"Cô An?" Đường Tống thấy An Nhã đang sững sờ, lên tiếng gọi.
An Nhã định thần lại, nhướng mày nhìn Đường Tống thu lại nét mặt, cười nói: "Cô Đường, tôi thật sự không có cách nào, phía bên điều tra chỉ sợ là không biết đã xảy ra chuyện gì rồi."
Đường Tống nhướng mày, cô không tin người phụ nữ trước mặt mình sẽ vô cớ điều tra vấn đề này mà không có lý do. "Tuy nhiên, nếu cô Đường có thời gian, có thể cùng tôi đi gặp một người không?" An Nhã cười.
"Gặp ai?"
"Một người có năng lực này, nhưng cô ấy có lòng giúp đỡ tôi hay không thì tôi không biết." An Nhã đứng dậy cười, sau đó nói: "Tôi sẽ thu xếp ổn thỏa và gọi lại cho cô."
Đường Tống rất tự nhiên biết rằng chuyện này không đơn giản như mình nghĩ, cô gật đầu đáp lại, nhưng khi vừa định rời đi thì đã bị An Nhã ngăn lại. "Cô Đường, mặc dù số phận con người là được định sẵn, nếu cô quyết định đến đó, tôi sẽ không bao giờ ngăn cản cô. Nhưng đến đó không phải là trò đùa, có thể có một số nguy hiểm. Trong trường hợp khẩn cấp, tôi sợ rằng tôi sẽ không thể bảo vệ được cô, có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào... "
Đường Tống không hiểu ý của An Nhã.
"Mong mấy ngày này cô có thể suy nghĩ lại, xem có đáng hay không." An Nhã nói xong, khóe miệng cong lên, cười nói: "Cô Đường đi thong thả."
Mặc dù người phụ nữ trước mặt cô nói rất nhiều điều, nhưng Đường Tống sẽ không bao giờ hoàn toàn tin vào điều đó. Nhưng trông cô ấy không giống như đang nói đùa. Gật đầu đáp lại nói: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Buổi tối, Đường Tống trở về nhà có chút mệt mỏi, vừa đặt chìa khóa xuống liền thấy một gương mặt không chút biểu tình đang nhìn mình chằm chằm, khó hiểu hỏi: "Sao vậy, Đường Thanh."
Hay là không hài lòng về đồ án tốt nghiệp.
Đường Thanh khoanh hai tay lên ngực, giống như một người lớn, ậm ừ: "Chị, khi ba mẹ qua đời chị đã hứa với em như thế nào?"
"Hả?" Có lẽ vì nghỉ ngơi không tốt lại đã đã trải qua quá nhiều chuyện nên Đường Tống có chút mệt mỏi, đầu óc một hồi lâu cũng không phản ứng kịp.
"Chị nói sẽ thay cha mẹ chăm sóc em thật tốt, nhưng nhìn xem, chị lại vì tình yêu mà không quan tâm đến em gái, chị đã biết lỗi chưa?"
Mặc dù mỗi ngày Đường Thanh đều bận rộn với đồ án tốt nghiệp, nhưng cô cũng lo lắng cho chị gái mình chỉ lo làm việc mà không nghỉ ngơi đủ giấc. Nhưng cô không thể chấp nhận được việc chị gái mình bỏ bê người thân duy nhất là cô chỉ vì tình yêu của mình.
Đường Tống hơi bối rối trước những gì em gái nói. "Yêu gì cơ?"
"Đừng giả ngốc, anh họ của bạn học em đang thực tập ở chỗ chị, tình địch còn tìm đến tận cửa, lại còn là thần tượng của em, La Tư Nhan. Mặc dù ..." Đường Thanh sờ cằm, như đã hạ quyết tâm rất lớn, tiếp tục nói: "Em rất thích La Tư Nhan, đặc biệt là bộ phim mới của cô ấy sắp ra mắt, em còn định đi xem cùng Vương Lệ. Nhưng nếu chị nói, em cũng sẽ ủng hộ chị, bộ phim... em sẽ không xem đâu."
Đường Tống sửng sốt trong chốc lát, tựa hồ có phán đoán khác về chuyến thăm đột ngột của La Tư Nhan, sau đó cười nói: "Em đang nói cái gì vậy?"
Tự nghĩ lại xem anh họ của Vương Lệ rốt cuộc là ai?
—— Chị Đường, em họ của em học cùng trường với em gái của chị.
—— Tốt nhất là nên có hai cái, em họ của em cũng rất thích cô ấy.
Lưu Hâm?
Nghĩ đến chàng trai nhiều chuyện này, Đường Tống đến sô pha ngồi bên cạnh Đường Thanh nói: "Chị thật sự không có người yêu. Mấy ngày nay chị là người theo dõi một vụ án, anh họ của bạn em cũng ở bên cạnh. Còn cô diễn viên kia đến chỉ hỏi chị một số chuyện, nếu như chị có người yêu, chuyện lớn như vậy sẽ nói với em gái ngay, đúng không?"
