Chương : Cự tuyệt.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta là người chăm chỉ, ta bù lại cho ngày hôm qua.
Hai chương mọi người đều phải trả lời nga ~~~~
Ôm tất cả.
Khác: Trong chương này, rất nhiều biểu hiện của Harry không phải tính cách vốn có của cậu, mà là biểu hiện của bệnh trầm cảm, người mắc bệnh trầm cảm thường khó mà khống chế bản thân sinh ra những suy nghĩ tuyệt vọng, cho dù sự tình cũng có một mặt hoàn toàn tích cực. Chờ Harry tỉnh táo lại thì cậu sẽ hiểu được giáo sư.
Ngày đầu tiên sau khai giảng nhanh chóng kết thúc, tất cả đều thuận lợi mà chả phát sinh gì, bao gồm cả lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám buổi chiều tuy rằng đã không còn nói lắp, nhưng vẫn chả có chất lượng gì của giáo sư Qrirrell.
Sau khi kết thúc một ngày học trở về phòng, Harry phát hiện trong phòng có một người không biết nên nói là ngoài dự liệu hay lẽ ra phải ở đó.
Không hề nghi ngờ, ngồi trong phòng Harry, không phải người khác chính là Severus Snape.
Nam nhân ngồi cạnh lò sưởi, môi mím chặt, cứ nghiêm mặt ngồi ở đó, mắt nhìn chằm chằm và lò lửa, không có một tia sinh khí.
"Giáo sư?" Harry cẩn thận gọi.
"Potter." Snape ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Harry, thấp thoáng dưới ánh lửa là đôi mắt như ngọc phỉ thúy tràn đầy lo lắng.
Nhưng bây giờ khi thấy thần sắc đó, trong lòng Snape lại cảm thấy lạnh như băng, nếu như nói ngay từ đầu y cố ý trốn tránh, vậy thì hiện giờ y đã có thể dễ dàng nhận ra tình cảm ẩn sâu trong khóe mắt Harry.
Thế thì sao chứ.
Đúng vậy, thế thì sao, bọn họ không thích hợp, bọn họ không thể ở bên nhau.
Dù không nói đến việc họ cách nhau tuổi, dù không nói giữa họ từng là "Cừu hận", đơn giản chỉ vì Chúa tể Hắc Ám thôi, thì bọn họ đã không thể ở bên nhau rồi.
Bọn họ không thể vì tình yêu mà làm bại lộ đối phương, điều đó sẽ thành lợi thế cho Chúa tể Hắc Ám càng thêm cường đại, sẽ làm thế giới này vạn kiếp bất phục.
Nếu ở quá khứ, Severus Snape làm một Slytherin thuần túy, cho rằng chỉ có sức mạnh mới có thể giúp y nắm vận mệnh trong tay, thì bây giờ y đã hiểu được, có những lúc sức mạnh cũng không đủ để quyết định tất cả. Thậm chí khi đối mặt với vận mệnh, sức mạnh quá nhỏ bé và bất lực.
Mà cậu bé trước mặt này vẫn luôn đấu tranh với vận mệnh, và thậm chí cậu còn giành được thắng lợi.
Trên thế giới này, quyền lực và lực lượng tất nhiên là rất quan trọng, nhưng có lẽ chiến thắng hết tất cả, chỉ có dũng khí và yêu.
Đây là luận điệu mà Dumbledore đưa ra bị nhiều người khinh thường nhất, nhưng cũng là điều duy nhất tồn tại có thể làm kỳ tích nảy sinh.
Thật sự là châm chọc.
"Giáo sư, thầy có việc tìm em sao?" Thấy Snape lâu không mở miệng, Harry mở lời trước.
Trong phòng tràn đầy ấm áp, nhưng không hiểu vì sao, Harry vẫn có linh tính xấu. "Chắc mình đã lo lắng nhiều quá rồi" cậu tự nhủ, thế nhưng cảm giác không tốt này lại ngày càng mãnh liệt, làm Harry không thể nào chối bỏ. Dự cảm không rõ kia quá giống...quá giống với cái ngày Sirius chết đi.
"Harry." Cuối cùng Snape mở miệng, thanh âm khàn khàn làm cho người ta run sợ.
"Thầy nói gì?" Harry cho là mình đã nghe lầm.
"Harry." Snape lặp lại một lần nữa.
"Giáo sư, em nghĩ em không làm ra chuyện gì khiến thầy tức giận. Nếu thầy có gì bất mãn có thể trực tiếp phạt em lao động phục vụ, chứ đừng gọi em như vậy. Em sẽ cảm thấy thầy đang bị ai đó dùng thuốc Đa dịch giả mạo, mà nhịn không được phóng một cái "Stupefy" để thử." Harry nói một hơi không nghỉ rồi nhìn Snape.
