Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
chương này đề cập đến GGAD.
- ----------------------------
Harry nhìn phần báo chí trong tay, không thể tin được đây hết thảy dĩ nhiên thực sự xảy ra.
Voldemort đột nhiên mà lại trực tiếp xin quyết đấu không thể nghi ngờ làm cho cả giới pháp thuật đều cảm thấy khiếp sợ và hoảng sợ, chí ít xác nhận hai chuyện: Một, Chúa tể Hắc ám đích đích xác xác đã trở về; hai, y còn khôi phục phần lớn sức mạnh, bằng không tuyệt đối sẽ không tùy tiện đề xuất quyết đấu.
Phần lớn người lúc ban đầu đều cho rằng đây bất quá là một trận âm mưu tà ác, là Chúa tể Hắc ám nhắm vào việc tái nhậm chức của mình thiết kế cái bẫy rập gì.
Thế nhưng hiển nhiên, y đã làm chuẩn bị đầy đủ —— các phương diện phần quyết đấu kia hầu như đều kín đáo đến cẩn thận, nhìn không ra một chút cạm bẫy.
Mặc dù như thế, cũng vẫn có một nhóm người khuyên can Albus Dumbledore không nên tiếp nhận khiêu chiến này, bọn họ không kham nổi hậu quả mất đi phù thủy trắng cường đại nhất, cũng sợ sau khi ông cụ thất bại, Chúa tể Hắc ám liền thực sự muốn thống trị giới pháp thuật này.
Cũng có người cho rằng, người thần bí không có khả năng cứ như vậy mang theo toàn bộ lực lượng trở về, nói không chừng là người nào giả dạng loè thiên hạ, tốt nhất để cho Dumbledore trực tiếp đi giải quyết y.
Chỉ có một bộ phận rất nhỏ người cho rằng, có thể đây là một sự đánh dấu thời kỳ mới đến, Chúa tể Hắc ám chí ít lựa chọn một phương thức không có thương tổn làm hại đến dân chúng để thực hiện lý tưởng của y, vô luận như thế nào cái này cũng coi như là một một chuyện tốt —— bất quá, như vậy cái nhìn cơ bản đều bị những người khác trào phúng vì chủ nghĩa lạc quan của không có lửa thì sao có khói.
Trong lúc nhất thời mọi người đều xôn xao, nghị luận ầm ĩ, thế nhưng Harry rất rõ ràng, hiệu trưởng già mà cậu kính yêu nhất định sẽ đáp ứng đề nghị quyết đấu này.
Nếu như nói có một lựa chọn có thể đem phần trách nhiệm từ trên vai nhỏ gầy của cậu chuyển dời đến trên vai thầy ấy, giáo sư Dumbledore chắc chắn sẽ không bỏ mặc.
Huống chi, đối với thầy ấy mà nói, quyết đấu công bằng như vậy so với tập kích quy mô lớn mà nói tốt hơn rất nhiều.
Tờ báo này là Harry tìm được ở một nơi trong trang viên, lần đầu tiên tiếp xúc được tin tức ngoại giới, nhưng thật ra không nghĩ tới, biết được dĩ nhiên là tin tức mình đã biết từ trước.
Hoặc là nói, là tin tức mình so với độc giả biết chi tiết nhiều hơn một ít.
Cậu hít thở sâu một chút, nhớ lại đối thoại sau đó ngày đó mình và người đàn ông đó nói ——
"Ngươi muốn cùng, cùng hiệu trưởng quyết đấu...? Nhưng...!Thế nhưng, "Sau khi nghe được một tin tức nặng ký, Harry lập tức vì giáo sư của mình lo lắng, "...!Giáo sư Dumbledore thầy ấy đã hơn một trăm tuổi! Đây không thích hợp!"