Giọng điệu của Đường Tống luôn dịu dàng tốt với Đường Thanh, giọng nói ngọt ngào như vậy làm sao có thể lừa cô được.
"Thế còn được, chị, người yêu tương lai của chị nhất định phải vượt qua cửa ải của em." Đường Thanh cười đứng dậy, đi vào bếp nói: "Em nói lời giữ lời, em mang đồ ăn ngon cho chị này, để em đi hâm nóng lại."
Bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bóng dáng kia, nói muốn qua cửa của con bé khi nào? Đứa nhỏ này... Nhưng khi nghĩ đến lời nói của An Nhã, Đường Tống lại nhìn chằm chằm vào em gái mình, lông mày khẽ nhíu lại. Liệu có đáng không?
Ở bàn ăn, sau khi Đường Tống rửa tay đi ra, liền nhìn thấy hai món, một là món mặn và một là đồ chay.
Đứa nhỏ yên lặng ngồi xuống, chống cằm nhìn cô nói: "Em ăn rồi, chị, chị mệt một ngày rồi, mau ăn cơm đi."
Đường Tống cười ngồi xuống ghế, cầm đũa lên gắp một miếng, vẻ mặt ngưng lại, đặt đũa xuống và nói với Đường Thanh, "Đường Thanh, chị hai hỏi em một chuyện."
"Hả?"
Đường Thanh nheo mắt khi thấy chị mình muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Chị à, không phải là muốn nhờ em giúp chị khảo nghiệm sớm như vậy chứ?"
Đường Tống bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Không! Chị muốn hỏi, nếu chị nghi ngờ người thân tín nhất đã lừa dối mình, cách tìm ra sự thật có thể là sẽ có nguy hiểm, em sẽ ...Tiếp tục chứ?"
Thấy chị hỏi nghiêm túc, Đường Thanh cũng không chậm trễ, một lúc sau mới nói: "Bạn thân nhất của em là Vương Lệ, nếu cô ấy có điều gì gạt em, thậm chí lừa em, khi biết sự thật, em sẽ rất buồn, lại càng khó có thể tin tưởng ai."
Đường Tống nghe xong gật đầu.
"Tuy nhiên, đây chỉ là nghi ngờ. Nếu em tìm ra sự thật, em có thể khôi phục lại tình bạn này và xóa bỏ tâm lý nghi ngờ của mình thì em sẽ tìm kiếm nó mà không do dự. Có nguy hiểm cũng không thành vấn đề, nếu không em sẽ sống trong mối nghi ngờ cả đời, không phải sẽ càng vất vả?" Đường Thanh càng nói càng thêm khẳng định. Nhưng trong mắt Đường Tống, thật không hổ là con cái nhà họ Đường, đều có chung suy nghĩ.
Thấy chị gái không có trả lời, Đường Thanh nói thêm: "Chị, em nói không đúng à?"
Đường Tống lắc đầu nói: "Rất đúng, cho nên... Đường Thanh, chị muốn đi tìm câu trả lời này, có lẽ phải rời đi một thời gian, trong khoảng thời gian này em tới sỗng chỗ chị Trương Ninh được không?"
Đường Thanh chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chị gái, không thèm để ý mấy lời đó mà hỏi: "Chị à, người và đáp án đó rất quan trọng đối với chị sao?"
Lần đầu tiên nhận ra, em gái đã trưởng thành. Đường Tống gật đầu, duỗi tay trái nhìn chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: "Có một số việc, không tìm ra chân tướng thì không thể buông xuống được."
Mặc dù Đường Thanh không biết chị gái mình đã yêu ai, nhưng cô biết chị gái mình đã từng thích một người, là học trò đáng tự hào của cha mình, đã từng đến nhà vài lần, nhìn cách ăn mặc, xe hơi, điều kiện gia đình hẳn là tốt. Nhưng lúc đó cô chỉ tập trung chơi bời và không suy nghĩ nhiều, không lâu sau khi ba mẹ cô qua đời, một buổi sáng khi chị cô nhìn thấy tờ báo thì đã đứng rất lâu. Đường Thanh không thể quên khuôn mặt và biểu cảm của chị cô khi ấy tái nhợt đến đáng sợ. Sau đó, cô được biết hóa ra đó là tin tức về sự mất tích của anh rể. Chỉ là không bao lâu, chị gái lại tiếp tục cuộc sống của mình, giống như cuộc sống trước kia, nhưng thân là em gái thì cô biết, chị ấy đang cậy mạnh.
Vì ba mẹ đã mất, chị ấy là chỗ dựa duy nhất trong gia đình nên không thể gục ngã. Ý thức được điều này, Đường Thanh không còn ham chơi như trước mà dồn hết tâm trí lên người chị gái mình. Đưa tay nắm lấy tay chị gái, cô thận trọng nói: "Là liên quan tới anh rể tương lai?"
