Đau lòng là cảm giác thế nào?
Là cái cảm giác xem một quyển tiểu thuyết vô cùng cảm động, hay một bộ phim bi thương, hoặc khi một người thân qua đời, khi người yêu đi xa biệt xứ không tin tức trở về, liền ngay trong nháy mắt, trái tim bị bóp chặt, cảm thấy mũi cay, tiếp theo là cơn đau đến như mưa rền gió dữ thổi quét toàn thân thể, vô lực chống đỡ, chỉ có khóc mới có thể giảm bớt phần nào.
Bạn từng có loại cảm giác này sao?
Draco Malfoy từng có.
Lần đầu tiên là khi còn nhỏ, bộ cờ phù thuỷ hắn yêu nhất bị đánh mất khi dọn dẹp, hắn ngồi dưới đất khóc lớn phát giận, cha dùng cây trượng nện xuống đất, nghiêm khắc kêu hắn đứng lên.
Hắn ủy khuất đứng ở đó mà cảm nhận được cái cảm giác đau lòng đầu tiên.
Lần thứ hai là khi đi học tại Hogwarts hắn bị Snape cầm phiếu điểm chất vấn trong tiết Độc dược, ngữ khí hùng hổ doạ người không chỉ làm hắn cảm thấy nhục nhã mà còn làm trái tim run rẩy, không ai có thể may mắn còn tồn tại sau công kích nọc độc của Snape, rất ít người có thể toàn thân mà lui.
Lần thứ ba là khi mẹ sinh bệnh nặng, hắn cơ hồ cho rằng bà chịu không nổi, một mình ở trong phòng, chôn đầu trong chăn khóc, lúc này đây càng tê tâm liệt phế.
Lần thứ tư là khi tận mắt nhìn thấy Chúa tể tra tấn người vô tội, máu cùng thét chói tai, tàn nhẫn đến hắn không dám nhìn thẳng, đầu quay một bên.
Dưới bóng tối che chở, hắn cho phép chính mình trộm biểu lộ một chút bi thương, hai tay đều đang run rẩy nắm chặt.
Lần thứ năm là ở tối hoàng hôn đó, hắn đối mặt với Harry, dùng những từ ngữ khinh miệt tổn thương vũ nhục cậu.
Đáng lẽ khi đó hắn vốn nên cảm nhận được sự sảng khoái lớn nhất trước nay khi nhìn thấy đôi mắt cậu vụn vỡ, mà đi ra phòng rửa mặt, hắn chỉ có thể dựa trên tường thật lâu bần thần không thể phát ra tiếng.
Tim đau lòng quặn thắt, chợt nhận ra mình đã làm tổn thương chính bạn lữ mệnh định, người mà nếu ở hoàn cảnh bình thường không chiến tranh không hắc ám, sẽ là người đầu gối tay ấp, thân thuộc gần gũi nhất với bản thân.
Lần thứ sáu ——
Draco từ cửa Phòng hữu cầu tất ứng chạy trối chết, lạc cả Zabini, ngồi một mình trên hàng lang không có một bóng người, mới chợt nhớ tới chính mình đang làm gì, hắn hiện tại là đang phản bội Voldemort!
Bởi vì một cái xúc động, một hành động không tự kiểm soát, hắn đem cả nhà đẩy lên vách đá vạn kiếp bất phục!
Draco chậm rãi nâng lên đôi tay đang phát run, tâm như tro tàn, cả người phảng phất như chìm vào dưới mặt Hồ đen lạnh cóng hoá băng, chỉ cần một cái búa đập vào trán, cả người hắn liền sẽ vỡ vụn trôi đi.
Bỗng nhiên, một tràng thanh âm bén nhọn chói tai vang lên, giống xe lửa cọ xát đường ray, giống móng tay xẹt qua bảng đen, giống dây thép cọ vào pha lê, tiếp theo truyền đến tiếng nói vang vọng hồn hậu của Voldemort, tà ác mà nghẹn ngào, làm hắn nhịn không được che lại lỗ tai.
"Cho dù các ngươi có người dũng cảm tác chiến......!Cũng chỉ là uổng công......"
"Thể diện cũng chỉ để an táng người chết......"
