Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
- ----------------------------
Thời điểm Harry mở mắt ra, phát hiện đã là vào buổi trưa, gia tinh nhẹ nhàng linh hoạt mà lấy đi bữa sáng đã bị quên mất, chuẩn bị mang cơm trưa đến.
Cậu buồn bực nhíu nhíu mày, gần nhất mình thường xuyên càng ngày ngủ càng ngon, rõ ràng cũng không có làm chuyện gì đặc biệt tiêu hao tinh lực, cũng không có thức đêm, tại sao sẽ như vậy chứ? Lúc đầu chỉ là thường thường cảm thấy mệt nhoài mà thôi, thế nhưng đã nhiều ngày tình trạng cả người vô lực, hỗn loạn tựa hồ từ từ nghiêm trọng lên.
Một trận choáng váng đột nhiên úp lên thái dương của cậu.
Cảm thụ được hơi gió mát trong không khí, Harry mơ mơ màng màng nghĩ, cậu ở nơi này...!đã bao lâu rồi? Có phải sắp đầu xuân rồi không?
Có lẽ chỉ có mấy tháng đi qua, thoạt nhìn phòng hộ của cái trang viên này quả thực như Voldemort nói vậy, không có người nào có thể đơn giản mà phá bỏ.
Ngay cả Hội Phượng Hoàng và Dumbledore cũng chưa thể thành công tìm được mình.
Nói đến Voldemort, vị Chúa tể Hắc ám lãnh khốc tàn nhẫn trong truyền thuyết kia.
Harry lắc đầu.
Hành vi gần nhất của người kia cũng là càng ngày càng kỳ quái.
Có đôi khi y lại đột nhiên không nói tiếng nào xuất hiện ở gian phòng của mình dọa cho người khác giật mình, sau đó lại không nói một lời đột nhiên rời khỏi; y sẽ còn ở thời điểm khi cậu cùng sủng vật Nagini của y đùa giỡn, nhìn mình chằm chằm, vừa nhìn chính là cả buổi, gọi y một lúc lâu mới có phản ứng, cũng không biết đang suy nghĩ gì; trừ lần đó ra, hội nghị của Tử thần thực tử hình như cũng ít đi không ít, chủ nhân bọn họ suốt ngày vùi ở phía sau cánh cửa thư phòng đóng kín nghiên cứu này nọ gì đó...!
Harry thậm chí bắt đầu hoài nghi, đừng nói là Chúa tể Hắc ám thật sự quyết định muốn học bài tú-lơ-khơ Muggle, chờ học thành trở về lại đến chỗ của mình rửa sạch nhục cũ đi...? Hay là nói y lại nghĩ tới phương thức dằn vặt người so với việc dùng cái muỗng ăn mì Ý càng đáng ghét...?
Ý thức trước khi bị buồn ngủ hoàn toàn bao phủ, Harry mơ mơ màng màng nghĩ.
- -------------------
"Ngươi nói cái gì?" Voldemort buông văn kiện trong tay, nhìn về phía gia tinh trong mắt chứa đầy khủng hoảng, đang khóc rống chảy nước mắt gián đoạn nói chuyện kia."Potter ngủ không dậy nổi?"
"Dạ, đúng vậy, chủ nhân, Moni rất xin lỗi, chủ nhân...!Moni không có chiếu cố tốt Harry Potter! Đều là lỗi của Moni!" Mắt thấy gia tinh sắp bắt đầu kích động đến dùng đầu đập sàn nhà, Voldemort không nhịn được cắt đứt nó.
"Khi nào phát sinh?"
"Hôm, ngày hôm qua sau buổi trưa, vẫn không có đứng lên..."
Chúa tể Hắc ám bỏ lại gia tinh còn chảy nước mắt, trực tiếp ảo ảnh di hình lên lầu.
Một lát sau, bên trong phòng thiếu niên Harry, người đàn ông tại bên giường ngồi xuống, vươn tay đặt tại chỗ vết sẹo trên trán của thiếu niên.
Từ lúc sau khi y lấy máu đối phương để sống lại, đụng vào như vậy đã không tổn thương y được.
Thông qua cảm ứng gần gũi của hồn phiến, y cuối cùng cũng biết được nguyên do cậu bé mê man.
—— dưới tình huống ma lực đè nén quá lâu...!Sẽ làm thân thể này lâu dài xuất hiện phản ứng không tốt.