"Có cái gì không thích hợp? Ta cũng còn rất trẻ tuổi sao?" Voldemort hừ một tiếng, tựa hồ không hề nghĩ ở trên đề tài tuổi tác quan tâm."Huống chi, vinh dự hắn thu hoạch cho tới bây giờ cũng chính bởi vì hắn đã từng đánh bại Grindelwald, phong thuỷ luân phiên xoay chuyển, là thời điểm để cho Chúa tể Hắc ám đại biểu thế lực pháp thuật hắc ám tiến hành một lần phản kích danh chính ngôn thuận."
Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó ung dung nói, "A, ta cũng không như Grindelwald, đối mặt chính là người mình yêu ngày trước, ai biết trước đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra chứ."
"...!Cái gì?!" Harry mắt trừng thật to, "Người yêu?? Giáo sư Dumbledore...!với, với Grindelwald á!?"
"Lão già kia không cùng ngươi nói sao?" Voldemort giả vờ kinh ngạc nói, "Bọn họ lúc còn trẻ là một đôi, sau lại bởi vì một ít ngoài ý muốn, cuối cùng mỗi người một ngả, mới đi về phía con đường khác nhau."
"Oa nga...!Cái này...!Ta còn thật không biết, " Harry thấp giọng cảm thán nói.
Bất quá cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, cái này tựa hồ cũng hợp lý đi.
Giáo sư Dumbledore rất ít cùng người khác nhắc tới cuộc sống riêng của thầy ấy, cũng quả thực không có nghe thấy qua lúc còn trẻ thầy ấy có scandal gì, tựa hồ như là sống cô độc đã quen.
Chỉ bất quá...!Đối phương là Chúa tể Hắc ám đời trước Grindelwald? Đây quả thật là cũng quá không thật rồi.
ma huyễn
Harry lấy lại bình tĩnh, nâng mắt lên nhìn hướng về phía Chúa tể Hắc ám đương nhiệm, có chút khẩn trương hỏi y cái vấn đề mình quan tâm nhất, "Vậy...!Nếu như ngươi thắng cuộc quyết đấu này, ngươi sẽ giết giáo sư Dumbledore sao?"
"Ngươi hy vọng ta lưu lại mạng của lão?" Voldemort không có trực tiếp trả lời, lại hỏi đến rất nhanh, như là đã sớm dự liệu được.
"Ta...!Dĩ nhiên." Nhìn thần tình của người đàn ông thành thạo mà hỏi ngược lại mình, Harry tựa hồ loáng thoáng cảm thấy chút gì đó.
Không ngờ, Voldemort cũng cười nhạo một chút, "Lại nói tiếp, thần sắc của ngươi thật giống như một chút cũng không nghĩ tới ta cũng có thể thất bại vậy? Ngươi chẳng lẽ không nghĩ, lão ong mật kia có thể đánh bại ta, mang tới một tương lai tốt đẹp trong lòng các ngươi sao?"
Quả thật, y vốn cho là cậu bé làm con cừu nhỏ của phe chính nghĩa, nghe được mình đề xuất quyết đấu như vậy, thế nào cũng sẽ đối với hiệu trưởng cậu rất kính ngưỡng càng có lòng tin một ít, cũng chí ít sẽ có một chút mong đợi đối với việc mình bị thua.
Nhưng hiện nay xem ra, ở trong mắt cậu, xem ra đối với thắng lợi của Chúa tể Hắc ám vô cùng có lòng tin.
Không khỏi làm cho trong lòng của Chúa tể Hắc ám còn có chút đắc ý hơi nhỏ đây.
