy. Mình lên mạng điều tra một cái, thật nhiều người đều nói nơi này rất linh nghiệm, với lại mỗi tháng chỉ mở cửa ba ngày, ngày , ngày , ngày ." Trương Ninh theo thói quen khi có nghi ngờ thì lập tức điều tra.
"Ý cậu muốn nói là gì?" Giọng Đường Tống lạnh lùng nói.
Trương Ninh giương mắt nhìn Đường Tống, biết cô gái trước mắt chỉ tin tưởng khoa học, không tin quỷ thần. Đặc biệt là bởi vì chuyện của hai năm trước khiến cô đối với quỷ thần mà nói càng thêm mâu thuẫn. Thế nên chỉ cười cười: "Mình biết cậu không tin những thứ này, đã tới thì cũng phải xem thử có phải hay không. Đúng lúc gần đây mình đang đau đầu chuyện chi phí của phòng khám, sẵn tiện nhờ cô ấy xem thử sáu tháng cuối năm mình có thuận lợi được chút nào hay không."
Đường Tống nhíu mày lại, bị Trương Ninh kéo đi.
Trên tấm bảng ở cửa chính viết hai chữ, Nhã Uyển.
Nhìn sư tử đá đặt hai bên, theo Đường Tống nghĩ thì chủ nhân trong này không chỉ là tự tin, còn vô cùng không khiêm tốn. Cửa được làm từ gỗ thượng đẳng Nam Mộc, niên đại càng lâu càng đáng tiền. Nhìn chất liệu vừa thuận tay sờ, chỉ là giá trị trên thị trường của cánh cửa này thôi đã có thể mua một khu nhà ở trung tâm thành phố.
Lại còn nhờ cô giảm giá...
Hay là kẻ càng có tiền thì càng keo kiệt?
Không để cô suy nghĩ quá lâu, cửa đã bị người khác mở ra, người trước mắt này theo ấn tượng của Đường Tống thì là người tài xế kia.
"Xin chào, mời vào."
Hai người theo chân chú Vương đi xuyên qua sân trước, trong vườn sau cây xanh bao quanh bốn phía, hai bên chiếc cầu gỗ là hồ xanh nhân tạo, trong hồ nước trồng sen trắng, xa xa là thác nước trên núi giả từ từ chảy xuống, tiếng nước róc rách, tất cả những thứ này đều lọt vào mắt Đường Tống.
Đi xuyên qua một hoa viên vào trong lầu các ở sâu trong cùng nhất, chú Vương mới nói: "Tiểu thư sẽ lập tức tới ngay." Nói rồi quay người rời đi.
Cả đoạn đường Đường Tống đi tới đây, mi tâm ngày càng nhíu chặt.
Xem lịch sử và sách khảo cổ quen rồi, đã dưỡng thành thói quen nghiên cứu đối với những kiến trúc cổ, cách xây dựng tứ hợp viện này cùng với thế gia vọng tộc ở triều Minh không khác nhau lắm.
Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Vật liệu xây dựng cũng là gỗ Tử Đàn cao cấp nhất và gỗ Lê Hoa.
Một mảnh gỗ này có thể nói một tấc gỗ một tấc vàng, chủ nhân nơi này cũng chỉ là một cô gái tuổi tác so với cô không chênh lệch bao nhiêu!
Đường Tống đã quên dự tính ban đầu đến đây là gì, chỉ là một khi bắt đầu suy nghĩ thì không dừng được.
Cô bắt đầu hoài nghi mục đích mà An Nhã muốn các cô tới đây là gì, nhưng nghĩ đến nếu như mở một công ty lừa đảo... vậy chi phí này cũng không tránh khỏi quá cao rồi sao?
Mà bên kia Trương Ninh lại an tĩnh ngồi trên ghế gỗ tròn nhìn Đường Tống: "Xem ra ở đây có rất nhiều đồ vật khiến cậu cảm thấy hứng thú."