Nếu như giải quyết trễ, cậu biết đâu sẽ ở dưới tình huống như vậy mà mê man.
Voldemort thu tay về, buồn bực hít thở sâu một chút.
Y sớm nên nghĩ tới.
Dùng nước thuốc ức chế ma lực của cậu bé đích xác đã vượt qua thời hạn sử dụng.
Chỉ bất quá gần nhất y đều chôn thân với nghiên cứu liên quan tới lời tiên tri, nhưng thật ra không để mắt đến vấn đề rõ ràng như thế.
Y không rõ ràng lắm một cậu bé làm Trường sinh linh giá sẽ giống như những đồ vật ma pháp kia, thế nhưng y không kham nổi cái nguy hiểm này.
Cũng may phát hiện coi như sớm, đúng lúc xử lý hẳn là không có gì đáng ngại.
Lúc này, y nhìn cái thằng nhóc thối ngay mặt sắc mặt hồng nhuận, không hề hay biết mà ở trên giường lớn mềm mại vù vù ngủ...!Mà mình, đường đường một Chúa tể Hắc ám, lại luôn phải vì chuyện tình của người kia phiền não quan tâm...!
Lại một lần nữa, Voldemort thở dài.
Cho dù thằng nhóc này đáng ghét như thế, đó cũng là một Trường sinh linh giá đáng ghét.
Người đàn ông tại trong đáy lòng lặng yên suy nghĩ, chuẩn bị bắt đầu làm tiếp một ít kiểm tra đo lường để có thể tiến hành bước trị liệu tiếp theo thật tốt.
Bỗng, động tác y bị kìm hãm, tựa hồ phát giác có chỗ không thích hợp...!Nga, y trở lại phòng sách lấy đũa phép của y.
Cũng không có nhiều kỳ quái, dù sao thì pháp thuật vô trượng của y cũng rất lưu loát —— người đàn ông rất không cho là đúng thầm nghĩ, hoàn toàn không có tự hỏi y sau khi trưởng thành số lần không tùy thân mang theo đũa phép có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Làm sao, chẳng lẽ y còn có thể vì tên thằng nhóc thối này khẩn trương sao?
"Chủ nhân! Ngươi tới rồi!" Nagini tê tê âm thanh truyền đến, "Ta đang tìm ngài khắp nơi đây! Mau nhìn xem ấu tể nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy! Cậu ấy có phải đang ngủ đông một giấc?! Thế nhưng hiện tại mùa đông cũng qua rồi!"
"...!Nhân loại không cần ngủ đông, Nagini.
Nó không có việc gì, yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt."
"Oh, ta mới không cần yên tâm gì cả, ta chỉ là sợ ngươi sẽ không an tâm mà thôi." Nagini sau khi nghe, buông lỏng thân thể, trườn mà leo lên giường của Harry, thè lưỡi nhìn về phía cậu bé ngủ say.
"Ta? Ta tại sao phải lo lắng?" Voldemort nhướn mày hỏi.
Nagini...!Được rồi, nếu như rắn có thể trợn trắng mắt, cô nàng thực sự rất muốn trợn mắt cho chủ nhân của cô nàng nhìn."Ngươi chẳng lẽ không phải vừa nghe đến tin tức liền bật người đích thân tới sao?"
"Đây là Trường sinh linh giá của ta, ta đương nhiên không cho phép nó xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì."
"Oh, như vậy a..." Nagini tiếp tục cuộn thân thể, ở gần thân thể ấm áp của Harry cuộn tròn thành một đoàn, cô nàng kéo dài âm thanh hỏi, "Chủ nhân, đũa phép của ngươi đâu?"
"..." Chúa tể Hắc ám đem câu "đã quên" kia nuốt xuống, xoay người sang chỗ khác, "Ảo ảnh di hình không cần đũa phép, ta bất quá là tới nhìn trước một cái."
Nói xong nhất thời lại cảm thấy, y thật sự là không có lý do gì hướng về phía sủng vật của y —— một con rắn giải thích cái gì.
Tiếp theo lắc đầu, trực tiếp đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa lại, cuối cùng lại quay đầu nhìn thoáng qua cậu bé đang ngủ say kia.
Tên nhóc Trường sinh linh giá này chính là không chịu để cho y nghỉ tạm một hồi, phải không?
Nếu như có một ngày, Chúa tể Hắc ám muốn biên soạn một quyển sách "Hướng dẫn chế tạo và sử dụng Trường sinh linh giá" các loại pháp thuật hắc ám vân vân.
