Đoàn xe dừng lại, Harry rất vui vẻ theo Sirius rời đi.
Có thể nhận thấy, người đàn ông bỏ lỡ năm nhân sinh của Harry đang tích cực đòi niềm vui cho con đỡ đầu của mình, hắn dắt Harry đến Hẻm Xéo điên cuồng mua sắm.
"Cái tủ sách màu vàng này thế nào?"
"Cái giường khá lớn đúng không?"
"Mua thêm mấy bộ trường bào tốt, màu lam, màu đỏ cũng không tệ..."
Dọc đường đi Sirius không ngừng hỏi thăm, không ngừng mua, Harry cản cũng không được, chẳng nhẽ trong nhà cha đỡ đầu của cậu đồ gia dụng cơ bản cũng không có sao? Harry không khỏi nói thầm trong lòng.
Thu nhỏ tất cả đồ vật này nọ lại nhét vào trong bọc, ban đêm, Harry rốt cục đã tới số quảng trường Grimmauld, so với đồ vật gì đó, cậu muốn đến nhìn căn nhà này hơn.
Che giấu nhà cửa các thực phù hợp với phong cách của giới ma pháp, nhưng cái này...!
Cửa rách nát, vách tường bẩn thỉu cùng cửa sổ u ám từ từ xuất hiện.
Harry á khẩu rồi, cậu đi lên bậc thang lụp xụp, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái cửa vừa hiện ra, nước sơn đen trên cửa cũng tróc ra từng mảng, còn có cả trái một cắt phải một vết chém.
Éc...!Thật giống như nhà tổ của cha đỡ đầu, cho nên cổ xưa sao.
Mặc dù tâm tình Harry không được tự nhiên cho lắm trước căn nhà cổ xưa nhưng vẫn cười cười, đẩy cửa đi vào.
Ẩm thấp, bụi bẩn cùng mùi ẩm mốc đồng loạt đánh tới, trên tường một loạt đèn cũ kỹ cũng sáng lên, ánh sáng chập chờn không chân thật chiếu vào đại sảnh dài u ám cùng giấy dán tường bong tróc.
Trên đỉnh đầu là một cái đèn chùm lóe ra ánh sáng nhạt, trên tường treo những bức chân dung cong vẹo vì lâu năm mà biến thành màu đen.
Harry cảm thấy mình giống như đi vào một căn nhà ma.
"Đi bên này, Harry..." Nhìn vẻ mặt lúng túng của Harry, Sirius nhanh chóng kéo Harry đi qua cầu thang tối đen, Merlin biết, hắn đã tận lực, cái nhà này bỏ hoang quá lâu rồi, quá nhiều đồ chồng chất ở nơi này hoàn toàn không được dọn dẹp, trong nhà chỉ có duy nhất một con gia tinh trừ cái miệng toàn nói bậy thì không có chút tác dụng nào, thậm chí còn gây thêm phiền toái cho hắn.
Đi lên lầu hai, Sirius đẩy cửa gian phòng đã sửa sang tốt: "Đây là phòng ngủ của cháu." Vừa nói vừa bận rộn lôi đồ đạc mới mua ra, một lúc sau, gian phòng cuối cùng cũng trở nên sáng sủa đầy sinh khí rồi, bất quá phong cách hiện giờ hoàn toàn không hợp nhau.
"Cháu cảm thấy nơi này rất tốt." Harry mở miệng, mặc dù không giống như cậu tưởng tượng.
"Cháu thích? Thật tốt quá!" Sirius cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, hắn vui vẻ dẫn Harry lên phòng khách: "Cháu ngồi đây chờ, chú đi nấu cơm."
Chỉ còn một mình, Harry nhìn trái nhìn phải, bức chân dung trên vách tường nhìn cậu tựa hồ không có ý tốt, cậu không thích loại ánh mắt này, thuận tay kéo màn che gần nhất, bên trong cũng là một bức họa, nhưng đặc biệt không thân thiện.
Một âm thanh sắc lạnh, the thé nhất thời vang lên khắp căn phòng yên tĩnh: "Tạp chủng, súc sinh, quái thai –--"
Harry cả kinh, cuống quít kéo màn che lại, phòng khách một lần nữa an tĩnh trở lại.
Đây là cái gì a? Harry cảm thấy trán mình đầy mồ hôi.
"Bịch ---"
Harry vểnh tai, hình như là tiếng cái đĩa rơi xuống đất, cậu vội vàng chạy vào phòng bếp, sau khi tiến vào, cả người cũng u mê.
