Ăn xong thức ăn, Gellert dập lửa, đem chén bát dùng thuật biến trở về hình dạng cũ, những thứ đó cứ ném đại không quan tâm. Dù sao cũng đều là đồ có thể tự phân hủy, cũng không cần sợ ô nhiễm môi trường. Dọn dẹp xong, Gellert nhìn nhìn xung quanh, ôm Severus ảo ảnh di chuyển đến một gốc cổ thụ ngồi.
Hắn nghĩ đây là một chỗ nghỉ ngơi không tệ, vừa không bị người quấy rầy, cũng không bị động vật tìm đến. Bọn họ vừa mới ném xuống đất rất nhiều thịt tươi, mùi máu tươi sợ rằng sẽ dẫn đến một ít động vật ăn thịt. Gellert có chút ác ý suy nghĩ, nếu bọn cướp đến vừa lúc gặp những động vật ăn thịt đến tranh thức ăn, trường hợp đó chỉ sợ có chút thú vị nha.
Tuy rằng đa số thức ăn của động vật săn mồi chủ yếu không phải là loài người, cho nên chúng cũng không giống con người tranh giành địa bàn mà cố hết sức công kích. Nhưng xét dưới tình hình chung, khi tranh giành thức ăn, bản tính của động vật săn mồi có thể đem loài người thành đối thủ cạnh tranh, động vật chính là loài rất bảo vệ thức ăn. Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Gellert đột nhiên gợi khóe môi, nếu như hắn có thể giúp đỡ tốt một phen, tin chắc Severus cũng thích tiết mục thú vị như vậy.
Lặng lẽ dùng ít ma pháp có thể đem mùi máu tươi truyền ra xa hơn, Gellert ôm Severus nằm ở giữa hai nhánh cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Về phần bọn cướp, Gellert tin chắc bọn chúng cuối cùng cũng muốn nhanh đến bên phòng gỗ đưa đồ ăn cho người bên trong, vừa nhìn dung mạo những người đó cũng biết rõ mục đích của chúng, muốn bỏ đói cũng chỉ có thể mất nhiều hơn được.
Severus tựa người vào Gellert, mà ngáp nhẹ một cái, ăn no rồi y cũng có cảm giác hơi mệt mỏi. Hơn nữa, tựa người thoải mái vào Gellert khiến y càng thêm không trụ được cơn buồn ngủ mãnh liệt. Cũng đơn giản thôi, hôm nay y thức rất sớm, lại còn đi lên núi xa như vậy, không thấy mệt mới là lạ.
Ngủ một hồi, Severus bị âm thanh ồn ào phía dưới làm giựt mình tỉnh lại, may mắn Gellert vẫn luôn ôm y rất chặt, không thì khó mà bảo toàn Severus sẽ ngã từ trên cây xuống. Tỉnh táo lại thân thể chính mình, hai tay Severus ôm cổ Gellert tò mò nghiêng đầu nhìn xuống. Y nhớ rõ khi bọn họ đi khi đó rất yên tĩnh, đây là xảy ra việc gì?
Severus cúi đầu liền nhìn thấy phía dưới có các loại động vật săn mồi cùng vài con người đang chiến tranh, động vật săn mồi rất nhiều, theo cơ bản thì hầu hết thì tất cả loài trên núi Alps đều đến. Trong đó thậm chí còn có cả đại bàng núi. Điều khiến Severus thấy kì lạ là đại bàng không chú ý đến tồn tại của y cùng Gellert, xem ra Gellert đã tăng cho hai người bùa xem nhẹ rồi.
Mà chỉ có hai con người, là hai nam nhân trung niên tầm khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, trên tay họ cầm theo súng. Severus nghi rằng hai kẻ đó chính là kẻ bắt cóc nhưng đứa trẻ trong phòng kia. Hai kẻ cướp tuy dựa vào vũ khí trong tay, cũng đủ khả năng với đông đảo kẻ săn mồi, nhưng dù có như vậy, bọn chúng vẫn bị rơi vào thế bị động.
Hai kẻ cướp đều không có kinh nghiệm đấu với động vật săn mồi, dựa vào vũ khí trong tay thì bọn chúng căn bản hoàn toàn có thể nắm lấy đường thoát. Đương nhiên Gellert đã bỏ qua nhưng chuyện xấu có thể xảy ra. Đáng tiết bọn chúng hoàn toàn không biết dùng mặt tốt của vũ khí trong tay để uy hiếp, thấy tốt tiếp thu mà lại bối rối nổ súng lung tung với đám động vật.
Đó đã hoàn toàn dùng vũ khí chọc giận đám động vật đang kiêng dè không dám manh động, cũng làm cho uy hiếp từ đạn trong súng càng mau hết. Một khi đã tuyên chiến, cá chết dưới lưới rách, còn có ai đó không biết lợi dụng thời cơ.