Y không biết là, trên thực tế nguyên do Harry hỏi như vậy là bởi vì cậu biết được chuyện tình Trường sinh linh giá, cũng biết trước khi mình chết, cho dù tham dự một trận quyết đấu nguy hiểm, thì sự thật là người đàn ông này người đàn ông này cũng sẽ không dễ dàng go die...!
bản QT là cẩu đái [gǒu dài] phát âm gần giống với go die: chết
Cái này làm Harry có chút lúng túng, cậu cũng không am hiểu nói xạo, lại muốn giả như không biết chuyện tình Trường sinh linh giá, không thể làm gì khác hơn là không mở mang trí óc lắp bắp nói, "Ách ừ...!Nói như thế nào đây, dù sao thì ta, ta cảm thấy ngươi sẽ không chết vô cùng đơn giản như vậy." Cậu nhanh chóng dời đề tài đi, "Ngươi đã hỏi như vậy, nói rõ ngươi cũng không nhất định phải giết chết thầy ấy, đúng không?"
Voldemort cong lên khóe miệng, "Xem ra ngươi thật sự ở nơi này của ta mà trở nên thông minh chút, hoàn toàn chính xác, ta có điều kiện của ta."
"Ta cũng biết." Harry liếc mắt, sau đó lầm bầm đứng lên, "Trước đó còn nói cái gì có thể cho ta rời khỏi, khẳng định đều là âm mưu..."
Voldemort cắt đứt trào phúng của đối phương, "Ta không có lừa ngươi, ta đích xác có thể thả ngươi về, trở lại...!Hogwarts."
"...!Chắc chắn là thật?"
"Chắc chắn là thật.
Bất quá ta cũng đã nói, đây hết thảy đều phải căn cứ vào thành lập của Lời thề bất khả bội kia, " Voldemort dựng một ngón tay lên, "Ta lặp lại một chút, đầu tiên, chúng ta cần ước định với nhau không làm bất cứ chuyện tình uy hiếp gì đến tính mệnh hai bên.
Ngươi đây có thể làm được đi? Hửm?"
Harry không có phản bác, nhưng trong đầu cậu lại đang nhanh chóng tính toán, cậu biết không quản trong mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chút gì để cho Voldemort nảy sinh quyết định hiện nay, thế nhưng cậu biết, cũng tựa hồ có thể khẳng định, chỉ cần có tầng quan hệ Trường sinh linh giá này, Voldemort sẽ không dễ dàng lấy tánh mạng của mình...!
Thế nhưng theo cậu bên này mà nói, nếu có cơ hội —— chỉ là giả thiết —— có một cái cơ hội như vậy có thể uy hiếp được tính mệnh của Voldemort, cậu nhất định sẽ bắt được cơ hội này! Như vậy cái lời thề này với cậu mà nói chẳng phải là có chút thua thiệt sao?
Voldemort không để ý đến trầm mặc của Harry, tiếp tục nhất định phải nói cho được mà tiếp tục nói "Chúa tể Hắc ám cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng khoan thứ bất luận kẻ nào, huống chi là một lời thề giống như lá bài miễn chết như vậy.
Ngươi nên biết ta nếu muốn giết ngươi có bao nhiêu giản đơn, cũng có thể nói, chuyện này đối với ngươi tới mà nói có bao nhiêu chỗ tốt."
Fck, ta là bảo hộ cho bất tử của ngươi ôi chao, ngươi đương nhiên sẽ không muốn đe dọa tính mạng của ta!! Còn đường hoàng mà lấy tới làm điều kiện!! Có xấu hổ hay không a!! Nếu không phải là ta biết chuyện tình Trường sinh linh giá, chỉ sợ thật đúng là cảm thấy ngươi là người thật tốt a có đúng hay không!!
Harry ngậm chặt miệng, nỗ lực để cho rít gào của để cho mình đều giấu ở trong bụng.
"Tại sao không nói chuyện, cảm động đến khóc?"
"..." Harry hít thở sâu một chút, cuối cùng phun ra một câu khiêu khích tính thăm dò."...!Đối với ngươi thế nào nhớ được, ngươi đã từng nói —— máu của ta a và vân vân, đối với sống lại của ngươi có trợ giúp —— các loại?"
Ánh mắt người đàn ông lóe lên, nhưng như trước duy trì thản nhiên tự nhiên, "Sớm đã giải quyết rồi."
