Đây là lần thứ hai Draco và Blaise đến mật thất, lần trước vì tình huống ngoài ý muốn phát sinh bọn họ cũng không quan sát rõ ràng nơi này.
Mà hiện tại, bốn người bọn họ còn đang cẩn thận đi tới căn phòng mờ mờ kia, Draco nhìn phía trước thật cẩn thận, lần trước bị pho tượng kia thu hút tầm mắt còn chưa kịp nhìn xung quanh, thì ra xung quanh còn có những cột đá khắc đại xà.
"Đây là cái gì?" Thanh âm Harry cũng không lớn nhưng trong căn phòng trống thì tiếng vang khá lớn, cậu ngơ ngác nhìn pho tượng khổng lồ - một phù thủy già cả, mặt như khỉ, chòm râu thưa thớt, cơ hồ kéo dài tới vạt áo chùng phù thủy cũng được khắc bằng đá, hai cái chân to đùng đứng trên sàn nhà bóng loáng.
Ngàn năm qua, may mà bức tượng này không xuất hiện, không mọi người sẽ nghĩ rằng đây là tượng Salazar Slytherin, nhưng trên thực tế cũng không phải, vì Salazar và Godric kiếp trước "chết" khi vừa tròn tuổi, như vậy sao có thể lưu lại loại tượng này? Về phần khắc pho tượng này là ai, chỉ sợ có người điêu khắc mới biết.
"Ginny!" Nếu bình thường, với lòng hiếu kỳ mạnh mẽ Ron chắc chắn sẽ đưa ra một lời đánh giá sinh động cho bức tượng này nhưng cậu bây giờ chỉ nhìn lướt qua pho tượng, sau đó lo lắng nhìn xung quanh, cậu phát hiện cạnh một cái cột gần bức tượng có một thân ảnh nho nhỏ mặc áo chùng màu đen, mái tóc đỏ như lửa kia chính là em gái cậu!
Ánh mắt ba người kia cũng lập tức chuyển hướng về phía Ron phát hiện, đúng là Ginny Weasley, cô bé kia khẽ cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, cô cứ yên lặng đứng cạnh cột đá, trên đầu đội vương miện.
Có gì đó không đúng, Draco có dự cảm bất an.
Ron thì rất vui vẻ, cậu hưng phấn chạy về phía Ginny, thính lực coi như không tệ, Harry lại lần nữa nghe thấy giọng nói khàn khàn, "Đợi một chút, Ron!" Harry cuống quít muốn gọi bạn tốt lại, đáng tiếc đã chậm một bước.
Xà quái từ cái cột bên cạnh Ginny bò xuống, sau đó ngẩng cái đầu khổng lồ về phía Ron, cái lưỡi màu đỏ không ngừng phun ra nuốt vào.
Ron bị cái bóng khổng lồ kia hù cho sửng sốt, cũng may cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn, nếu không chắc lại có một người hóa đá, Draco phản ứng cực nhanh, chạy tới túm Ron, núp phía sau một cột đá gần đó, cùng lúc đó Blaise cũng kéo Harry đang sợ tới choáng váng trốn đi.
"Ginny..." Phục hồi tinh thần, Ron nhớ tới em gái đang đứng cạnh xà quái.
Cậu chuẩn bị chạy ra ngoài, lần này Harry kéo cậu lại, không biết tại sao Harry cảm thấy con rắn kia chỉ nghe theo chỉ thị của Ginny.
Draco thò đầu nhìn thoáng quá, Ginny đội vương miệng đang dại ra, giơ tay phải lên, thật giống như đang chỉ huy xà quái công kích, cậu nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ba người phía sau, "Tớ cảm thấy cô ta đang điều khiển xà quái."
"Cái gì?" Ron đang chuẩn bị phản bác, Harry đã mở miệng, "Tớ nghe thấy tiếng nói đó rồi, trừ tiếng xà quái liên tục đòi giết còn có một giọng nói rất nhỏ, hẳn là Ginny, cô ấy đang nói..."
Do dự chốc lát, Harry không nhìn Ron, nói: "Cô ấy nói giết bọn họ."
"Sao có thể?" Ron ngây người, em gái cậu sao có thể nói ra những lời như vậy, hơn nữa mình hoàn toàn không nghe thấy, thật ra thì trừ Harry không ai nghe được, vì Ginny giả mạo kia đang dùng xà ngữ.