"Sao cậu biết?" Đường Tống cũng ngồi xuống ghế, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua tay vịn của ghế, lạnh nhạt nói: "Một cái ghế lâu đời như thế này, đều có thể lấy đi làm triển lãm ở bảo tàng. Có thể tìm ra kiến trúc hoàn hảo vào thời Minh vốn đã khó, nơi này không chỉ bảo dưỡng tốt, bề mặt gỗ còn sáng bóng như thế, hiếm thấy nhất là những cái ghế trong phòng này hẳn là chung một gốc cây, cậu nói xem?"
"Cái gì?" Trương Ninh kinh ngạc.
"Có vẻ cô Đường rất có hiểu biết về kiến trúc, là học kiến trúc sao?" Chú Vương bưng trà đi tới, cười cười hỏi.
"Tôi chỉ đơn giản là yêu thích." Cô nói xong lại nhìn xung quanh: "Tôi muốn đi vệ sinh một chút."
Chú Vương bưng chén trà để lên bàn, nói: "Đi lên lầu hai rẽ trái, nằm ở sâu bên trong nhất."
Đường Tống khẽ gật đầu, quay người rời đi.
Gương mặt chú Vương hiền hòa, đem chén trà đặt ở trước mặt Trương Ninh rồi khẽ cười: "Mời dùng."
Trương Ninh còn đắm chìm trong những lời kia chưa dứt ra được, lại thấy chén trà này có một loại hương vị chuyển kiếp, lập tức hơi hoảng hốt nói: "Cảm ơn."
Đường Tống đứng trước bồn rửa tay, nhìn cách bày trí chung quanh, quả thật là cô không có cách nào tưởng tượng hết thảy những thứ trước mắt này, tựa như trở về cổ đại. Than nhẹ một tiếng, thế giới này quả nhiên người so với người thật khiến người ta tức chết. Không suy nghĩ nữa, vặn ra nước rửa tay, lại nghe thấy một chút âm thanh rên nhẹ kỳ lạ, nhưng khi Đường Tống tắt nước thì lại không nghe thấy gì nữa.
人比人气死人: (Hán Việt: nhân bỉ nhân khí tử nhân) ý của câu này là so sánh sự chênh lệch giữa người với người. (Tham khảo nhiều nguồn)
Cô lấy ra khăn giấy rồi lau tay, khi tưởng rằng mình nghe lầm thì lại nghe thấy tiếng động đó lần nữa. Âm thanh này hình như rất thống khổ. Đường Tống kéo cửa ra, theo chỗ phát ra tiếng động, thả nhẹ bước chân đi tới, tiếng động càng phát ra rõ ràng, tựa như người phát ra tiếng đang chịu đựng một loại đau khổ nào đó mà người thường không thể chịu đựng được.
Là ai?
Đường Tống dừng chân lại ở trước cửa ra vào, muốn lấy tay đẩy cửa ra nhưng lại ngừng giữa không trung. Như thế này có phải không phù hợp hay không? Dù sao đây cũng là nhà người ta.
Nhưng lúc âm thanh kia vang lên lần nữa thì Đường Tống không lo ngại nhiều nữa mà đẩy cửa ra, tiếng động trong phòng chợt im lặng.
Mặc dù bên ngoài cổ kính, bên trong lại hết sức hiện đại, nhìn chung quanh ấm áp thoải mái như vậy chẳng lẽ là phòng của An Nhã? Trên bàn sách bày đầy sách vở, mà những cuốn sách này đối với Đường Tống mà nói cũng không xa lạ gì, nội dung trên màn hình laptop...
Soạt ——
Trong phòng tắm phát ra tiếng động.
Đường Tống vô ý thức đẩy cửa phòng tắm ra, lại sững sờ đứng yên tại chỗ.
Trên sàn nhà trong phòng tắm đều là nước, trong bồn tắm làm bằng gỗ lắc lư trôi nổi một thứ, nhìn kỹ có thể xác định là nước đá.