Harry ở trong nội tâm yên lặng "Phi" một tiếng, hận không thể đem mặt nạ người đàn ông kéo xuống.
Nhưng mà, lại làm sao Harry cũng bất quá là một thiếu niên mười mấy tuổi, huống chi cậu cũng không phải là một người giỏi về ngụy trang tâm tình mình.
Voldemort khá quen thuộc tính tình của cậu bé rốt cục cảm giác được không thích hợp vi diệu, hơn nữa đối phương thời điểm vừa nhắc tới chuyện này phản ứng cũng có chút khẩn trương, y hoài nghi híp mắt lại, chậm rãi hỏi, "Potter, ngươi có phải biết...!Ngươi rốt cuộc là cái gì hay không?"
"Cái gì gọi là ta là cái gì, ta là Gryffindor!" Trán Harry tích mồ hôi, vẻ mặt vô tội."Chậc, ta còn biết ngươi là học sinh Slytherin nha! Ta còn có thể là cái gì, học sinh hiệu trưởng Dumbledore thích nhất? Người được đề cử là vận động viên Quidditch điều kiện tốt nhất đời kế tiếp?..."
Voldemort không có hành động gì, "Vậy ngươi có biết, ngươi thực sự rất không am hiểu nói xạo?"
"..." Harry ngậm miệng.
"Xem ra ngươi đã biết ngươi là một Trường sinh linh giá, đúng hay không?"
Harry mím mím môi, trừng hai mắt nhìn về phía người đàn ông, hai người cứ như vậy phân cao thấp vậy mà nhìn nhau một lúc lâu.
Một lát qua đi, vẫn là cậu bé trước tiên thở dài một hơi, thỏa hiệp mà nói, "Được rồi được rồi, đúng vậy, ta đã biết."
"Dumbledore cùng ngươi nói? Lão biết bao nhiêu? Ngươi là lúc nào biết đến? Biết đã bao lâu?" Dính đến chuyện rất bí ẩn của mình, người đàn ông ban đầu còn xưng sắc mặt thoải mái rốt cuộc lập tức thay đổi nghiêm túc, trong đầu cũng đang nhanh chóng mà nhớ lại trước đó chi tiết trong đối thoại của hai người, nỗ lực tìm được một ít căn cứ chính xác làm cơ sở.
"Được rồi được rồi, ta từ từ cùng ngươi nói đi." Harry đặt mông ở bên giường ngồi xuống, cậu gãi đầu một cái, có chút bất đắc dĩ, "Hiệu trưởng trước đây chỉ là nói cho ta biết một ít suy đoán của thầy ấy, về sau, ở thời điểm nơi này của ngươi, ta phát hiện ngươi là thật không có muốn giết ta, nhưng lại cảm thấy buồn bực, lại sau đó, nghĩ đến liên hệ cổ quái giữa chúng ta, cùng với lí do thoái thác của ngươi, ta mới đem hết thảy kết hợp chung một chỗ đoán ra được."
"Ngươi cùng những người khác nói qua sao?"
"Đương nhiên không có! Ta vẫn bị ngươi nhốt ở chỗ này có được không! Ta có thể nói chuyện đối tượng trừ ngươi, bản thân ta ra cũng chỉ có Nagini! Ngươi đã quên sao?"
"Vậy cũng khó cam đoan ngươi không có đùa ra cái gì..." Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói, tựa hồ còn bởi vì đối phương giấu diếm sinh ra không cam lòng.
Harry mất hứng, "Ngươi cũng từ chỗ này của ta biết đến bộ phận sau của lời tiên tri!"
"Đó là ngươi trong lúc vô ý tự mình nói ra được, ta nhưng cho tới bây giờ chưa từng lừa gạt ngươi."
