EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- oo-
Harry đứng trong cái phòng thí nghiệm giống cái dưới nhà cũ Black, nghiêm túc vẽ lại trận pháp trong cuộn da dê mình cầm xuống đất, đến khi vẽ xong nét cuối cùng, chất thuốc đặc chế trong bình cũng không còn giọt nào.
Harry gỡ mặt dây chuyền trên cổ ra bỏ vào trong pháp trận, lời của trưởng lão nhân mã hai ngày trước khiến y có chút không yên tâm lắm với thí nghiệm này...!
——- hai ngày trước ——
Khó khăn theo dấu trưởng lão nhân mã đến được bờ hồ, mặt hồ phản xạ lại ánh trăng, khiến mặt hồ trong như một dải lụa bạc đẹp đẽ, cỏ bên bờ hồ cũng không cao, nhưng xanh ngắt.
Loại cây Harry cần nằm dưới cái bóng của một tảng đá to, cái cây này còn to hơn cả cái Harry thấy khe đá khi nãy, trên ngọn còn mang chút sắc tím.
Trưởng lão nhân mã nhìn mặt hồ hồi lâu, hiển nhiên không có ý định nói cho Harry biết ghi chép ấy, Harry không tính đào mấy cây lâu năm, y chưa cần đến mấy thứ đó.
.
Truyện Hài Hước
"Qúy ngài tôn kính..." Dọc đường đi Harry đã cố gắng sửa cách gọi của trưởng lão nhân mã rất nhiều lần, nhưng ông ấy nhất quyết không sửa "Ngài cảm thấy dưới đáy hồ này có cái gì?"
Đáy hồ? Harry nhìn lướt qua, nước hồ trong vắt, trong hồ không hề có bất kì thực vật thủy sinh nào, cá cũng không, đáy hồ sạch sẽ, ngay cả bùn đất cũng chả có "Không có gì hết, cái hồ này rất sạch."
Trưởng lão nhân mã đi lại bên hồ, khom người im lặng nhìn mặt hồ, trên mặt hồ cũng không có gì cả "Quả thật."
Harry đã đào xong cây mình muốn "Ngài trưởng lão, vấn đề khi nãy ngài nói..."
"Lời tiên đoán, mỗi một đời trưởng lão đều phải nhớ thật kĩ lời tiên đoán ấy, một chữ cũng không thể sai, và nó không được viết trên bất kì vật liệu gì." Trưởng lão không nhìn mặt hồ nữa "Vật này, có liên quan đến quý ngài." Trưởng lão nhân mã xoay người đi đến bên cạnh Harry "Ngọn lửa phá vỡ thời gian có thể thắp lên ngọn đèn vốn tắt, ánh lửa chập chờn cần ổn định, rèn giũa của tổ tiên cuối cùng có thể khiến chú ưng non cất cánh lên trời cao."
"Là lời tiên đoán?" Harry cau mày, y rất ghét tiên đoán, tất cả những gì y trải qua đều bắt đầu từ một lời tiên đoán, cuộc sống về sau của y cũng dựa vào nó mà đi tiếp, thật giống như mỗi bước đều dựa trên một vở kịch được lên kịch bản sẵn.
"Không, quý ngài tôn kính, ta vẫn chưa nói hết." Trưởng lão nhân mã không nhanh không chậm nhìn trăng đang dần bị một lớp mây đen che phủ "Tia lửa cuối cùng nấp dưới đất đỏ sẽ hòa tan trong ngọn lửa giúp đỡ tội ác."
"Có ý gì? Đất đỏ?" Trưởng lão nhân mã không có ý định giải thích, nhấc chân rời khỏi nơi quá sạch sẽ này, Harry theo sau.
"Thật xin lỗi, quý ngài tôn kính, mặc dù ta lớn lên trong rừng Cấm, nhưng chính ta cũng không quen thuộc cánh rừng này lắm, nếu không có bầu trời giúp đỡ thì ta chẳng khác gì bị đất đai vứt bỏ." Trường lão ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bị mây đen che lấp "Thứ duy nhất ta có thể nói cho quý ngài chính là, trong rừng Cấm này, không có đất màu đỏ."
".......Cảm ơn ngài trưởng lão, quá muộn rồi, tôi cần quay về lâu đài." Harry sau khi nói cảm ơn với trưởng lão nhân mã thì quay người rời đi, trưởng lão nhân mã nhìn mặt hồ tuy không còn ánh trăng chiếu sáng nhưng vẫn óng ánh xinh đẹp, phất nhẹ đuôi, xoay người tiến về phía lãnh thổ của bầy mình, không biết tối nay ông có thể trở về đó được không nhỉ?
———- bây giờ ———
"Potter, cậu đang sững sờ cái gì?" Vương Miện đứng bên ngoài pháp trận nhìn Potter sau khi bỏ mặt dây chuyền vào thì ngây người đứng đó.