Đường Tống hơi giật mình, tuy rằng nhếch miệng rồi lại gật đầu. "Vậy đi, chị, em sẽ hỗ trợ chị."
Đường Thanh thấy chị mình hơi kinh ngạc, lại nhấn mạnh: "Chị Trương Ninh và em sẽ rất hợp nhau. Hơn nữa, em không còn là trẻ con nữa, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chị không thể chỉ quan tâm đến gia đình và em mà bỏ qua cảm xúc của chính mình."
"Đường Thanh..."
Đường Thanh cười: "Ăn trước đi, hết lạnh rồi, sau khi quyết định ổn thỏa rồi cứ nói cho em biết. Nhưng... Chị... Không cần biết sự thật là như thế nào, hãy nhớ rằng vẫn còn có em ở bên chị."
Một luồng hơi ấm từ trái tim truyền đến, khiến mắt Đường Tống có chút nóng lên, sau đó giơ tay gạt đi nước mắt, gật đầu: "Được rồi, em cũng ăn với chị đi."
"Vì đó là yêu cầu của chị, em sẽ... ăn thêm một ít nữa. Món thịt bò nạm này rất ngon..."
Ánh trăng trong veo, gió mát lướt qua rừng trúc trong Nhã Uyển, phát ra âm thành nhàn nhạt.
Mặc áo khoác thoải mái, An Nhã đứng ở giữa sân cầm bầu ngọc trong tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nói: "Cô ấy không có ở đó sao?"
"Vâng, thưa cô chủ."
"Tôi cứ nghĩ, cô gái này sẽ không chấp nhận được sự thật mà ở lại." An Nhã bất đắc dĩ nói.
"Nhân tiện tôi đã hỏi Nghiêm Tố, không biết cô ấy đã đi đâu, cũng không liên lạc được, còn định nhờ cô chủ giúp đỡ." Chú Vương đáp.
An Nhã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vầng trăng khuyết, nhéo nhéo ngón tay, khóe miệng cong lên nói: "Được rồi. Không còn sớm nữa, chú nghỉ ngơi sớm đi."
Chú Vương gật đầu, xoay người rời đi. Ngay khi An Nhã muốn quay trở lại phòng, cô nghe thấy tiếng "Ô ô..." ở phòng bên cạnh, tò mò bước tới. Chỉ thấy một con mèo đen lông dài đang phát ra âm thanh không mấy thiện cảm trước chiếc gương đã rơi xuống sàn. Nhưng nó dường như đang kiêng dè, không dám đến gần.
"Hắc Sát, đừng bắt nạt cô ấy." An Nhã bước tới và bế con mèo lên.
Hắc Sát rất nghe lời An Nhã, bướng bỉnh thu mình lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương cổ. An Nhã cúi xuống để nâng gương lên, đứng trên bục, chỉ vào chiếc gương bằng hai ngón tay, nói: "Đi ra đi, Hắc Sát sẽ không bắt nạt cô nữa, ánh trăng có lợi cho cô đó."
Trong khoảng trống trong gương, một làn khói trắng bay ra, sau đó một quái nữ mặc áo choàng dài đứng trước mặt An Nhã. Đó là một khuôn mặt không chút máu, nhưng cũng có thể khẳng định rằng cô ấy rất xinh đẹp. Chỉ là ánh mắt nhìn An Nhã, không có thiện ý, chỉ có sợ hãi.
"Thế giới này thật sự là không công bằng." Giọng nói của người phụ nữ lạnh như băng, "Đều là phận người không ra người, ma không ra ma, tại sao tôi lại phải như thế này, còn cô lại có thể sống an ổn như thế?"
An Nhã ôm Hắc Sát ngoan ngoãn, nhướng mày cười: "Quả nhiên ở dưới đó đã lâu, cũng đã hấp thu một ít linh khí. Chấp niệm của cô quá sâu, sao không buông bỏ để đi đầu thai?"
"Hừ, làm người? Không bằng làm quỷ." Nữ quỷ áo xanh khinh thường nói: "Cô thật kỳ lạ. Để hợp nhất linh hồn của người khác, cô đã bức ép bản thân nhập vào xác của hai con mèo. Lâu dài vẫn duy trì lời nguyền thống khổ. Tôi không thể đoán ra, tôi và cô thì ai mới là người có chấp niệm quá sâu?"
Lời nói của nữ quỷ quá trực tiếp, An Nhã dừng động tác vuốt ve Hắc Sát, nhướng mày nhìn đối diện, thờ ơ nói: "Điều này cũng có lý, đôi khi làm quỷ còn hơn làm người." Khi cô quay lại, nữ quỷ áo xanh đã bị kéo trở lại trong gương. Nhưng trong gương lại vang lên tiếng cười xuyên thấu: "Haha, haha ... Hay cho câu thà làm quỷ còn hơn làm người."
Edit: Tử Hy