"Thế nhưng, là ngươi để cho ta cho rằng...!Để cho ta nghĩ ngươi..." Harry cứng họng, cậu cũng không biết mình nên nói cái gì, nghĩ đến thân phận của đối phương, cùng quan hệ của mình, cậu có thể lên án gì chứ? Phụ tín nhiệm của mình?
Harry hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cậu tín nhiệm Chúa tể Hắc ám sao?
Trải qua mấy ngày nay, cậu phát hiện mình ở trước mặt người này hình như thật sự càng ngày càng không chút kiêng kỵ, không chỉ là bởi vì liên quan đến việc đối phương khôi phục dung mạo, càng nhiều hơn như là một loại hành vi dưới tiềm thức.
Cậu không khỏi nghĩ đến, có thể cậu thực sự là người thứ nhất dám ở thời điểm Voldemort thua bài tú-lơ-khơ hướng mặt đối phương dán tờ giấy.
Lời chất vấn của người đàn ông lúc trước lại trào vào đầu óc của cậu vào lúc này.
Ý tứ của Chúa tể Hắc ám, chẳng lẽ là thật...!Y quan tâm cậu là thật —— quan tâm cậu, Harry Potter? Cậu bé đại nạn không chết?
Voldemort nhìn dáng dấp cậu bé sau khi bị nghẹn tỉnh tỉnh mê mê suy tư, khóe mắt xẹt qua ý cười.
Nhìn đồng hồ, y nghiêm mặt nói, "Được rồi, trở lại chuyện chính, ta có thể đáp ứng ngươi, nếu ta thắng quyết đấu, ta có thể lưu lại tính mệnh của Dumbledore, đồng thời cho ngươi rời khỏi.
Mà ngươi, cũng cần đáp ứng một yêu cầu của ta."
Nhắc tới Dumbledore, Harry cũng lấy lại tinh thần nghiêm túc, "Cái gì?"
"Sau khi ngươi trở về, bất luận kẻ nào hỏi ngươi cuộc sống ở nơi này của ta, ngươi đều phải lấy sự thật báo cáo, không được giấu diếm hoặc là nói xạo, đương nhiên, dính đến chuyện tình tư ẩn đây đó của chúng ta thì không tính.
Ta biết, xét thấy năng lực nói dối của ngươi, một cái ước thúc như vậy cơ hồ là dư thừa, thế nhưng ta vẫn cần ngươi ưng thuận lời thề này."
Cậu bé có chút không nghĩ ra được, "Cái này...!Sẽ là điều kiện của ngươi? Chỉ cần ta trong chuyện này không giấu diếm không nói xạo, ngươi sẽ đáp ứng buông tha giáo sư Dumbledore? Buông tha ta?" Cậu vừa không thích cũng không am hiểu nói xạo, hầu như tất cả mọi người đều biết.
Thế nhưng cậu vốn cho là, chuyện tính mệnh của ngài hiệu trưởng, y tuyệt đối không chịu bỏ qua, đối phương sẽ đòi hỏi nhiều mới bình thường, dù sao nếu như Voldemort thắng được quyết đấu, nếu y muốn liền thực sự không có bao nhiêu người có thể ngăn y.
Harry hoài nghi hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
Voldemort nhíu mày lấy làm trả lời, hiển nhiên, y sẽ không tiết lộ càng nhiều.
Harry ngẫm nghĩ một lúc lâu, thật sự nhìn không ra phía sau ràng buộc đơn giản như vậy có thể có cái âm mưu sâu xa gì, cuối cùng cậu vẫn còn do dự gật đầu."Được rồi."
"Tốt, vậy cứ quyết định như thế đi."
- ---------------------
Quyết đấu ngày đó, có người nói chung quanh đầy ấp người —— đại bộ phận đều là một ít ký giả truyền thông liều mạng để có thể đưa tin, cùng với một bộ phận quần chúng vây xem gan lớn lại tò mò, đại bộ phận là vì cổ vũ Dumbledore, chỉ có số ít phù thủy hắc ám giấu ở trong đám người xem trọng chủ nhân của bọn họ, Chúa tể Hắc ám.