Y nhất định sẽ ở trang đầu tiên, dùng kiểu chữ lớn nhất viết: Tuyệt đối, không nên, thử nghiệm, một, Trường sinh linh giá, trên cơ thể người sống!
—— đặc biệt là thời điểm nó còn gọi là Harry James Potter!
- -------------------
Mấy ngày sau.
Trường sinh linh giá cơ thể người sống Harry James Potter này dưới cái nhìn soi mói của một người một rắn chậm rãi mở mắt ra.
"Cậu ấy tỉnh! Chủ nhân!" Nagini vui sướng lắc đuôi.
Harry mơ mơ màng màng tập trung đường nhìn, đầu tiên đập vào mi mắt chính là một con rắn lớn ghé vào bên giường.
Ký ức mấy tháng này chậm rãi tràn vào đầu, kỳ quái là, thời điểm khi cậu phát giác mình tỉnh dậy, như trước còn ở trong trang viên của Voldemort, hết thảy những gì xảy ra cũng không phải là một giấc mộng, tựa hồ cũng không có cảm thấy uể oải như trong tưởng tượng.
Cậu bé nháy mắt, phát hiện khóe miệng mình có một chút nước thuốc lưu lại.
Lập tức theo bản năng liếm liếm môi, nhăn mặt, ôi, thật là đắng.
"Harry Potter." Một thanh âm từ cách đó không xa truyền đến, tựa hồ còn mang theo một chút tức giận cùng bất đắc dĩ.
"Tỉnh rồi liền mau dậy."
Harry lắc lắc đầu nỗ lực để cho mình thanh tỉnh một chút.
Cậu cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, như là đã ngủ một vạn năm vậy, nhưng là lại quỷ dị phát giác trong máu phảng phất chảy xuôi tràn đầy sức sống.
Cậu nhìn tay của mình một chút, cái loại cảm giác này giống như là đã lâu...!Cảm giác ma lực? Cậu đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Tựa hồ là dáng dấp hoang mang và vẻ mặt mờ mịt cậu bé cảm động đến Chúa tể Hắc ám, người đàn ông tốt bụng giải thích."Bởi vì ma lực ràng buộc, dẫn đến thân thể của ngươi xuất hiện phản ứng rối loạn nguy hiểm, sau đó ta chế tạo nước thuốc giải trừ, khứ trừ ràng buộc ma lực của ngươi đồng thời chữa trị ngươi."
Oa nga, đây chính là một tin tức tốt! Ánh mắt của Harry ban đầu rũ xuống lập tức sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Sau đó cậu ngây ngẩn cả người.
—— "Ngươi...!Ngươi là ai?"
Chúa tể Hắc ám cũng ngây ngẩn cả người.
thằng nhóc này ngủ choáng váng luôn rồi? Tác dụng phụ không có khoa trương như vậy mới đúng...!
Nga sai, là y đã quên biến trở về đi, gần nhất ở một ít thời điểm cần ra ngoài giải quyết công việc, y lựa chọn sử dụng ngoại hình càng gần với người bình thường này của y, đồng thời cũng báo cho một bộ phận kẻ phục tùng.
Thế nhưng y nhớ rõ ràng...!
"Ta nhớ kỹ ta trước đó đã cho ngươi xem qua hình thái này." Người đàn ông —— trên mặt của Tom Riddle mặt lộ vẻ ra một ý cười giả tức giận.
"Cái người nói nhìn như vậy tương đối thân thiết không phải là ngươi sao?"
"Oh oh oh oh oh!!" Harry vỗ vỗ đầu.
"Voldemort! Ngươi...!Ngươi thực sự quyết định đổi về gương mặt ban đầu?" Cậu thật sự có chút kinh ngạc, chủ yếu là bởi vì không nghĩ tới đối phương thực sự sẽ nghe kiến nghị của mình.
"Ta có thấy bản tin liên quan tới cái người ngươi nói kia...!Là Lockhart." Voldemort hắng giọng một cái, "Đừng suy nghĩ nhiều, ta hiện tại chẳng qua là bởi vì còn không muốn kinh động Bộ Pháp thuật, dùng gương mặt đối với quần chúng mà nói xa lạ một chút, làm rất nhiều chuyện cũng thuận tiện hơn mà thôi."