Ginny Weasley, Draco cũng không quen thuộc, trong trí nhớ của cậu ta, người này luôn mặc trường bào cũ, cô bé tóc đỏ cầm sách giáo khoa cũ có chút hướng nội, cô bình thường không thích gây chuyện như các anh mình, hẳn là một người biết điều.
Mà những câu tựa như giết bọn họ rõ ràng không phù hợp với cá tính cô, Draco cẩn thận hồi tưởng lại một màn vừa rồi, khẳng định đã bỏ sót điều gì rồi, đúng rồi, là vương miện!
Draco mặc dù chưa từng thấy qua bao nhiêu vật phẩm Hắc Ma Pháp nhưng cậu biết có nhiều thứ có thể khống chế người cầm, cho nên thời điểm ở trang viên Malfoy, cha cậu luôn có lệnh cấm cậu bước vào một số phòng, bởi vì trong đó đặt những vật phẩm có chút nguy hiểm.
"Các cậu nghe tớ nói." Draco hạ giọng, bọn họ tới đây để cứu Ginny chứ không phải quyết đấu với xà quái, "Tớ nghi cái vương miện kia đang khống chế cô ấy, như vậy, tớ và Harry dụ con xà quái rời đi, Blaise và Weasley phải chuẩn bị đánh rớt cái vương miện kia."
Phân chia như vậy cũng không phải không có đạo lý, trong bốn người, khả năng thực chiến mạnh nhất là Draco, Harry có xà ngữ, vạn nhất có tình huống nào xảy ra cũng có thể ứng biến tốt, tâm tư Ron đều ở trên người em gái, còn dư lại Blaise nên cũng xếp luôn vào nhóm Ron.
"Tốt." Harry gật đầu bổ sung một câu, "Draco, cậu tuyệt đối không nên nhìn vào mắt nó, có thể hóa đá." Ron và Blaise cũng gật đầu.
Mạnh mẽ, Harry chạy ra ngoài, cậu nhìn xà quái vô cùng khổng lồ kia, hướng về phía nó tê tê kêu, xà quái nghe tiếng liền đánh tới.
"Confundus Charm!" Draco ra sức dùng bùa lẫn lộn lên hai người, lấy ma lực của cậu ta không thể nào đánh bại con rắn lớn như thế, thay vì dùng chú công kích còn không bằng dùng loại bùa này còn hữu hiệu hơn, mục đích của họ là cứu người chứ không phải giết xà quái.
Xà quái mất đi mục tiêu chính xác, nó dừng một chút, bắt đầu phán đoán phương hướng, Ginny đằng xa tê tê kêu hai tiếng, lúc này, Blaise và Draco đã xông tới, Blaise còn đang nghĩ phải dùng thần chú gì, mà Ron lỗ mãng thì vô cùng trực tiếp đấm một cái, vương miện rơi xuống, thuận thế cút thật xa.
Điều này cũng coi như chó ngáp phải ruồi, ma lực của mấy đứa nhỏ này không thể có tác dụng gì lên cái vương miện tràn đầy hơi thở Hắc Ma Pháp, mà công kích vật lý thuần túy mặc dù không thể gây tổn hại cho vương miện nhưng đánh rớt thì có thể.
Theo vương miện rơi xuống, Ginny giống như người mất hồn xụi lơ trên mặt đất.
Ron vội vàng ôm em gái mình, hoàn hảo, thân thể vẫn ấm, không có chuyện gì, Blaise thì nhìn cái vương miện đầy cảnh giới, bất quá, không có chuyện gì phát sinh.
Mà tình huống bên Draco và Harry thì thật sự hỏng bét, chắc được Ginny chỉ dẫn gì đó, con rắn đã phán đoán chính xác vị trí của Harry, hơn nữa còn đuổi sát không tha, tình cảnh của Draco không thể tốt hơn Harry được bao nhiêu, mặc dù người xà quái đuổi không phải cậu ta nhưng cái đuôi của nó không ngừng quét qua chỗ đứng của Draco, có nhiều lần Draco suýt bị quét trúng.
Chân Draco vừa bị quét trúng, nếu cái đuôi kia mà còn đập xuống như vậy nữa không biết còn trốn được không.