Sau lưng Đường Tống xuất hiện tiếng bước chân, cô xoay người thì trông thấy An Nhã mặc áo tắm đang cầm khăn mặt xoa tóc, đầu tóc ngắn rối bời che khuất nửa gương mặt, nói: "Vừa rồi tôi đang tắm, nơi này bình thường không ai đến, dọa cô rồi."
Tiếng nói và giọng điệu này khiến cho ấn tượng của Đường Tống cùng với tối hôm qua cũng không giống nhau, quan trọng nhất chính là An Nhã trước mắt tỏa ra hàn khí bức người.
Dùng nước đá để tắm rửa? Loại phương pháp này đối với Đường Tống mà nói, quả thực không cách nào tưởng tượng ra được. Nhưng dù sao chỗ này cũng là nơi ở của người ta, đột nhiên xông vào đây thực sự có chút không đúng.
"Thân thể của cô không sao chứ? Vừa rồi..."
"Không sao, xuống dưới lầu chờ tôi đi, tôi thay quần áo rồi xuống." An Nhã nhàn nhạt nói.
Nghe vậy Đường Tống cũng không ở lại lâu, quay người nhanh chóng rời đi, lúc An Nhã đóng cửa lại mi tâm có hơi nhíu lên, bởi vì trên nửa gương mặt bị tóc che khuất dường như có thể nhìn thấy những đường vân màu tím.
Thân phận của cô gái này khiến Đường Tống ngày càng cảm thấy rất đáng nghi, âm thanh thống khổ kia và thứ màu tím đó là cái gì?
Nghe tiếng bước chân dần xa ngoài cửa, hai tay An Nhã chống lên bàn trang điểm, khăn mặt màu trắng đang trùm trên đầu trượt xuống. Ngước mắt nhìn chú ấn màu tím ở mắt trái trong gương dần dần tiêu tán đi, đôi mắt tản ra hàn ý.
Đại khái qua nửa giờ, bóng dáng An Nhã mới xuất hiện trước mặt Đường Tống và Trương Ninh, áo sơ mi ôm eo và quần tây lửng bảy phân màu nâu sẫm, tóc ngắn già dặn tinh xảo.
Mà Đường Tống tinh tế quan sát nửa bên mặt trái của cô ấy như có điều suy nghĩ, nhưng cũng không nói gì.
"Thật ngại quá, đã để hai vị đợi lâu." An Nhã cười cười nói, mệt mỏi trên mặt lại không có cách nào che giấu được.
"Vị này là bác sĩ tâm lý mà hôm qua tôi đã nói, Trương Ninh." Đường Tống đáp.
Khóe miệng An Nhã mang ý cười, nghe ra trong giọng nói của Đường Tống một ý tứ khác. Xoay người ngồi xuống ghế: "Xin chào bác sĩ Trương. Cô có thể trị liệu tất cả loại bệnh tâm lý sao?"
Từ giây đầu tiên khi Trương Ninh nhìn thấy An Nhã thì đã biết, người phụ nữ này là một người hết sức cẩn thận, tinh thần không có vấn đề gì, ngược lại đôi mắt này rất có thể nhìn thấu người khác.
"Đây không phải là chuyện một mình tôi có thể quyết định, phải xem bệnh nhân có phối hợp hay không nữa." Trương Ninh nói với thái độ chuyên nghiệp.
"Ừm, nhưng cô cũng rất muốn biết hiệu suất của phòng khám bệnh trong sáu tháng cuối năm có tốt hay không, phải không?" An Nhã nhàn nhạt nói.
Trương Ninh và Đường Tống hơi kinh ngạc, những lời nói ở cửa ra vào sao cô ta lại biết?
Chẳng lẽ bị nghe lén rồi? Đường Tống thầm nghĩ.