"Oh, như vậy à..." Harry còn có chút hoảng hốt, không biết chuyện gì xảy ra, nhìn khuôn mặt anh khí bức người này trái lại trong lúc nhất thời có điểm không thích ứng được, đặc biệt thời điểm lúc khuôn mặt kia không chớp mắt nhìn chằm chằm ngươi, cảm giác tựa hồ so với mặt rắn quen thuộc kia càng làm cho người ta ngượng ngùng...!
Chờ chút, cậu hình như đã quên gì đó rồi.
"Ai, ngươi mới vừa rồi không phải nói muốn khôi phục ma lực của ta!?" Harry hỏi thật nhanh, trên mặt lộ ra kinh hỉ mà biểu tình mong đợi, giống như rất sợ Voldemort một giây kế tiếp liền đổi ý.
"Đúng vậy, " thấy Harry không có tiếp tục truy vấn vấn đề bề ngoài Chúa tể Hắc ám hơi chút thở dài một hơi.
"Đương nhiên —— sẽ có một chút biện pháp thêm vào để bảo đảm ngươi sẽ không làm chút chuyện phiền toái cho ta."
Nói rồi, người đàn ông tựa hồ là nghĩ tới "chuyện tình phiền phức trước đó" đối phương cho mình, tức giận hừ một tiếng, nói: "Qua đây."
Harry không tình nguyện ngồi dậy, mất mát hỏi, "Cho nên, ngươi cần dùng biện pháp khác để ức chế ma lực của ta sao?"
"Cũng không hẳn, mặc kệ dùng biện pháp gì, hành vi ức chế ma lực đều sẽ ảnh hưởng đến phát triển thân thể...!a, đang ở trong thời kỳ thanh xuân của ngươi."
Harry không để ý đến lời chế nhạo của người đàn ông, hưng phấn mà hỏi, "Vậy ý của ngươi là —— ta vẫn có thể bảo lưu ma lực?!"
"Đúng vậy, ta không muốn lặp lại.
Nhanh qua đây!"
Harry có chút ngạc nhiên mà ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường đi tới.
Thời điểm mới vừa lật đệm chăn ra ngồi ở mép giường, cậu đột nhiên nghĩ đến một việc —— "Chờ một chút...!Ngươi nói ngươi ở thời điểm ta ngủ đút ta uống Độc dược?"
"...!Đúng vậy, thế nào?" Đối phương lãnh đạm mà đáp.
Harry nhất thời mở to mắt, che miệng, mặt có chút đỏ lên, cũng lộ ra thần sắc sợ hãi để lộ phê phán: "Ngươi sẽ không phải là...!Sẽ không phải là dùng..."
Voldemort tựa hồ lập tức hiểu đối phương hoài nghi cái gì, y không biết nhìn phương hướng, nào ánh mắt có chút hơi lóe lên."...!Trong cái đầu nhỏ kia của ngươi nghĩ cái gì chứ? Ta là một phù thủy —— còn là phù thủy cường đại nhất, ta có một ngàn biện pháp có thể cho ngươi há mồm uống dược."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Harry thở dài một hơi, lẩm bẩm, "Nụ hôn đầu của ta nhất định phải lưu lại cho một cô nàng vừa ôn nhu vừa đáng yêu, tốt nhất là còn có thể giúp ta hoàn thành bài tập tiết Độc dược các loại."
"Vậy cũng thật xin lỗi, cô nàng duy nhất ở đây ngoại trừ Moni cũng chỉ có Nagini.
Ngươi muốn thử một chút sao?" Chúa tể Hắc ám lộ ra một nụ cười, thanh âm nhưng có chút lạnh, y nhướn lông mày nhìn về phía cậu bé, người sau đang thở phì phò mím môi.
Người đàn ông cười cười, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn bạc tản ra ma lực kia.
"Cái này.
Đeo nó lên."
Harry nhăn mày, "Đây là cái gì?"
"Biện pháp an ninh mới.
Nó có thể đem hành động công kích của ngươi đối với bất kỳ người nào trung hòa, còn có thể ngăn cản ngươi rời khỏi trang viên này."
"Công kích?" Harry híp mắt lại."Ngươi cảm thấy pháp thuật không đũa phép của ta sẽ mạnh như vậy sao?"
"Phòng ngừa vạn nhất, dù sao ngươi là một Gryffindor, ta không thể nào dự đoán trong cái đầu dưa ngu xuẩn của ngươi có thể toát ra chút gì ý nghĩ kỳ quái gì hay không." Voldemort không tỏ rõ ý kiến nói.