Đương nhiên, để cam đoan sau khi chấm dứt quyết đấu hai người không bị đánh lén hoặc là ảnh hưởng, cho dù là quần chúng cũng cách vô cùng xa.
Trên thực tế, Harry cũng không quan tâm quá trình quyết đấu.
Sau khi ở trang viên ngây người lâu như vậy, trên thực tế trong lòng cậu đã không sai biệt lắm đoán được kết quả quyết đấu —— không phải nói cậu thật có thể cảm giác được năng lực đối lập giữa hai người kia, càng nhiều hơn là bởi vì cậu biết, người như Voldemort vậy, chắc là sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc.
Cùng thử so sánh, cậu càng muốn biết chính là Voldemort có làm ra mưu tính gì trong lời thề hay không, sau khi người đàn ông thắng, có thật sự giữ lời lưu lại tính mệnh của cụ Dumbledore hay không.
Nói chung, kia đích đích xác xác là một trận chiến đấu rộng lớn mà hồi hộp, theo như lời người đi qua hiện trường, trong không khí đều có ma lực chấn động khắp nơi, bầu trời cùng mặt đất một dặm hầu như cũng đều là gió cuốn mây bay.
Mà khi quần chúng mở to mắt thấy ở sau cùng, người lưu lại trong phế tích cùng khói lửa kia là Voldemort, mà không phải là ông cụ tóc trắng xoá kia, tất cả mọi người sôi trào.
Nhóm người giới pháp thuật Anh quốc cơ hồ là run như cầy sấy chờ đợi pháp thuật hắc ám kinh khủng cùng giết chóc đi tới.
Thế nhưng, bất ngờ là, Voldemort —— Chúa tể Hắc ám không còn lộ ra mặt xà kinh khủng, mà là một hình tượng tuấn tú mà hấp dẫn người, đối với đại chúng tuyên bố phát biểu, làm sáng tỏ biểu thị mình bất quá là muốn thành lập trật tự mới của giới pháp thuật sao cho càng phù hợp với lợi ích đúng đắn của phù thủy, đồng thời nguyện ý cho toàn bộ người phản kháng y một cơ hội quy phục.
Thậm chí, để biểu hiện thành ý của y, y quyết định bỏ qua tính mệnh của Albus Dumbledore cùng hắn đấu tranh nhiều năm trước tới nay, vừa ở trong quyết đấu bị thua, chỉ là đem lão nhốt trên tháp cao Nurmengard.
—— đúng, chính là cái tháp Nurmengard giam giữ Gellert Grindelwald.
Lại sau đó, cơ bản chính là sự cuồng hoan của truyền thông, sóng triều cải cách, thay máu Bộ Pháp thuật, một loạt thi thố nhằm vào phù thủy do Muggle sinh ra...!Vân vân.
Rất nhiều chuyện cuối cùng phải là một quá trình khá dài.
Thế nhưng khi y thu được thắng lợi long trọng mà công khai như vậy, cấp dưới trở về, thu thập thành viên, cũng không phải là khó khăn như thế.
Cùng lúc đó, Voldemort khôi phục dung mạo làm thay đổi ấn tượng nhân dân và phương diện lực cản bớt đi không ít —— chí ít, không có nhiều đứa nhỏ bị dọa sợ đến mức khóc nhiều như vậy.
Đương nhiên, đây cũng đều là để sau này hãy nói.
Trở lại trước mắt, lúc này, Harry đang đứng ở một nơi cậu lúc trước hoàn toàn không cách nào đến gần, nơi cửa chính màu đồng cổ của trang viên.
Cậu nhìn chỗ phía sau này vốn xa lạ rồi lại quen thuộc như thế, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen.
Sau khi tất cả kết thúc, Voldemort cũng đúng sự thật thực hiện lời hứa để cho Harry rời khỏi nơi này.