Nhưng cậu không thể tránh qua một bên, xà quái sở dĩ còn chưa bắt được Harry là vì cậu liên tục hạ thần chú lên hai người, mặc dù chỉ gây ra chút trở ngại nho nhỏ cho xà quái nhưng đối với Harry cũng là trợ giúp lớn lao!
Đúng lúc này, một con chim màu đỏ thẫm từ trên trời hạ xuống, là phượng hoàng Fawkes! Móng vuốt nó lòe lòe kim quang giống như đang nắm gì đó, Fawkes bay thẳng về phía Harry, cũng ném một thứ rách nát vào trong ngực Harry.
Harry vừa chạy vừa cúi đầu nhìn, là mũ phân loại, đây là ý gì?
Harry cuống quít đội mũ phân loại lên đầu, trong lòng lớn tiếng kêu cứu mạng, đáng tiếc hoàn toàn không có tiếng trả lời, bởi vì cậu dừng lại, xà quái cũng tiến lên, Harry bị đụng trúng liền ngã xuống đất, cái mũ bay ra khỏi đầu, rớt gần cái đuôi xà quái.
Một màn nguy hiểm này Draco thấy rõ, cậu biết Fawkes là phượng hoàng của hiệu trưởng, dưới tình huống này, Fawkes hẳn phải mang tới thứ gì đó hữu dụng mới đúng, cái mũ kia thì có tác dụng gì, Draco nhìn về phía cái đuôi đang lắc lắc của xà quái, đó cũng không phải chỗ an toàn.
Chạy về hướng nguy hiểm, đó là chuyện chỉ Gryffindor lỗ mãng mới có thể làm, Draco tự nói vậy với mình nhưng một khắc sau, cậu khẽ cắn răng xông tới, đây là hy vọng duy nhất, xông lên có lẽ sẽ hối hận nhưng không xông lên sau này tuyệt đối hối hận! Draco chịu đựng cái chân đau, mạnh mẽ khom lưng túm lấy cái mũ, cúi đầu tránh thoát cái đuôi quét tới, lảo đảo vọt sang một bên, cậu cuống quít thò tay vào sờ sờ, nhờ mày, cái gì cũng tốt.
Đang suy nghĩ thì tay của cậu đụng phải một vật bằng kim loại, cậu thuận thế rút ra, là một thanh kiếm bạc sáng lấp lánh, chuôi kiếm khảm một viên hồng bảo thạch to như quả trứng gà chói mắt.
"Harry, tiếp lấy!" Mắt thấy con xà quái há to mồm, Draco ném thanh kiếm tới mặt đất trơn bóng, Harry đang ngã trên mặt đất nghiêng người ôm lấy vũ khí cứu mạng, dùng lực toàn thân giơ thanh kiếm lên, thanh kiếm đâm thật sâu vào mồm xà quái, cắm sâu đến tận chuôi kiếm.
Nhất thời, máu phun ra đầy người Harry.
Xà quái đau đớn dường như phát điên mà quay cuồng cái đầu, Harry bị hất ra, bất quá cậu không có gì đáng ngại.
Một lát sau, xà quái dần dần bất động.
"Nó chết rồi sao?" Ron ôm Ginny đi tới, cách khá xa xà quái nên cậu và Blaise cũng không thấy rõ quá trình chiến đấu, bọn họ chỉ thấy miệng xà quái nhiều ra một thanh kiếm, sau đó điên cuồng một trận rồi bất động.
"Giờ chúng ta nên rời đi thôi." Draco thở hổn hển, cậu có chút kiệt sức rồi, nếu con rắn này chỉ hôn mê, chẳng lẽ bọn họ phải ở chỗ này chờ nó tỉnh lại sao?
Được Draco nhắc nhở, bốn người mang theo Ginny đang hôn mê đi về phía cửa mật thất.
Tác giả: Hiện tại cả Draco và Harry đều không biết đó là bảo kiếm của Gryffindor, càng không biết ý nghĩa của nó.
Bất quá, cuối cùng họ cũng sẽ biết ~~~ Soàn soạt ~~~ chờ một trận oanh động sao ~~~
PS: Mặc dù để tiểu xà rút bảo kiếm là ác thú của ta, nhưng giống như Harry ở sư tử viện lại biết xà ngữ là có lý do, Draco sở dĩ có thể rút được bảo kiếm cũng có nguyên nhân, còn nguyên nhân là gì trong vòng năm chương sẽ công bố..