Harry lắc đầu, lầm lầm bầm bầm "Chứng cố chấp cuồng đa nghi" các loại, không tình nguyện đi tới, cong miệng hướng về phía Voldemort đưa tay ra.
Voldemort cầm cái tay so với tay của mình nhỏ hơn một số kia, tay của cậu bé, giữa ngón tay của cậu còn không có bởi vì sử dụng đũa phép quanh năm mà sinh ra vết chai, lòng bàn tay mềm mại có một chút mồ hôi ấm áp, Voldemort dừng một chút, sau đó đem cái nhẫn màu bạc, mặt trên có khắc ký hiệu kia chậm rãi lồng vào.
Ngón tay út của cậu bé quá nhỏ, ngón trỏ và ngón giữa tựa hồ cũng hơi lớn một chút, cuối cùng chỉ có vị trí ngón áp út là thỏa đáng thích hợp.
Lẽ ra pháp thuật có thể rất dễ dàng giải quyết vấn đề lớn nhỏ, thế nhưng Voldemort cũng thực sự không phải là một người chú ý tới chi tiết này.
Cậu hình như cũng không quá nhớ đi chú ý nó.
Không biết vì sao, hai người trong lúc nhất thời đều không nói chuyện, yên tĩnh bất thình lình tựa hồ để cho bầu không khí sinh ra một tia cảm giác xấu hổ vi diệu.
Đánh vỡ loại lúng túng này là Nagini đọc không hiểu không khí nhân loại.
"Ôi chao! Các ngươi là muốn lập tức giao phối sao?"
Cái không khí này đều không cần đọc, bởi vì hai người đều cơ hồ là ở cùng lúc, trong nháy mắt bị nước miếng của mình sặc.
"Na, Nagini?" Harry trước tiên mở miệng hỏi, cậu nháy mắt che giấu hoảng loạn.
"Nga, ta nhìn thấy nhân loại các ngươi không phải là đều như vậy sao? Sau khi một người đeo nhẫn cho một người khác, bọn họ có thể muốn giao phối thế nào liền giao phối thế đó! Đến lúc đó các ngươi sẽ sinh một ấu tể tới chơi với ta sao?"
"...!Ngươi sau này vẫn là ở trong trang viên ngây ngô đi, Nagini," Sắc mặt của Voldemort biến thành màu đen, có chút cứng ngắc nói.
"Không nên không có việc gì chạy đến phụ cận thôn trang Muggle học chút kiến thức dư thừa."
"Được rồi, chủ nhân." Nagini trông không thành khẩn đáp ứng, thoạt nhìn vẫn rất hưng phấn như trước.
Harry đỏ mặt trừng Chúa tể Hắc ám một cái."Ngươi...!Ngươi thế nào không làm vòng tay các loại chứ? Nhẫn, nhẫn cũng quá kỳ quái đi."
Cũng may tuổi cậu còn nhỏ, còn không rõ ràng ý nghĩa vị trí ngón áp út như thế nào, bằng không phỏng chừng liền không chỉ là xấu hổ cùng quẫn bách một tí thế này.
Voldemort không trả lời cậu ngay, chỉ là lặng lẽ liếc mắt nhìn cậu bé, nhìn khóe miệng còn lưu lại một chút vết tích nước thuốc của cậu.
Qua một lúc lâu, y mới có nề nếp mà nói.
"Đây là bởi vì, bản thân câu thần chú kia tương đối phù hợp với một ít thứ hình dạng tròn nhỏ, phải cho phù chú trước sau giáp nhau, cái kích cỡ này là vừa thích hợp."
Đề tài cứ như vậy bị cái giải thích lưu loát ngắn gọn này bất thình lình kết thúc, bầu không khí đột nhiên tựa hồ lại lúng túng vi diệu.
Harry thở dài, phá vỡ trầm mặc."Ôi chao, có ma lực đích xác rất đáng ca tụng, bất quá nói thật, ta hiện tại trở về, lên lớp nữa chỉ sợ là ngay cả kỳ thi cuối kỳ cũng không qua được."
"Ngươi sao phải lo lắng cái này?" Voldemort bất mãn nhướn một bên lông mày.
"Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội trở về?"