Trong bếp một mảnh hỗn độn, trái một đĩa phải một cái bát, mặt đất đều là nước đọng, con dao được ma pháp điều khiển lại quăng thịt bò khắp nơi, mà cha đỡ đầu của cậu đang chật vật ở chính giữa, trên tóc còn dính vẩy cá, tay phải cầm con cá trích đã bị băm không còn hình dáng.
"A, Harry." Sirius luống cuống tay chân, đây là lần đầu tiên hắn nấu cơm, phải biết rằng hàng ngày hắn đều đến quán Ba cây chổi ăn cơm: "Đợi lát nữa là tốt rồi."
Harry im lặng, trời mới biết phải đợi bao lâu nữa, rất hiển nhiên cha đỡ đầu của cậu hoàn toàn không biết nấu ăn.
Cho nên Harry quyết đoán làm ra một quyết định vô cùng chính xác, cậu để Sirius ngừng toàn bộ ma pháp trong bếp, sau đó đuổi cha đỡ đầu ra khỏi bếp.
Nửa tiếng sau, phòng khách, trên bàn ăn.
Sirius áy náy ăn thịt bò nướng, uống súp cá trích: "A...!Harry, chú thật xin lỗi, chú nói muốn chiếu cố cháu thật tốt..." Kết quả thật giống như bị chiếu cố ngược, cún đỡ đầu cảm thấy cực kỳ mất thể diện, bất quá trong lòng đang cảm khái tay nghề con đỡ đầu thực không tệ.
"Không cần để ý, cháu cảm thấy rất tốt." Harry vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, bức họa kia bị làm sao?" Harry chỉ chỉ cái màn che.
Sirius càng thêm lúng túng, bất đắc dĩ, hắn chỉ đành kể lại chuyện xưa của gia tộc cho Harry một cách ngắn gọn, cũng dặn dò cậu không nên tùy ý kéo rèm che, bởi vì mẹ hắn là một người đàn bà điên, còn nữa, cũng không được tùy tiện động vào đồ trong nhà, ai biết nơi này có vật phẩm Hắc Ma Pháp nguy hiểm gì không.
Harry yên lặng gật đầu, cậu nghe ra cha đỡ đầu của mình không thích Slytherin, cũng không thích gia tộc của mình.
"Đúng rồi." Sirius tìm được một đề tài tốt hơn: "Mùa hè này có Cúp Quidditch thế giới, cháu thích Quidditch đúng không, đi xem thì sao?"
Quả nhiên Harry lập tức bị đề tài Quidditch hấp dẫn, cho nên hai người bắt đầu thảo luận về Quidditch, Sirius hưng phấn giới thiệu các đội, một vài màn diễn mở đầu hoành tráng, không khí sôi động.
Harry lúc thì gật đầu, lúc thì chen vào nói mấy câu, hai người cười cười nói nói, một ngày ở số quảng trường Grimmauld, tâm tình Harry tốt chưa từng có.
...!
Sau bữa tiệc kết thúc năm học, Lupin xách hàng lý rời đi, không tạm biệt bất cứ người nào.
Hắn cô đơn, nhận được lời mời của Sirius cho nên hắn tới làng Hogsmeade mua chút thức ăn, biết rõ thói quen sinh hoạt và khả năng nấu ăn của bạn tốt, hắn tất nhiên sẽ không đi tay không đến quảng trường Grimmauld.
Mua một túi lớn lạp xường và thịt bò, Lupin suy nghĩ đến cái ví tiền mỏng dính, vừa đi dạo vừa suy nghĩ có nên mang ít quà nhỏ đến cho Sirius hay không, hắn nhìn thấy một tiệm tạp hóa, tựa hồ là mới mở, trước kia chưa từng thấy, trên biển viết năm chữ "Tiệm tạp hóa Greenwood", cửa tiệm đóng chặt, hấp dẫn ánh mắt Lupin chính là tấm biển tuyển nhân viên trên cửa kính.
Tuyển nhân viên.
Cần tuyển nhân viên, yêu cầu: thành tích thảo dược học, ma chú học, ma dược học, sinh vật kỳ bí và phòng chống nghệ thuật hắc ám đều đạt loại ưu, không phân biệt nam nữ, thích hợp là được.
P/S: Mong đợi mức lương cao, mong tìm công việc khác.
Lupin có chút sững sờ, chưa từng thấy thông báo tuyển nhân viên nào quỷ dị như vậy, chẳng qua là tìm một nhân viên cửa hàng lại yêu cầu cao như vậy, Lupin đẩy cửa đi vào, nếu chỉ bàn về học thức, Lupin cũng rất ưu tú, hắn sỡ dĩ thất nghiệp cũng chỉ vì cái bệnh lông lá nhỏ kia thôi.