"Không sao, tôi chỉ đoán thôi, dù sao chỗ này của tôi là giúp người nhìn mệnh, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết nhìn mặt mà nói chuyện, không phải sao." Nói xong An Nhã nhìn về phía Đường Tống, nói: "Xin hỏi, cô Đường làm nghề gì?"
Đường Tống thu lại vẻ mặt, cô không thích những người giả thần giả quỷ, nhíu mày hỏi ngược lại: "Cô An đã lợi hại như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra tôi làm nghề gì sao?"
Trương Ninh ngồi một bên quay đầu lại hơi lo lắng nhìn Đường Tống, vừa muốn nói gì đó đã nghe An Nhã nói: "Cô là pháp y?"
Đường Tống đang nhìn thẳng vào mắt cô, sau khi nghe thấy câu trả lời trong nháy mắt đã chuyển qua một bên. Trương Ninh cũng rất kinh ngạc, dù sao ở bất kỳ chỗ nào pháp y đều là nghề nghiệp hiếm gặp, trong đó nữ giới càng hiếm thấy, vì sao cô ta lại nhìn ra?
"Không biết mục đích của cô An gọi chúng tôi tới nơi này là gì? Để cho chúng tôi mở mang tầm mắt bản lĩnh đoán nghề nghiệp của cô sao?" Trong giọng nói của Đường Tống mang theo giễu cợt thậm chí có một loại cảm giác bị lừa gạt.
Trương Ninh tưởng rằng lời này sẽ khiến An Nhã tức giận, không ngờ người phụ nữ này chẳng những không tức giận, ngược lại còn nhếch miệng lên, ánh mắt đảo qua chú Vương ở trong viện, nghiêm mặt nói: "Không sao, cô Đường, tôi xin lỗi chuyện lỗ mãng ngày hôm qua, tôi cũng không bị bệnh tâm lý gì cả. Chỉ là ở trên người của cô, tôi trông thấy vài thứ. Cho nên..."
"Nếu đã như vậy." Đường Tống ngắt lời An Nhã, mặt không chút thay đổi đứng dậy: "Tôi còn có việc, cảm ơn đã tiếp đãi."
Đường Tống vừa muốn rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói.
"Có lẽ cô không tin, nhưng cô hẳn phải biết, từ sau khi cô đến chỗ của tôi, thân thể của cô thoải mái hơn nhiều, đúng không?" An Nhã cũng không đứng dậy, mà là lấy một tay chống cằm, thản nhiên nói.
Đường Tống đứng tại chỗ, mi mắt rũ xuống cảm thụ thân thể của mình. Xác thực, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đã cảm thấy rất mệt mỏi, cả ngày đều không có tinh thần, không nhắc tới thì không cảm thấy, hiện tại thân thể của cô lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Làm sao cô ta lại biết được?
"Bởi vì những vật kia, không thể tiến vào chỗ của tôi, bọn họ chỉ có thể quanh quẩn một chỗ ở ngoài cửa chờ cô đi ra ngoài. Tôi không biết bọn họ và cô có ân oán gì, nhưng tối hôm qua tôi nhìn thấy chính là... Bọn họ hận cô." Giọng nói An Nhã có chút uể oải, nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Tống, lúc Đường Tống quay đầu nhìn về phía cô ta, An Nhã đã cầm lấy tay phải của cô. Động tác này khiến Đường Tống vô thức lui lại một bước, đồng thời ngón trỏ của An Nhã theo lòng bàn tay mà cô rút ra vạch một cái.
Ngay lúc cô gái trước mặt dùng vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt về phía cô, An Nhã nhếch miệng lên, cười nói: "Mạng cô rất kiên cường, chỉ là đường tình duyên không tốt lắm."
Lúc đầu Đường Tống đối với mấy người chỉ giả thần giả quỷ không có cảm tình gì, ngay lúc nói đến chuyện tình duyên đã triệt để chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan gì tới cô." Nói rồi tay phải nắm thật chặt.