"Ách...!Kia, còn có thể như thế nào đây? Ta là nói..." Harry phiền não xoa xoa đầu của mình, "Ngươi xem, ngươi bắt đầu làm việc của ngươi, mà ta bị ngươi kéo không cho tự sát không cho chạy trốn không cho quay về trường học, cả ngày không có việc gì làm năm tháng yên lặng thật tốt.
Nếu như không phải là bởi vì cảm giác hài hước của Nagini cứu vớt ta ta chỉ sợ thật đã bị buồn chán giết chết.
Nga, cậu bé sống sốt nhưng cuối cùng vẫn là chết ở trên tay nhàm chán , thật thú vị.
Ha?"
Voldemort hơi dừng lại một chút, trực tiếp hỏi.
"Ngươi rất muốn trở về sao?"
"Đương nhiên, Hogwarts với ta mà nói giống như là nhà vậy." Harry cũng trả lời rất nhanh.
Nhưng mà, những lời này tựa hồ để cho Chúa tể Hắc ám cũng có chút xúc động đáng quý.
"Lời như vậy giống như là đứa nhỏ chân chính không có nhà nhà mới có thể nói, " Con ngươi y lóe lên tia tức giận nhìn chăm chú về phía Harry, "Ta nhớ kỹ...!Trước đó ngươi nhắc qua, ngươi thật giống như ở nhà thân thích trôi qua không được tốt lắm."
"Nga, cái kia a," Biểu tình của Harry trước đó còn rất nhẹ nhàng nhất thời thay đổi có chút buồn bã, "Một đứa nhỏ có pháp thuật, ở trong gia đình Muggle chán ghét tất cả chuyện quái dị, ngươi quả thực không cách nào tưởng tượng bọn họ sẽ đối với ngươi làm những gì."
Cái này tựa hồ để cho trong mắt Chúa tể Hắc ám lóe lên một tia không vui, "Vô cùng không thoải mái?"
"Đó là loại thuyết pháp hời hợt." Nói rồi, Harry ngừng lại, trong thanh âm mơ hồ mang một chút tức giận, "Thật muốn nói, cái nguyên do này khởi nguồn còn không phải là do ngươi...!Nghe, ta thực sự không muốn thảo luận cái này, được không? Nhìn ở trên tình huống ta mới vừa tỉnh lại?"
Voldemort không có hỏi tiếp, trên thực tế, y muốn thu hoạch những tin tức tương quan này cũng không khó.
Thế nhưng y chú ý tới cậu bé đột nhiên có chút tâm tình bị bỏ quên.
Khó có được, trong chuyện này y không muốn bức bách đối phương.
Y còn có rất nhiều thời gian và cơ hội đi lý giải đối phương, lý giải quá khứ của cậu bé này.
Harry nhìn về phía Voldemort không biết đang suy nghĩ cái gì, biểu tình trên mặt bình thường mà lại tới một mức độ nào đó không hề thông thường ngờ ngợ có thể thấy được, ở lúc là mặt rắn cũng lộ ra như vậy, vẻ mặt trầm tư của y cậu đã thấy qua, trước đây vào thời điểm này, cậu chỉ nghĩ tới "không biết cái tên già khốn nạn này đang suy nghĩ chủ ý xấu gì", thế nhưng hiện tại, trong đầu óc cậu tràn đầy đều là "cảm giác có điểm rất giống một cái người mẫu nam không nhớ rõ đã ở trong tạp chí phù thủy nào thấy qua"...!
Cậu bé lắc lắc đầu, đem ý nghĩ biến hoá kỳ lạ này vứt bỏ, ngẫm nghĩ tình huống sau đó một chút, nói, "Cho dù đến bây giờ, ngươi còn không chịu nói cho ta biết nguyên nhân cụ thể bảo toàn tính mạng của ta là cái gì, nhưng bất luận làm sao, ta tựa hồ cần phải theo lễ phép mà cảm ơn ngươi một chút thật sự là đem ta cứu trở về đồng thời trả lại ma lực cho ta?"
Mắt Voldemort nhìn xuống cậu bé, không trả lời.
Harry cũng không có để ý, cậu vươn hai tay, theo nhẫn nhìn về phía đầu ngón tay, phảng phất giống như có thể thấy pháp thuật ở trong máu chảy xuôi trong động mạch, loại cảm giác kỳ diệu đó, như là gió cuốn theo đám mây ở chung quanh cậu khiêu vũ.
Cặp mắt xanh biếc kia cũng giống là bị sinh mệnh đốt cháy, cậu không khỏi lầm bầm cảm thán nói, "...!Cảm giác có pháp thuật...!Thật tốt a."