"Có ai không?" Trong tiệm đen ngòm, Lupin buồn bực, không ai trả lời sao lại không khóa cửa."
"Linlin trong này!" Đột nhiên, thanh âm bén nhọn vang lên, một gia tinh đột nhiên xuất hiện.
Cả gian phòng cũng sáng lên.
Nuôi gia tinh? Lupin lập tức cảm thấy mình đi nhầm chỗ, có thể nuôi gia tinh cũng là người không phú tức quý: "Xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ." Lupin xoay người rời đi.
"Ngài tới nộp đơn sao?" Gia tinh chặn cửa không cho Lupin ra ngoài.
"Này..." Lupin đi cũng không được, ở cũng không xong.
"Chủ nhân nói thông qua khảo nghiệm là có thể." Linlin rất hưng phấn, đây là người đầu tiên bước vào, nó nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao.
Hoàn toàn không để ý phản ứng của Lupin, Linlin đột nhiên biến mất, vài giây sau lại thình lình xuất hiện, cầm theo một chậu thực vật: "Đây là cái gì?" Hai mắt thật to nhìn Lupin chằm chằm.
"....Lam sắc đăng lung thảo?" Chần chờ một chút, Lupin mở miệng, loại thực vật khan hiếm này hắn chỉ thấy trong sách, cũng không phải nó có bao nhiêu giá trị nghiên cứu, nhiều lắm chỉ là đẹp mắt mà thôi, chưa nói tới trân quý.
Đăng lung: đèn lồng.
"Chính xác!" Linlin càng thêm hưng phấn, nó lập tức đem đến một cái chậu khác: "Cái này thì sao?"
"....Đá Oanh Oanh." Tảng đã theo chu kỳ phát ra tiếng nổ, cái này hình như xuất xứ từ Pháp, ở Anh rất ít thấy, Lupin nhìn gia tinh đang ngày càng hưng phấn, hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi nên để trong nước." Đá Oanh Oanh chỉ có ở trong nước mới im lặng.
"Linlin sai rồi, sai rồi, sai rồi!" Linlin không ngừng lẩm nhẩm, nhanh chóng đặt tảng đá vào trong nước, sau đó đập đầu xuống sàn nhà: "Cũng là lỗi của Linlin."
"Dừng lại!" Lupin từng được chứng kiến tố chất thần kinh của gia tinh ở nhà Sirius cho nên hắn hiểu rõ an ủi nó không bằng trực tiếp để nó dừng lại.
Cũng may, gia tinh trước mặt đã ngừng hành động tự hại mình, giương một đôi mắt sũng nước to đùng nhìn Lupin: "Ngài thực thông minh, Linlin đi tìm chủ nhân về."
Uỳnh một tiếng, Linlin lại không thấy.
Lupin thở dài một hơi, ít nhất hắn đã hiểu được một chút, cửa tiệm tạp hóa này có vẻ bán một vài đồ kỳ quái.
Rất nhanh, một phù thủy cùng gia tinh vừa biến mất đồng thời xuất hiện.
Đây là một nam nhân vóc người to lớn, tóc đen ngang vai, mặc áo chùng màu bạc, trên mặt đeo kính đen, thấy không rõ vẻ mặt.
Không đợi Lupin mở miệng nói chuyện, nam nhân này đã mở miệng trước: "Muốn bán gì thì vào kho hàng phía sau, tự mình ghi giá rồi bán, một nửa là tiền lương của cậu, một nửa gửi vào Gringotts, một tuần nghỉ hai ngày, yêu cầu của tôi là cậu có thể giới thiệu chính xác sản phẩm cho khách hàng."
Lupin nói không thành lời, chưa từng thấy người nói chuyện trực tiếp như vậy, ngay cả năm đó, Sirius và James hào sảng cỡ nào cũng tự giới thiệu bản thân trong lần đầu gặp mặt nhưng người này trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Người đàn ôg dừng một chút lại nói tiếp: "Bán những thứ cậu biết, không biết thì đến hiệu sách dạo một chút, còn nữa, làm việc thì tỉnh ngủ chút, không nên ngốc tới mức bị hàng hóa thương tổn là được, tôi nghĩ thành tích ma chú của cậu cũng không quá tệ.
Tốt lắm, cứ như vậy, cậu có thắc mắc gì?"
Rốt cục đến lượt mình nói chuyện rồi, nói thật, mặc dù cửa tiệm này có chút kỳ quái, chủ tiệm cũng có chút quái gở nhưng Lupin vẫn rất thích tính chất công việc loại này: "Tôi có thể chọn ngày nghỉ liền nhau không?"