Cậu bé cũng không có thu thập hành lý gì, hoặc là nói, cậu cũng không có gì có thể dọn dẹp, Voldemort thậm chí đem đồng phục học sinh thời điểm cậu mặc tham gia thi đấu tranh tài hoàn hảo như lúc ban đầu mà trả lại cho cậu.
Cậu thời điểm tới chỉ là mang theo cả người nước bùn, tâm tình uể oải lại chán nản, trong đầu tâm tư muốn chết, cùng với trách nhiệm nặng trịch trên vai.
Cậu lúc đi, trên người ngoại trừ tăng lên mấy cân thịt, bệnh trầm cảm hình như trong lúc vô tình toàn bộ đều không thấy.
Uyển chuyển nhẹ nhàng giống như mới ra đời.
Cũng không phải nói cậu vì vậy có thể quên mất toàn bộ chuyện xưa, thế nhưng cậu cũng là lần đầu cảm giác được, thời gian tới của giới pháp thuật biết đâu thật không có buộc ở trong bàn tay nhỏ bé của mình.
Ngay cả Dumbledore đều không giải quyết được Chúa tể Hắc ám, còn ai sẽ nóng đầu mà đi trông cậy vào một đứa nhỏ chứ? Mà khi thủ đoạn thống trị của Chúa tể Hắc ám không còn là bạo lực đơn thuần, muốn chân chính đi phản đối lý niệm của y, quan điểm của y, há có thể sẽ là vô cùng đơn giản ném ra một nguyền rủa giản đơn như vậy chứ?
Harry lúc này còn đang đơn thuần nghĩ, biết đâu về sau, lại một lần nữa nhìn thấy tên bại hoại này, sẽ là cực kỳ lâu sau đó.
Không khỏi sinh ra một tia không muốn kỳ quái.
"Thế nào, còn luyến tiếc sao?" Voldemort nhìn cậu bé quay trứ đầu nhìn về phía trang viên này, dáng vẻ im lặng không lên tiếng không biết suy nghĩ cái gì, lời nói sắc bén mà cười nhạo nói.
"...!Khụ, ta chỉ là luyến tiếc Moni."
Gia tinh Moni, lúc này cũng hai mắt đẫm lệ lưng tròng ở cửa nhìn cậu.
Harry phát thệ, đây là gia tinh có tài nấu nướng nhất cậu từng gặp qua.
Cậu thậm chí bắt đầu có chút lo lắng sau khi ở nơi này, thức ăn của Hogwarts đều không thể thỏa mãn khẩu vị bị nuôi đến kén ăn mình.
"...!Còn có Nagini."
Nagini không có tới tiễn đưa, thế nhưng sáng sớm hôm nay nàng ở thời điểm Harry ở trên giường quấn cậu vài giờ.
Sau khi Harry cuối cùng không kiên trì cho phép cô nàng len lén chạy tới Hogwarts tìm cậu chơi mới phóng khỏi người cậu.
"Ai..." Harry thở dài.
Thấy biểu tình cậu bé có chút đau buồn không hiểu như vậy, Voldemort trái lại có một ít vui vẻ.
Y vốn cho là đối phương sẽ bởi vì rốt cuộc có thể thoát khỏi lồng giam này mà vui mừng khôn xiết, thế nhưng y xác định mình ở trong ánh mắt xanh biếc của cậu bé thấy được buồn bã chân thật.
Có thể, cậu kỳ thật vẫn có chút luyến tiếc...!
"Xong rồi, sau khi trở về phải lập tức hoàn thành luận văn cùng bài tập khất nợ hơn nửa năm học...!Oa, ngẫm lại cũng thấy nhức đầu..." Harry lẩm bẩm, vô tình đánh tan niệm tưởng mới vừa nhô ra của Voldemort.
...!
"Mau cút đi thằng nhóc thối!"