Gellert cũng không như vậy mà chú ý đến trận chiến phía dưới, bọn họ chỉ chờ trận chiến kết thúc tiếp tục thu dọn tàn cuộc cho quyết định bước tiếp theo. Hắn cũng chú ý đến súng của đám cướp. Ma lực Severus có thiên phú không tệ, nhưng dù sao còn trẻ tuổi, hắn không có thể lúc nào cũng tự mình hoặc phái người theo sau, phải có biện pháp khi không có người theo.
Dưới tình huống như vậy, trừ ma lực bên ngoài còn có mặt khác cách để tự vệ chính mình cũng rất quan trọng. Thân phận vương hậu của Chúa Tể Hắc Ám không chỉ mang đến vinh quang mà còn có nguy hiểm. Gellert định chờ sau hôn lễ, hắn sẽ dành thời gian tự mình chỉ dạy Severus kĩ năng chiến đấu, võ thuật cùng bắn súng. Ở phương diện các lực sát thương, Gellert cho rằng uy lực vũ khí nóng đều không thua với ma pháp.
Trong khi Gellert còn đang tính toán thì trận chiến phía dưới đã đi đến hồi kết. Hai tên cướp dù trong tay có súng, nhưng dù sao thì đạn cũng có hạn, sau khi hết đạn, bọn chúng không ngoài dự đoán mà chết dưới răng nanh của đám động vật săn mồi. Mà chết đi thi thể cũng bị động vật chia cắt, có cái thì tha đi, không tha đi thì bị giải quyết tại chỗ.
Đến khi Gellert cùng Severus từ trên cây xuống, thì chỉ còn lại một bộ hài cốt, mà chủ yếu thi thể bọn cướp cũng không đầy đủ. Ngược lại vài người trong phòng vẫn tốt. Cũng không biết là đã có động vật đã có đầy đủ thức ăn hay sao, hoặc là không cảm nhận được tồn tại của họ, những người đó may mắn mà tránh được một kiếp.
Nhưng cũng chỉ là an toàn tạm thời, không có cách nào chạy trốn khỏi nơi này cùng với việc không có người đưa thức ăn, cộng thêm nơi này quá bí hiểm rất khó có người tìm thấy. Chờ có người đến cứu có lẽ đã sớm chết vì đói. Đương nhiên, bọn chúng có lẽ không nhất định phải có kết cục giống vậy, chẳng hạn đồng loại tương tàn gì đó.
Gellert đối với suy diễn kịch bản không có hứng thú, cũng không muốn biết nhân tính sẽ duy trì đến đâu. Ý của hắn là mấy người kia tuy rằng không có gì dùng, nhưng nếu phiên phức đã giải quyết khiến cho mấy người kia chết đói tại nơi này thì có quá chút tàn nhẫn, quá chút lãng phí. Hắn mặc dù là Ma Vương, những cũng không đem việc gϊếŧ người làm thú vui.
Nếu như vậy, đành phải thuận tay cứu bọn họ, coi như lợi dụng đồ vật chuẩn bị cho Severus khi ở Muggle giới chơi. Mà Severus tuy rằng không để tâm đến ngày tận thế, cũng không phải người thích xen vào việc người khác. Đối với loại thuận tay cứu người cũng không phản đối. Dù sao cũng chỉ mấy mạng người, nếu chỉ cần giúp họ cởi trói, cớ sao lại không làm chứ?
Cứu người rồi sắp xếp cho những người đó xong, Gellert cũng không muốn tiếp tục cùng Severus lên núi, may mà Severus quả thật cũng không muốn tiếp tục đi lên núi tiếp, mệt chết đi được, cả đời y chưa bao giờ đi đường xa như vậy. Đã vậy còn tăng thêm ba người thiếu niên cùng một thiếu nữa, một chuyến sáu người bắt đầu xuống núi, dự định chuẩn bị về biệt thự của Gellert trước.
Dọc đường đi, thông qua thăm hỏi, Gellert và Severus biết được ba thiếu niên kia là Vincent Gecil, Ivor Scott và Friedrich Kirk, còn người con gái là Algina Rodney. Đúng như suy đoán của Gellert, bốn người bọn họ đều là người trốn từ phía Đông sang, bởi vì không có thân phận rõ ràng vẫn luôn trốn đông trốn tây.