"Harry Potter......"
Draco nghe đến đó chẳng sợ sẽ lại phải khó chịu mà cố gắng tập trung lực chú ý lắng tai nghe.
"Ngươi mặc cho bạn bè vì ngươi chịu chết, mà không ra đối mặt ta......!Cùng ta hẹn gặp tại Rừng Cấm......!đối diện vận mệnh của ngươi......"
Thanh âm đột nhiên im bặt, mặt Draco tái nhợt càng giống màu bức tường, hắn rũ xuống đôi tay, nhắm hai mắt lại, HarryPotter, ích kỷ một chút, làm ơn, ích kỷ một chút.
Học tập một chút tinh thần Malfoy —— bo bo giữ mình.
Nhưng Draco biết rõ, tên hỗn đản kia tình nguyện khẳng khái mà đi chịu chết.
Đó là lần thứ sáu hắn biết đau lòng, hắn đang trên đường đi tìm kiếm cha mẹ, thình lình cơn đau đến như có một lực uy áp mạnh mẽ, bao lại trái tim, như có người dùng sức nắm chặt động mạch chủ, cơn đau mãnh liệt đột nhiên không kịp phòng ngừa làm hắn không thể cất bước.
Draco giống chết đuối mà thở dốc, tay nhéo chặt trước ngực, lảo đảo dựa vào tường.
Hắn suy yếu mà ngã ngồi trên mặt đất, bốn phía phế tích cuốn lên bụi đất mê mang, hắn chưa bao giờ cảm nhận được thống khổ mãnh liệt đến vậy.
So với lần này, những lần linh hồn ấn ký cộng tình liên tiếp quả thực chính là quá ấm áp dịu dàng rồi đi.
Draco liều mạng chống tay muốn bò dậy, nhưng cuối cùng lại vô lực mà ngồi dưới đất ngửa đầu hô hấp.
Hắn cảm giác, linh hồn của người mình yêu, đang tiêu vong.
Lá gan muốn nứt ra.
Tưởng tượng không có bất luận dược gây tê nào, hết sức bình sinh mà đem một cánh tay từ trên người xé rách xuống, Draco nguyện ý nói, mất đi linh hồn bạn lữ, sự thống khổ này đau hơn việc đó gấp một ngàn lần.
Hắn nghĩ, nếu có thể chịu đựng sống sót qua lần thống khổ này, hắn có lẽ sẽ xem xét việc tự mình đóng góp trong quyển sách《 Linh hồn ấn ký —— chuyện chưa biết 》 một câu chuyện đời thực, dùng hai trăm vạn từ đơn viết về sự thống khổ khi linh hồn bạn lữ chết đi.
Nhưng đau đớn cũng dần dần rút lại, ngồi trên đống đổ nát Draco cố sức ngẩng đầu, trong não có một đoạn đối thoại mơ mơ hồ hồ, không có bất luận nguyên nhân gì, nhưng hắn lại có thể xác định trong đó một cái là âm thanh của Harry Potter.
Draco rất muốn nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng không được, mỗi khi hắn tập trung lực chú ý đi nghe, thanh âm liền mơ hồ thành một mảnh ong ong ân ân.
Hắn từ bỏ, chỉ cần biết rằng tên Potter đầu sẹo chết tiệt còn sống, như vậy đủ rồi.
Hagrid chờ đợi ở đại sảnh, thân hình khổng lồ khiến ánh mắt bất cứ ai cũng thấy đầu tiên.
Mọi người cơ hồ đều tuôn ra, trong đó còn có không ít người thương tích, khập khiễng.
Ai cũng có thể thấy gương mặt tươi cười của Voldemort vui sướng khi người gặp họa, Hagrid bi thương, còn có trong lòng ngực ông là thiếu niên gầy yếu tử khí trầm trầm.
Giấu ở trong đám người Draco lặng im nhìn Neville Longbottom, vốn yếu đuối nhát gan, năm nhất cũng không dám đoạt Quả cầu kí ức trong tay mình, một cái không điển hình Gryffindor, nhìn qua tràn ngập hơi thở giản dị của Hufflepuff, lúc này lại đứng ra như muốn đến cậy nhờ phía Voldemort.