"...!Tạm biệt!"
"Chờ một chút, quay lại đây!" Voldemort đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Một tay kéo lại sau áo của Harry mới vừa chuẩn bị bước đi.
"...!Thế nào, ngươi cũng luyến tiếc ta?"
"..."
"Ta, ta giỡn thôi, ách, còn có chuyện gì sao?"
Voldemort nhìn ngón tay trái của Harry một chút.
Dùng cằm hướng về phía cái kia ý hỏi, "Ta đã giải trừ phù chú cùng hạn chế phía trên, ngươi vì sao còn mang nó?"
Harry giơ tay trái của mình lên.
Hướng về phía ánh sáng mặt trời nhìn một chút, phù chú phía trên kia đã biến mất, thoạt nhìn giống như là một chiếc nhẫn bạc bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Vật này như là đang nhắc nhở ta, nhắc nhở ta ở chỗ này của ngươi vượt qua thời gian hơn nửa năm này."
Voldemort cảm thấy thật giống như có vật gì đang nhẹ nhàng gãi gãi lồng ngực của mình, có chút ngứa.
"Cái này cũng tượng trưng cho việc —— ta đại khái là người thứ nhất trong lịch sử bị Chúa tể Hắc ám nhốt gần nửa năm, kết quả vẫn thành công còn sống!" Harry nhảy nhót mà nói.
Được rồi, thằng nhóc này luôn luôn có biện pháp để cho y vô cùng muốn cho cậu một cái Avada.
Voldemort xoa xoa giữa trán.
Cậu không phải là ỷ vào việc biết mình sẽ không thật sự giết cậu sao?!
A, nhưng thật muốn nhìn xem người nào sẽ là người thắng cuối cùng.
Giới pháp thuật, ta muốn; đôi môi mềm mại của cậu bé Trường sinh linh giá, ta cũng muốn —— cho dù cậu bé là một thằng nhóc thối gây sự nghịch ngợm cuồng vọng tự đại mang tính chất đặc biệt điển hình Gryffindor Cứu Thế Chủ tình kết thâm hậu!
Voldemort tức giận một tay nắm chặt tay của Harry, nắm chiếc nhẫn kia, trước khi cậu bé phản ứng kịp nhanh chóng niệm một câu thần chú, lập tức, một trận ánh sáng nhạt ở trên nhẫn chợt lóe lên.
"??? Ngươi đã làm gì?" Harry hoảng sợ hỏi."Ngươi ngươi ngươi ngươi không phải là đổi ý đi? Chúng ta có lời thề!"
"Khẩn trương cái gì, một cái Khóa Cảng mà thôi, cho ngươi có thể ở thời điểm mong muốn, tùy thời trở lại trang viên này."
"Oa nga, ngươi sẽ không sợ ta mang theo rất nhiều binh mã gì gì đó lật ngược trang viên của ngươi sao?"
Voldemort lộ ra ánh mắt nhìn kẻ ngốc, "Ngươi nói đi? Đương nhiên, chỉ có ở dưới tình huống ngươi một thân một mình, không bị thần chú truy tung ở trên người mới có thể có hiệu lực."
"Sách, người trưởng thành không thú vị." Harry lắc đầu, "Được rồi, bất quá, ngươi vì sao cảm thấy ta còn sẽ trở về —— sau khi ta rốt cục có thể dùng nĩa ăn mì Ý...?" Cậu nói, hoài nghi híp mắt lại.
Voldemort khó có được mà ha ha cười hai tiếng, quay người đi, hướng về trang viên vừa sải bước, vừa phất phất tay, lưu lại cho Harry một bóng lưng thoạt nhìn còn có chút tiêu sái khó hiểu.
"Ta biết ngươi sẽ."
- ----------------------------------
Chương sau là kết thúc! YOHO!?(^? ^)
← Chương trước: Chương ←
→Chương sau: Chương →.