Bất quá nói tìm một công việc đàng hoàng, cho dù muốn sinh hoạt bình thường cũng rất khó khăn. Còn thêm dung mạo xuất sắc của bọn họ, vẫn luôn là mơ ước của rất nhiều người. Bọn họ là do khác nhau về địa phương bị thổ phỉ bắt trói, sau đó bị tập chung nhốt trong phòng nghỉ đó, đã ở tầm hai ngày rồi. Nghe những tên bắt cóc nói, bọn chúng đang trong giao dịch vay tiền, căn bản ngày mai sẽ giao tiếp.
Bốn người đều mười lăm tuổi, tình trạng hiện tại ở phía Đông cũng rõ biết bọn họ không được học hành đàng hoàng, bất quá cũng có thể nói có thể viết được, tuy chỉ biết tiếng Đức. Suy nghĩ một chút, Gellert quyết định đem bọn họ chứng minh thân phận trước, rồi căn cứ vào đầu óc bọn họ đưa đến trường, bây giờ bọn họ đối với Severus cũng không có tác dụng gì ngoại trừ làm bình hoa.
Sau khi trở về biệt thự, Gellert để những người đó trước tiên tắm rửa thay quần áo, bộ dáng một đám người dân chạy nạn xuất hiện trong mất hắn đúng thật khiến hắn cực kì không thoải mái. Sau khi những người đó tắm rửa xong, Gellert lập tức cầm gương hai mặt liên hệ người phụ trách công việc ở Muggle Giới trong mười ba Thánh Đồ - Hulbart Leslie.
Khác với Tử Thần Thực Tử luôn xem thường Muggle, Thánh Đồ và Muggle Giới có liên hệ luôn luôn cực kì chặt chẽ, đối với khoa học kỹ thuật ở Muggle cho đến hiện tại đều rất coi trọng. Thánh Đồ ở Muggle Giới thậm chí còn có sản nghiệp hợp pháp, cũng có người thường nhưng là thân phận cao quý. Mà ngay cả thế chiến thứ II, tuy rằng Gellert có quen biết với Hitler, nhưng là vì tính cách mà hắn cũng không bộc lộ ra thân phận cùng thế lực mình ra bên ngoài.
Gương hai mặt kính vừa chuyển đến, Severus chợt nghe âm thanh mừng rỡ của Hulbart " Chúa Tể!" Severus kì quái liếc nhìn Gellert, y tại sao không biết quan hệ của Gellert với Thánh Đồ tốt đên nỗi một ngày không thấy như xa ba mùa thu? Cùng lắm chỉ mới tách ra chưa hết một ngày, đã phải kích động đến vậy sao?
Âm thanh ai oán của Hulbart tiếp tục cuồn cuộn không ngừng từ bên kia mặt kính truyền đến tai Severus, " Chúa Tể tôn kính của thần, ngài sao có thể mang theo Điện Hạ chơi trò mất tích chứ? Ngài biết chúng tôi lo lắng ra sao không? Chúng tôi dường như đem toàn bộ Nurmengard lật tung một lần!! Nếu ngài muốn chơi trò mất tích, ít nhất cũng phải nói chúng tôi biết một tiếng a, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể không cho ngài cùng Điện Hạ ở thế giới hai người sao? Ngài như thế có thể Bla bla bla bla bla"
Khóe miệng Severus vừa rung rung, trước kia y sao chưa phát hiện Hulbart có thể nói dài dòng vậy chứ? Thật không biết sao Gellert có thể chịu đựng cấp dưới ở trước mặt mình dài dòng như vậy, nếu là Voldemort, không chừng đã sớm bị ném một cái Crucio, tuy bây giờ chỉ ở trong gương hai mặt kính, có ném ác chú cũng vô dụng.
Gellert cũng không phải không để tâm cấp dưới mạo phạm, hắn mặt lạnh liếc nhìn Hulbart một cái, chỉ dùng một câu liền ngăn được miệng của Hulbart, " Nếu ta nói cho các ngươi, thì còn gọi là mất tích sao? Nếu như muốn ta cùng Severus chơi trò mất tích đến với thế giới của hai người, nếu ta không nói có các ngươi, chẳng phải là rất không săn sóc cấp dưới?
Hulbart trong nháy mắt nghẹn lại, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn Gellert, có chủ nhân như vậy, hắn còn có thể nói gì đây? Severus lại không lời gì để nói mà nhìn Gellert, y cảm thấy hình tượng Chúa Tể Hắc Ám của Gellert hoàn toàn đảo lộn. Merlin a, trên đời này còn có Chúa Tể Hắc Ám vô lại đến vậy sao? Trong nháy mắt, hình bóng con người Gellert trong lòng y trở nên chân thật thêm chút. Chúa Tể Hắc Ám mà y nói, bình thường vẫn luôn đều là một người độc lập với người này phạm trù không giống lắm, hiện tại y phát hiện Chúa Tể Hắc quả thật cũng là người.