Mà Snape cũng nhìn cậu, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên vài cảm xúc không rõ. Nhưng Harry chưa kịp nhận ra, vì Snape nháy mắt đã thu liễm lại, đôi mắt đen trống rỗng giờ như một cái hộp kín, không tiết lộ ra bất kỳ bí mật gì.
Giống như những cảm xúc vừa rồi chưa bao giờ biểu lộ ra...
"Giáo sư, thầy muốn nói gì." Harry liếm đôi môi khô ráo, hỏi.
"Harry, ta nghĩ chúng ta nên bảo trì khoảng cách." Snape dồn hết sức để phun câu nói này ra khỏi cổ họng.
"Bảo trì khoảng cách?" Harry hơi mỉm cười "Em không hiểu ý của thầy lắm."
"Ta không cần phải lặp lại lần nữa, ta nghĩ cậu đã rất rõ ý của ta." Hầu kết của Snape giật giật, tầm quan trọng của sinh mệnh Harry thúc giục y phun ra câu thứ hai.
"Em không rõ ràng lắm." Harry muốn lui lại, kết quả cái nạng vấp phải chiếc ghế làm cậu ngã xuống.
Snape nhanh chóng đứng lên theo bản năng, tiến lên hai bước muốn nâng Harry dậy, nhưng cuối cùng lại rụt tay về.
Mà đến khi Snape rút tay về thì tầm mắt Harry vẫn chưa bình thường lại được.
Cậu thấp giọng nói:"Em hiểu rồi."
Nhưng giọng nói của cậu thật sự rất nhỏ, ngay cả Snape cũng không nghe rõ.
"Cậu nói cái gì?" Snape theo bản năng hỏi lại, sau rồi mới thấy mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc.
"Em nói, em hiểu rồi." Harry ngẩng đầu "Chẳng lẽ giáo sư Snape đột nhiên nghe không hiểu tiếng Anh?"
Snape lùi lại hai bước, nhìn Harry đang ngẩng đầu.
Y chưa từng nghĩ tới Cứu thế chủ đầy nhiệt tình điển hình của nhà Gryffindor sẽ có ánh mắt lạnh băng như vậy, giống như bị phản bội...
"Nhưng đây là vì tốt cho cậu" Snape tự nói với bản thân, rồi như chạy trốn mà ra khỏi cửa.
Mãi đến khi y trở lại phòng mình vẫn không hề nhận ra, lời y vừa tự an ủi mình giống hệt cái cớ y dùng lúc nói ra câu "Máu bùn" làm tổn thương Lily năm đó, giống y đúc.
Y chưa bao giờ cảm thấy cách làm của mình làm tổn thương người khác, hay có thể...y luôn cho rằng như vậy là tốt nhất, rồi...nhất sương tình nguyện...
Đây là Severus Snape.
Nhưng ngay cả như vậy, khi y trốn về phòng lấy ra một chai rượu Gin, muốn dùng chất lỏng nóng cháy kia làm ấm cơ thể mình, thì lại phát hiện ra rượu vốn ấm nóng giờ lại lạnh như băng.
Lạnh đến nỗi làm dạ dày cũng muốn đông lại.
Y không nghĩ đến Harry, y không dám nghĩ.
Tuy nhiên, y không thể ngờ là...lúc này Harry đang ngồi trên nền nhà lạnh băng, ánh mắt đờ đẫn.
Phản bội.
Cậu chưa từng nghĩ...từ này lại xuất hiện trong đời cậu một lần nữa, mà còn liên quan đến Snape...
"Rất kỳ quái" một giọng nói vang lên trong lòng cậu.
Mày chẳng phải vẫn cho rằng Snape không phải người tốt sao?
Nhưng cách đây bao lâu rồi?
Một ngày?
Một năm?
Hay là ba năm? Mười năm?
Thật sự là lâu lắm.
Cậu đã có thói quen Snape mặc dù dùng ngữ điệu vô cùng mỉa mai cũng luôn giúp đỡ cậu, ngay cả khi chỉ là bức họa.
Nhưng bây giờ, người nọ lại nói...
"Chúng ta nên bảo trì khoảng cách."
Khoảng cách, ha ha, con mẹ nó khoảng cách!
Harry quỳ rạp trên mặt đất cười to, nước mắt dọc theo gò má chảy vào miệng, vị mặn chát...
Cậu khóc lên, rồi nước bọt bắt đầu tràn sang khí quản làm cậu liều mạng ho khan.
Giống như muốn ho ra cả phổi.
Cậu thật sự ngu xuẩn, cậu sao có thể nghĩ rằng trong lúc đó giữa cậu và Snape có chút khả năng. Những ôn nhu đó... chỉ sợ vốn đều dành cho mẹ câu_Lily giờ được y bố thí cho cậu một cách giả dối, cậu sao lại cho là y có cảm tình với cậu chứ...