"Bắt đầu đi." Harry đi khỏi phạm vi trận pháp, Vương Miện ngâm xướng thần chú, từng ngọn lửa bùng lên ở những điểm mấu, ngọn lửa bắt đầu chạy vào trung tâm, Harry hít một ngụm khí lạnh ngã xuống đất, phương pháp chế tạo Trường Sinh Linh Giá của y có chút khác của Chúa Tể Hắc Ám, liên kết linh hồn khiến y được trải nghiệm cảm giác lửa đốt cơ thể mình tiếp.
Ngọn lửa trong trung tâm trận pháp cuốn lấy mảnh hồn đục ngầu, bắt đầu cháy dữ dội giữa không trung, ngọn lửa rất lớn, phần đục ngầu trong mảnh hồn kia giống như tờ giấy đang bị thiêu hủy mà bốc lên từng làn từng làn khói đen.
Đến khi thí nghiệm sắp thành công, Harry đột nhiên hét lên thảm thiết, nỗi đau bị lửa đốt cộng thêm bệnh cũ xuất hiện không đúng lúc khiến Harry ngã ra mặt đất.
Linh hồn không ổn định của Harry ảnh hưởng đến mảnh hồn bên trong trận pháp, ngọn lửa cháy bừng, phần đục ngầu trong mảnh hồn kia cũng ngày càng ít, nhưng mà mảnh hồn kia hình như đang thu nhỏ lại.
Vương Miện dừng niệm chú, nhưng trận pháp vẫn đang làm việc của nó, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn phần đục ngầu cuối cùng biết mất theo làn khói đen, sau đó linh hồn chỉ còn ba phần lùi về trong mặt dây chuyền, sau khi cảm giác nóng cháy đó biến mất, Harry mang thân mồ hôi lạnh đầm đìa đi vào cầm mặt dây chuyền lên, sau đó ngồi phịch lên sàn nhà bên trong trận.
"Potter..." Thí nghiệm không tính là thất bại, nhưng cái linh hồn sạch sẽ kia không đủ để bổ túc lỗ trống trong linh hồn của Harry.
"Không sao..." Harry há to miệng thở hổn hển, cảm giác đau đớn như toàn bộ xương trong cơ thể gãy hết này khiến trước mắt y giờ chỉ toàn một màu đen, linh hồn kiệt quệ khiến y không muốn nghĩ suy gì nữa "Luôn có một cánh cửa khác mở ra khi một cánh cửa đóng lại mà..." Harry nhắm mắt, ngay cả sức để Yêu Cầu căn phòng biến ra một cái giường cũng không có.
Vương Miện thở dài chui vào trong, lần này anh thật sự cần tìm vài cách để linh hồn Potter khép lại một cách tự nhiên.
Cả người mồ hôi lạnh cộng thêm nằm trên sàn lạnh băng khiến Harry phát sốt, sau khi học xong lớp lịch sử phép thuật thì bắt đầu đau đầu, y đạp lên cầu thang, nhưng hoàn toàn không chú ý nó chuẩn bị chuyển hướng.
"Harry!!" Hermione hoảng sợ nhìn Harry đạp phải hư không ngã thẳng từ trên ngã xuống, mặc dù cô đã kéo áo Harry lại, nhưng cô chỉ là con gái, sức lực không đủ, thành ra áo chùng của Harry trợt khỏi tay cô, còn Harry thì đập vào hai cái cầu thang khác nhau, tiếng răng rắc gãy xương vang lên, y ngã xuống tầng một, vì lực rơi quá mạnh, máu bắt đầu chảy ra, còn Hermione run rẩy ngã ngồi xuống đất.
Con ngươi của Snape mới vừa ra khỏi phòng học co rút lại, dùng bùa lơ lửng nhảy xuống tầng dưới, ít nhất Harry còn biết đau, Snape thấy thế thì thở phào một hơi.
Vội vã vứt hai thần chú cầm máu, hắn không biết Potter gãy xương nào, thành ra không thể lơ lửng y đến Bệnh Thất, chỉ có thể gọi phu nhân Pomfrey đến.
Ngẩng đầu nhìn mấy học sinh mặt mày kinh hãi xung quanh "Potter không sao, chỉ là gãy xương thôi, bây giờ bọn mi đi làm chuyện bọn mi nên làm ngay!"
Phu nhân Pomfrey vội vàng chạy đến, bỏ rương chữa bệnh xuống, vài thần chú kiểm tra phóng ra, rót hết hai bình độc dược, lơ lửng Harry đến Bệnh Thất, còn Snape thì nối gót theo sau.
Cho đến khi nhìn thấy Harry uống độc dược, Hermione mới thở phào nhẹ nhõm, chống chọi đứng lên, cô phải đến Bệnh Thất một chút mới yên tâm được.
HẾT CHƯƠNG .