Người đàn ông vô cùng không cho mặt mũi nói, "Đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ không đem đũa phép trả lại cho ngươi."
Tâm tình tốt của Harry nhất thời bị cắt đứt.
Cậu giương mắt, giảo hoạt nhìn về phía cái người đàn ông vênh mặt hất hàm sai khiến kia."Thế nhưng chí ít ta có thể thử đi làm càng nhiều chuyện hơn."
"Chẳng hạn như cái gì?" Voldemort khinh thường hỏi.
"Chẳng hạn như..." Harry vòng vo đảo con ngươi, vui vẻ mà nói, "Pháp thuật công kích không có cách nào sử dụng với người khác, thế nhưng ta có thể đối với mình sử dụng nha! Như vậy có thể có nhiều biện pháp tự sát hơn rồi!"
- --------------
Được rồi, Harry vốn chỉ là muốn đùa Chúa tể Hắc ám một chút.
Nhưng thật ra không nghĩ tới người đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia thế nhưng thực sự lại ném cho chiếc nhẫn một chuỗi bùa chú.
Xem ra lần này cậu ngay cả cái này cũng không làm được.
Bất quá nói thật ra, ban đầu bởi vì áp lực sinh hoạt cùng ưu phiền nên cậu không có bao nhiêu ham muốn được sống, nhưng thật ra cảm giác không sợ chết của mình hình như không bằng trước đó nữa.
Cũng không phải là nói cậu bắt đầu ham sống, cậu vẫn như trước nguyện ý vì cứu vớt bất luận kẻ nào mà hi sinh mình.
Chỉ là cậu dần dần cũng sẽ nghĩ, có lẽ sống sót cũng không có khổ cực như vậy.
Chí ít nhìn cái dáng vẻ kinh ngạc lại đối với mình không có biện pháp gì của Chúa tể Hắc ám không ai bì nổi kia vẫn là đùa rất tốt, bất kể là mặt rắn hay là mặt người.
Cậu ôm đầu dựa vào ở trên giường, kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay kia.
Suy tư về một ít thứ mình nghĩ ra gần đây.
—— nói thí dụ như về việc mình rất có thể là Trường sinh linh giá.
Trên thực tế, sau khi cậu vào năm hai, gặp cái quyển nhật ký kia đồng thời tiêu hủy nó, Dumbledore suy đoán ra một ít chuyện, cũng đã cảnh cáo mình.
Mà lần trước đối phương nhắc tới nguyên nhân lưu lại tánh mạng mình...!Một mảnh nhỏ linh hồn tiến vào thân thể mình.
Để cho Harry đem hai chuyện này liên hệ với nhau.
Không phải nói cậu ở phương diện này có bao nhiêu nhạy cảm, mà là bởi vì thời điểm cậu ở nơi này thật sự là nhiều thời gian nhàn hạ để có thể suy nghĩ lung tung.
Nếu như cậu thực sự cũng là một Trường sinh linh giá...!Vậy có phải nghĩa là mình phải chết đi, mới có thể chân chính trên ý nghĩa giết chết người nam nhân kia?
Ở một trình độ nào đó mà nói, bọn họ hầu như có thể nói là sinh tử gắn bó.
Harry nhăn mày.
Thế nhưng còn lời tiên tri giữa bọn họ chỉ có thể sống sót một người...!Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra chứ? Nói như vậy không thông.
Voldemort lại dự định xử lý chuyện này thế nào chứ? Liền như hiện nay mà nói, y tựa hồ vẫn là có ý định đem vị trí của Trường sinh linh giá đặt ở ưu tiên so với lời tiên tri.
Thế nhưng trước đó y rõ ràng vì lời tiên tri muốn giết chết mình.
Y có phải là đang suy nghĩ một ít biện pháp dưới tình huống không ảnh hưởng cái hồn này thực hiện lời tiên tri hay không?
Ai.
Ý nghĩ của Chúa tể Hắc ám thật là quá khó đoán.
Harry nhìn ngoài cửa sổ một chút, thở dài.
Cứu Thế Chủ không dễ làm mà.
- --------------
Chúa tể Hắc ám cũng không có dễ làm cỡ nào.
Cậu không có nghĩ tới là, trên thực tế Chúa tể Hắc ám cũng đang bị vấn đề này làm phiền.