"Ngày nghỉ liền nhau?" Người đàn ông nhíu mi không dễ để người khác phát hiện, thật ra thì hắn đã chú ý tới người đàn ông tóc nâu gầy gò này từ ngoài cửa rồi.
"Đúng, bởi vì mỗi tháng tôi sợ có một số việc..." Lupin cẩn thận tìm từ, hắn có chút do dự có nên thẳng thắn.
Đột nhiên, người đàn ông tháo kính xuống, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Lupin, nhanh chóng mở ống tay áo Lupin ra, một giây sau, thốt ra một từ: "Người sói?"
Lupin cuống quít rút tay về, người này sao lại nhạy bén như vậy, nhiều lông, ngón áp út dài bằng ngón giữa, những đặc thù này mặc dù không giống người bình thường nhưng mà, người này không khỏi quá...!
"Chớ khẩn trương, tôi chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi." Ngoài dự tính, người này chỉ giải thích đơn giản, dường như cũng không thèm để ý đến vấn đề chủng tộc xem như nghiêm trọng này: "Mỗi tuần nghỉ một ngày, ngày trăng tròn có thể nghỉ năm ngày, không nên tìm cách làm loạn tiệm của tôi, còn có vấn đề gì không?"
Lần này Lupin thật sự là trợn mắt há mồm, giới có phù thủy có người có thể bình tĩnh đối mặt với người sói như vậy thực sự ít, hắn có chút cảm kích gật đầu, hắn thực lâu không được đối xử ngang hàng như vậy: "Tôi là Remus Lupin." Muốn biết tên của đối phương, tự giới thiệu bản thân trước không thể nghi ngờ là một phương pháp tốt, bất quá, Lupin muốn biết nghề nghiệp của đối phương hơn.
Người đàn ông khẽ cười, khóe miệng kéo cao: "Tôi là Jess Zanibi, một nhà mạo hiểm."
Không trách Lupin tại sao không nhận ra người đàn ông nổi tiếng này, bởi vì trong sự kiện năm ngoái, Jess hoàn toàn, từ đầu, không hề lộ diện trước công chúng chứ đừng nói đến việc lên hình, một năm này hắn đều ra ngoài mạo hiểm, thu thập mấy thứ kỳ quái hiếm có, nhưng hắn cũng không có hứng cất dấu mấy thứ này, cho nên hắn mua một cửa hàng ở làng Hogmeade, tính toán buôn bán mấy thứ kiếm được, mãi mới tuyển được một nhân viên cửa hàng có chút học thức, người sói thì người sói, có ích là được.
Sau khi Jess rời đi, Lupin dọn dẹp nhà nhà kho một lần, giờ hắn coi như đã hiểu tại sao chỗ này lại yêu cầu nhân viên cao như vậy rồi, vô luận là cây cảnh hay đồ chơi nhỏ đều là thứ hiếm thấy, cũng không thể tuyển nhân viên không thể gọi tên mặt hàng trong tiệm của mình, nơi này còn có một bồn bong bóng tiên nhân, đây là đặc sản của Ireland, tên dễ nghe nhưng bị bọt khí của nó khi nổ đụng phải..., ngươi sẽ bị ngứa toàn thân cả tuần.
Lupin có việc làm, hắn bắt đầu viết một bài giới thiệu cho mỗi mặt hàng, với thực vật và động vật còn ghi chú cẩn thận cách chăm sóc, Linlin thật sự vui vẻ quét dọn cửa hàng, thân là gia tinh nó được lệnh không thể xuất hiện chiêu đãi khách hàng nhưng nó có thể làm một vài việc hậu cần nếu Lupin không chê bai nó.
Mặt khác, Lupin cũng được yêu cầu không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì của chủ tiệm, rất hiển nhiên, Jess không thích bị theo dõi hành tung.
Cứ như vậy, mùa hè này Lupin tìm được một chỗ ở tốt ngoài dự tính, cho nên hắn viết thư từ chối lời mời của Sirius, so với ăn không ngồi rồi, hắn hy vọng có thể làm chút chuyện đứng đắn tự nuôi sống mình, bất quá hắn hứa lúc rảnh sẽ đến thăm bạn tốt.
Dĩ nhiên phải chờ một thời gian, phải biết rằng cửa hàng mới khai trương luôn bận rộn.
Tác giả: Viết hồi lâu cũng chỉ viết được kỳ nghỉ của người.
Về phần Salazar, Godric và Tom thì không thể làm gì khác hơn là mai viết ~
P/S: Harry đổi nhà cũng không thoát được vận mệnh nấu cơm.
Lại P/S: Bọn họ sẽ cùng đi xem Quidditch ~~~!.