Đối với Trương Ninh mà nói, cùng Đường Tống lớn lên từ nhỏ, cô vô cùng hiểu rõ tính cách và tâm trạng của Đường Tống. Người kia đối với bất cứ chuyện gì đều không nóng không lạnh, khiến rất nhiều người thích cô đều không hiểu đến cùng cô thích gì ghét gì, giống như rất dễ dàng thân cận, lại không có đường ra tay.
Theo Trương Ninh nghĩ, thế giới của Đường Tống, chỉ có nguyên tắc của cô.
Cho nên cho đến bây giờ Trương Ninh đều chưa từng thấy Đường Tống phát cáu, cô ấy tựa như công chúa trong cổ tích, gặp chuyện gì cũng chỉ cười một tiếng cho qua. Khi đó cô ấy, bao gồm cả gia đình của cô ấy đều rất hoàn hảo khiến Trương Ninh hâm mộ. Nếu như không phải mấy năm này liên tục có chuyện xảy ra, cô cũng không nghĩ rằng, sức chịu đựng của Đường Tống còn quá vượt qua sự tưởng tượng của cô, đối với những lời đồn đại nhảm nhí, cô ấy cũng là yên lặng chống đỡ.
Đứng sau lưng Đường Tống, có thể nhận ra bả vai cô đang run nhè nhẹ. Theo cách nói của tâm lý học, mỗi người đều có ranh giới chịu đựng cuối cùng, đối với những chuyện xảy ra trong những năm gần đây, Trương Ninh biết thân phận của An Nhã và câu nói vừa rồi hoàn toàn giẫm lên ranh giới cuối cùng của Đường Tống.
Vừa định tiến lên giải vây, đã thấy An Nhã khôi phục nét mặt, nghiêm mặt nói: "Nếu như cô là pháp y, ba người đó chỉ sợ là chết oan. Cô không muốn giúp bọn họ tìm ra chân tướng sao?"
An Nhã chuyển chủ đề rất nhanh.
Cũng bởi vì câu nói này bả vai đang run nhè nhẹ của Đường Tống chợt dừng lại.
Trương Ninh nhìn mà không hiểu. Đừng nói là cô, ngay cả chú Vương ở bên cạnh cũng hơi giật mình nhìn An Nhã. Tiểu thư nhà ông đã từng có khi nào nghiêm túc như vậy sao?
Đường Tống xoay người tại chỗ, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn An Nhã, xác nhận nói: "Ba người?"
"Đúng. Giới tính nam, trung niên, đều rất mập." An Nhã ngước mắt, không chút do dự đáp lại.
Đường Tống thu lại nét mặt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại nội dung trong bản tin, coi như cô có bản lĩnh thì ở phương diện này cũng chưa chắc biết rõ ràng được như vậy. Nhíu mày quan sát An Nhã đang nhìn mình, cô ta rốt cuộc là ai?
Thế nhưng suy nghĩ đến nội dung mà Trương Ninh vừa mới tra được trên mạng. Còn có kiến trúc bốn phía này, người phụ nữ này sao lại dễ dàng giúp cô như thế?
Với lại không thể không nói, mỗi một câu của người này nhìn như có vẻ hời hợt, lại hết sức tác động tới tâm tư người liên quan, hơi không cẩn thận sẽ lọt vào trong cái hố mà cô ta đã an bài sẵn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bình tĩnh nhìn An Nhã, hỏi: "Vì sao cô lại muốn giúp tôi?" Nếu như mục đích không phải gặp bác sĩ tâm lý, như vậy mục đích ngay từ đầu đã có liên quan đến cô.
Không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, vấn đề này khiến An Nhã rất khó trả lời. Dù sao thế giới này có rất nhiều chuyện, trong chốc lát cô từ chủ động lại biến thành bị động.
Nhún nhún vai, miễn cưỡng nói: "Không biết, có thể kiếp trước tôi thiếu cô một món nợ ân tình."
Đường Tống: "..."
----
Edit: Ân Tĩnh
Beta: Tử Hy