Giấc mơ trước đó bất quá chỉ là giấc mơ, y còn có thể lừa gạt mình nói là lo lắng cho Trường sinh linh giá của mình.
Thế nhưng lúc đó, trong nháy mắt y thật sự thấy cậu bé kia ngủ không dậy nổi, y phát giác mình thật sự không muốn để cho đứa bé này vì vậy chết đi.
Có lẽ sự tồn tại của Trường sinh linh giá ảnh hưởng ý nghĩ của y, lại biết đâu là bởi vì trong cuộc sống dài đằng đẵng lại cô độc của y, ít có ai dám cùng y lỗ mãng, không tôn kính như thế hoặc là nói chuyện phiếm như thế.
Mà ngoại trừ Nagini, y cũng chưa từng thật sự cùng người nào thân cận qua.
Y còn có rất nhiều chuyện muốn làm, y phải chân chính trở về, cho nên bất luận hình tượng đối ngoại của y cụ thể là cái gì, y vẫn nhất định phải để cho kẻ phục tùng của mình đối với mình có lòng kính sợ, ở trước mặt những người kia phải biểu hiện ra mạnh mẻ và uy nghiêm như trước.
Nhưng kỳ quái là, chỉ có thời điểm cùng cậu bé kia nói nhàn rỗi chuyện phiếm, y mới có thể cảm thấy một ít thả lỏng thật sự, mới có thể đồng ý dỡ xuống bộ mặt thuộc về Chúa tể Hắc ám.
Trên thực tế, y cũng không quan tâm, rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến chuyển biến ý nghĩ của mình.
Thế nhưng y xưa nay chính là như vậy, người nghĩ muốn thế nào thì đi làm cái đó.
Suy đoán của Harry kỳ thực cũng không sai, mặc dù ngay từ lúc đầu, thời điểm Voldemort nhận được nước thuốc trực tiếp chạy tới bên giường của cậu, cũng không phải là không có nghĩ tới việc dùng phương thức khác cho người đang ngủ say rót thuốc.
Thế nhưng ma xui quỷ kiến, khi nhìn đến cậu bé nhắm hai mắt an tĩnh ngủ ở đằng kia, miệng bình thường luôn luôn làm mình giận nghẹn đến không có chỗ phát tiết, màu sắc của môi luôn luôn hồng nhuận trở nên có chút hơi trắng, theo hô hấp hơi rung rung, ở trong nhiều lựa chọn mênh mông, y quyết định dùng cái trực tiếp nhất kia, cũng là biện pháp để cho người bên ngoài mở rộng tầm mắt.
—— y ngậm nước thuốc, lấy tay bắt cằm của cậu bé, hôn lên.
Người đàn ông biết cái này kỳ thực hẳn là không được gọi là hôn chân chính.
Nó thậm chí tràn đầy vị đắng của thuốc.
Thế nhưng vừa nghĩ tới, có thể Harry Potter ở cái tuổi này, còn chưa bao giờ cùng những người khác phát sinh qua tiếp xúc như vậy, trong lòng khó tránh khỏi vẫn còn có chút rạo rực.
Môi cậu bé giống như khi nhìn qua mềm mại, nó bị đầu lưỡi mình cạy hàm răng ra, Độc dược chảy vào khoang miệng, môi trên môi dưới của y bao lấy môi của thiếu niên, nhào nặn mà ngậm, tư thái cùng động tác của y đều tương đối mềm nhẹ cẩn thận, không để cho một chút nước thuốc vẩy lên giường.
Đến lúc nước thuốc đi vào hết, y mới có chút không khỏi không muốn đứng dậy.
Cậu bé trong chốc lát vẫn chưa tỉnh, vẫn ngủ say như trước.
Hoàn toàn không biết nụ hôn đầu của mình ban nãy cứ như vậy ở dưới tình huống mình không biết chuyện bị một người đàn ông cướp đi —— còn là một Chúa tể Hắc ám không dịu dàng, cũng không đáng yêu.
Chúa tể Hắc ám tưởng tượng thấy biểu tình của cậu bé sau khi biết việc này, cong khóe miệng lên, miệng của cái quỷ nhỏ thối này luôn luôn thốt không ra mấy câu lời hữu ích.
—— nhưng tư vị lúc hôn thật ra còn rất tốt.
- ------------------------------
ta: Bốn bỏ năm lên chính là kết hôn rồi!!! (ntm)
← Chương trước: Chương ←
→Chương sau: Chương →.