Cậu thật sự là điên rồi.
Không, cậu đã điên từ lâu rồi phải không? Từ ngày đó, khi Hermione bị người ta dùng làm vật thí nghiệm.
Cậu đã sớm không xứng để có được hy vọng lần nữa.
Mà Snape cũng vậy, vào cái ngày mẹ cậu chết đi, nam nhân kia đã tuyệt vọng đến nỗi ngay cả cái chết đối với y cũng là sự giải thoát, y sao có thể yêu một lần nữa chứ?
Harry quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không chú ý tới bởi vì cảm xúc phát tiết quá nhiều mà ngón tay cậu không ngừng co rút, thậm chí còn để lại từng vệt máu trên sàn.
Thống khổ qua đi, tinh thần bất ổn và sự mệt mỏi quá độ, rốt cuộc làm cho cậu choáng váng mà ngã trên sàn.
Lớp học đầu tiên vào sáng hôm sau là lớp Bùa Chú của giáo sư Flitwick, nhưng mãi đến khi lớp học kết thúc Harry cũng không xuất hiện, Hermione và Ron đều không khỏi lo lắng.
Cho đến trưa cũng không thấy bóng dáng Harry đâu.
Cuối cùng, Ron và Hermione ngăn cản giáo sư McGonagal đang đi ngang qua trên hành lang.
"Cái gì, các trò nói cả một buổi sáng hôm nay Harry không xuất hiện?" vẻ mặt của giáo sư McGonagal trở nên nghiêm túc.
"Đúng vậy, bọn con đến bệnh thất cũng không thấy Harry, hơn nữa mọi người đều nói hôm nay không thấy cậu ấy." Hermione nói.
"Hai trò đi theo ta." Giáo sư McGonagal không chút do dự trực tiếp mang theo Ron và Hermione nhanh chóng đi về phía hầm.
Cảnh tượng sau khi mở cửa làm cho giáo sư McGonagal chấn động.
Harry cứ thế quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên vì phát sốt mà thần trí đã không còn thanh tỉnh, vết máu trên sàn đã khô lại, máu kết lại trên đầu ngón tay làm người ta không còn thấy rõ bộ dáng ban đầu của nó.
Giáo sư McGonagal cơ hồ có thể cảm thấy sự tức giận trực tiếp trào lên từ dạ dày, bà thậm chí còn muốn lập tức vọt sang phòng bên bắt nam nhân áo đen kia đến đây. Nhưng lý trí nhắc nhở bà bây giờ Snape hẳn là đang dạy lớp Độc dược năm tư của Ravenclaw và Hufflepuff, mà nhiệm vụ hàng đầu lúc này của bà lại là đưa Harry đến bệnh thất chữa trị.
"Trời ạ, trò ấy sốt cao đến muốn phát cháy." Tới bệnh thất chưa được phút, Ron và Hermione liền được nghe Sư tử hống của Nữ vương bệnh thất lần đầu tiên.
Bà Pomfrey cẩn thận đặt Harry lên giường, rồi liền vội vã đến tủ thuốc tìm ma dược thích hợp.
Mà Hermione đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được mà thấp giọng hỏi:"Harry sẽ không sao chứ."
"Trò ấy sẽ ổn thôi." Bà Pomfrey cầm ma dược trở về phòng bệnh "Nhưng điều kiện tiên quyết là trò ấy không còn ép buộc mình như vậy. Nga~ Merlin, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua một đứa nhỏ bởi vì vấn đề tâm lý, mà đem bản thân ép buộc thành vầy."
"Vấn đề tâm lý?" Ron ở bên cạnh xen mồm vào "Đó là cái gì?"
"Bệnh trầm cảm sao?" Hermione nói.
"Nga~ đứa nhỏ, sao trò biết?" Sau khi bà Pomfrey đút dược hạ sốt và dược an thần cho Harry xong thì kinh ngạc quay đầu lại.
"Giáo sư Dumbledore từng nói qua với con là có một học trò cần bác sĩ tâm lý giúp, nhưng con không biết cư nhiên là Harry...... cậu ấy..." Hermione vô cùng lo lắng mà xoắn hai tay lại với nhau.
"Trò ấy sẽ không sao đâu." Bà Pomfrey trả lời như muốn tự thuyết phục bản thân "Chúng ta chỉ cần tìm ra nguyên nhân trò ấy như vậy, và lần này thì cái gì đã kích thích trò ấy, nga~ còn có...... " Pomfrey dường như nhớ tới cái gì đó mà mở miệng "Minerva, chờ sau khi lịch giảng dạy hôm nay của Severus kết thúc, phiền cô giúp tôi bắt hắn đến bệnh thất."
"Cho dù là dùng pháp thuật?"
"Đúng, cho dù dùng pháp thuật!" Bà Pomfrey trả lời dứt khoát.