Bình thường Draco có lẽ sẽ cười đến chảy nước mắt, nhưng hôm nay, đứng ở giữa các bạn học, thấy bọn họ bởi vì chiến tranh chảy máu chịu thương, tất cả mọi người mệt mỏi chật vật, tuyệt vọng bất kham, hắn một chút đều không cảm thấy buồn cười.
Có người kêu Neville trở về, có người đang khe khẽ nói nhỏ, Draco lại đem tầm mắt từ trên người cậu ta chuyển dời đến thiếu niên đang nằm trong ngực người khổng lồ, khuôn mặt gầy yếu không sức sống, hắn suy nghĩ, có hay không từng có một khắc khi sinh mệnh chính mình chịu uy hiếp, Harry Potter cũng sẽ cảm nhận được những cơn đau này?
Hagrid ôm Harry với một tư thế làm hắn nhớ tới một tác phẩm đá điêu khắc của Muggle tên là《 Đức mẹ sầu bi 》, có phải thánh nhân đều cần chết một lần, mới có thể chân chính niết bàn? Nhưng Draco không muốn Harry Potter trở thành một thánh nhân, điều đó làm hắn cảm giác chính mình càng thêm dơ bẩn.
Suy nghĩ của hắn tản mát, chỉ nghe thấy Neville đang nói cái gì khẳng khái đại nghĩa, đầy trời pháo hoa lâng lâng rơi xuống, Draco biết chính mình hiện tại nhất định cực kỳ chật vật, ánh mắt hắn luôn là mơ hồ liếc đến thiếu niên vẫn luôn nằm trong lòng ngực Hagrid, hắn cẩn thận mà nhìn thấy đối phương hơi run rẩy ngón tay.
Draco bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy yếu mà cúi đầu khẽ cười, thật là Thánh nhân Potter, đại nạn không chết.
Ngoài dự kiến mọi người, Neville rút ra được kiếm của Gryffindor, chúa cứu thế mọi người nghĩ đã chết bỗng nhiên sống lại rơi xuống đất, trong đám người kích khởi tinh thần, trong chớp nhoáng chiến tranh chạm vào là nổ ngay.
Tử Thần Thực Tử náo động, chú ngữ bay tứ tung, lại một vòng chiến đấu bắt đầu rồi......!Hỗn loạn......!Nổ mạnh......!Ngọn lửa......
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, biết trận này thế cục đã định, người thông minh lập tức hóa thành một trận khói đen bỏ chạy, bọn họ những Tử Thần Thực Tử trung lập liền chạy nhanh trở về tiêu hủy chứng cứ phạm tội, có lẽ sau chiến tranh còn có thể vớt đến một thân trong sạch.
Malfoy rất rõ ràng, Lucius giãy giụa vài giây, mang theo thê tử rời xa chiến trường.
Bellatrix thét chói tai ngăn cản người muốn chạy trốn, dậm chân mà mắng bọn họ, nhưng Lucius quản không được nhiều như vậy, hắn hoàn toàn rõ ràng, lại tiếp tục dấn sâu cuối cùng hoặc là chết, hoặc là sống quãng đời còn lại với Azkaban, loại kết quả nào hắn đều không muốn.
Chạy trốn, không chỉ là quyền lợi của người nhu nhược.
Draco quay đầu lại nhìn lần cuối, thoáng qua thấy Harry Potter đang chạy vào lâu đài, lại phát hiện cậu cũng đang nhìn theo hướng này, Draco không xác định đối phương có phải hay không thật sự đang xem mình.
Cha mẹ ôm lấy hắn về phía trước bước nhanh đi nhanh, Draco dưới đáy lòng mặc niệm nói:
"Giúp ta một việc đi, Harry Potter, đừng chết, cảm giác thống khổ đến vậy thật sự không dễ chịu."
Hắn thật sự rất muốn ở lại cùng mọi người bạn học và các giáo sư cùng nhau chiến đấu, này là quyết định dựa trên nhiệt huyết tuổi trẻ của hắn.
Trong mộng thiếu niên chẳng lẽ không phải đều tồn tại một anh hùng tiêu sái, tư thế oai phong sao, cùng chiến hữu sóng vai, nhận sự sùng bái của mọi người, cho dù là một Slytherin đều khó ngăn mình bị dụ hoặc, nhưng là, có người trời sinh liền không được phép lựa chọn.
Cha hắn ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Draco, chạy trốn, không chỉ là quyền lợi của kẻ nhu nhược".
Con cho rằng, cha muốn cả đời sống trong phỉ nhổ sao?
Chúng ta cần phải sống sót trước đã.
(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo)
"Không trung bỗng nhiên tiếng sấm nổ to, chỉ thấy thân thể hai người trong một mảnh ánh sáng lấp loá nhiều màu dần dung hợp, chậm rãi hợp thành một thể, chỉ để lại hai khuôn mặt không có trộn lẫn ở cạnh nhau.
Một khuôn mặt nghiêng phía Tây, một nhìn sang hướng đông, một nhìn quá khứ, một nhìn tương lai......!Bọn họ chiến đấu......!Là tháng ......"
Hoa diên vĩ rũ bỏ bùn đất và sương mai, nở rộ ra tảng lớn cánh hoa màu tím, phương xa mây đen tiêu tán, ánh nắng vàng đâm thủng tầng mây, tưới xuống sự ấm áp cùng hy vọng, Hogwarts tàn bại bất kham, khắp nơi đều là nhà vỡ cây đồ, tường thành cùng gạch ngói rơi rụng khắp nơi.
Nhưng đi đến đâu cũng thấy mọi người trên mặt tràn đầy kích động tươi cười, Harry chậm rãi đi qua đại sảnh, đã từng là một căn phòng rộng lớn xa hoa.
Các giáo viên như trút được gánh nặng mà nâng chén, bệnh xá khẩn cấp đặc phái nhân viên y tế nôn nóng đỡ người bị thương, chú trị liệu hết đợt này đến đợt khác, các bạn học sống sót sau tai nạn an tĩnh mà ngồi dưới đất, trên bàn, bậc thang, cùng Harry nhìn nhau cười.
Cậu ngừng ở cửa vào đại sảnh, nhìn hai người bạn tốt nhất dìu nhau đi tới, trừ bỏ nhảy nhót cùng vui mừng, cậu không có cảm xúc gì khác.
Quấn quanh mười mấy năm, gian nan khổ cực giới Phù thuỷ mấy chục năm, là Phù thuỷ hắc ám tà ác nhất từ cổ chí kim, bị đánh bại, Voldemort tiếng xấu lan xa đã chết, trừ bỏ phượng hoàng hát vang bài ca chiến thắng, còn có cái gì có thể biểu hiện tâm tình Harry giờ phút này?
Cậu cúi đầu nhìn hai cây đũa phép trong tay, một cây mười tấc Anh, gỗ sơn tra, lõi là lông mao thú một sừng, không nghĩ tới cuối cùng tiêu diệt Voldmort lại là dùng đũa phép của Draco.
Harry không nói một lời vuốt ve cây đũa trong tay, cậu nhớ đã từng xem sách giới thiệu về gỗ sơn tra, dùng loại gỗ này chế thành đũa phép bản thân nó chính là sự mâu thuẫn kỳ lạ, chúng nó cũng mâu thuẫn như cá tính phù thuỷ, thuần hoá được sẽ lộ ra những đặc tính ưu ái vượt trội, đặc biệt mê người.
Đây là nội tâm của vị tiểu thiếu gia ngạo mạn kia sao, hỗn độn mà mâu thuẫn, bề ngoài áo cơm vô ưu, bên trong còn lại một mảnh hư không chính là cô độc.
Bản chất, cậu cùng Draco Malfoy không có gì khác nhau, đều là bị cô độc khống chế, chỉ là cậu còn có Hermione, có Ron, có gia đình Weasley.
Mà Draco, đại khái giống như bạn bè bằng hữu cũng không có.
Hermione đã từng nói Draco nhất định là một người nội tâm cực kì bất an, phi thường cô đơn, Harry hiện tại đã biết rõ.
Xuân , là một mùa xuân mới khởi đầu tốt đẹp..