EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- oo-
Sirius mặt mày chết lặng ngồi xuống ghế sofa, Lupin dở khóc dở cười nhìn Sirius ôm eo mình, mới ra ngoài vì có việc vừa về đã thế này rồi "Sao bây giờ, Remus, Harry biết tính tình tớ khi xưa rồi, nó nhất định thất vọng với ba đỡ đầu của mình lắm! Remus, lỡ thằng bé ghét tớ thì sao!" Sirius kêu rên với Lupin bằng quả mặt đưa đám.
"Sirius, buông tớ ra trước." Sắp siết hắn không thở được rồi, nhưng mà hắn khá bất ngờ thật chuyện Harry là Harry Levins, hèn chi thái độ của cậu ấy với bọn họ cứ quen quen "Harry sẽ không ghét cậu, thằng bé mới tâm sự với cậu mà.
Bỏ cái tay ra, Sirius!" Eo hắn còn đau đấy.
"Nhưng mà, Remus, người đầu tiên biết bí mật của Harry là Snape!" Sirius vẫn hai nước mắt.
"Tớ biết trễ hơn cậu mà." Remus đỡ trán, hắn chắc chắn Snape là do tự hắn đoán ra, chỉ với IQ của Sirius, cơ bản hắn không cùng level với Snape!
"Nhưng mà, Harry có chuyện gì cũng tìm Snape giúp đỡ trước!" Bây giờ hắn còn không biết Snape đang làm cái gì với Harry! Harry không nhờ hắn giúp đỡ!
Remus thấy eo mình sắp gãy làm đôi rồi "Snape là bậc thầy độc dược, Harry tìm cậu ấy cũng là chuyện bình thường mà." Tên khốn kiếp này sống chết không bỏ tay ra!
"Nhưng mà, thành tích độc dược của tớ năm đó cũng có tệ đâu!" Bài thi độc dược tốt nghiệp của hắn cũng đạt O mà!
"Được rồi, Sirius, buông tay ra, eo tớ đau!" Cuối cùng cũng gỡ được tên khốn kiếp này ra! Lupin thở phào xoa xoa eo.
"Remus, cậu cũng ghét tớ!" Sau khi Sirius té xuống đất, mặt đã chuyển sang biểu cảm không thiết sống.
"Sirius, Harry sẽ không ghét cậu, nếu thằng bé ghét cậu thì sao nói cho cậu mấy chuyện này chứ." Lupin đã sớm quen với, mấy hành động trẻ trâu vô cùng này của Sirius rồi.
"Nhưng mà..." Thấy Sirius lại chuẩn bị nhào đến, Lupin vội vàng đứng lên "Sirius, tối nay tớ nấu, cậu muốn ăn gì không?"
"Thịt..." Sirius vồ hụt, nhào thẳng vào sofa.
"Được rồi." Lupin xoay người vào bếp, còn Sirius thì nằm yên trên sofa.
Vương Miện cầm đũa phép vứt liên tục mấy lời nguyền kiểm tra, kết quả kiểm tra lại khiến anh thấy kì kì, Harry nhìn gương mặt không đúng lắm của Vương Miện, hỏi: "Sao rồi?"
"Không sao, tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều." Là quá tốt luôn ấy chứ, Vương Miện nheo mắt "Cậu tìm chỗ mua độc dược ổn định linh hồn chưa?"
"Chưa." Vừa nhắc đến cái này là đầu Harry lại đau, cửa hàng độc dược thường sẽ không có loại độc dược này, huống chi phẩm chất thứ y cần cũng rất cao, bọn họ chắc chắn sẽ liên hệ bậc thầy độc dược, mà người có khả năng cao nhất chính là Snape, thứ độc dược khác cũng được thôi, nhưng nghe thấy độc dược ổn định linh hồn thì dám cá hắn sẽ nghĩ ngay đến Chúa Tể Hắc Ám.
Nếu đến hẻm Xéo, phẩm thuốc ở đó thật không tin được, mà cho dù y có mua đi chăng nữa, nếu đơn của y quá nhiều hay mua quá nhiều lần, thì y cảm thấy trước sau gì cái đơn này cũng rơi vào tay Snape mà thôi.
Harry vò loạn đầu của mình, ngã xuống giường "Sao toàn Anh quốc chỉ có một bậc thầy độc dược thôi vậy!" Có thể người khác cũng có trình ngang bậc thầy đấy, nhưng Snape là người duy nhất được hiệp hội độc dược công nhận.
"Bởi vì mấy bậc thầy khác năm đó đã bị chủ hồn xơi rồi." Vương Miện cười nhạt, năm đó không phải Anh quốc không có bậc thầy độc dược, nhưng mà mấy người đó toàn mấy người dày dặn kinh nghiệm, trước khi Chúa Tể Hắc Ám kịp tìm họ thì họ đã dọn đồ sang nước khác.
Thành ra Snape mới có thể có địa vị cao thế mặc dù mình là máu lai, trong Tử Thần Thực Tử cũng chỉ có mình hắn là máu lai.
Harry đột nhiên bật dậy làm Vương Miện hết hồn, anh có dự cảm không tốt lắm khi nhìn thấy ánh mắt bling bling của Harry "Vương Miện, anh biết nấu độc dược ổn định linh hồn không?"
"Không!" Vương Miện kiên định nói, hắn rất bận! Suốt ngày cứ cắm mặt trong Vương Miện Ravenclaw để tìm cách cứu Potter, rồi đủ loại kiểm tra, giờ còn phải nghĩ cách đánh thức Regulus giúp Mặt Dây Chuyền, gì thì gì anh cũng là mảnh hồn của Chúa Tể Hắc Ám, có phải bác sĩ đâu! "Tôi đang ở dạng linh hồn, không nấu độc dược được."
"Chậc, vô dụng quá." Harry lầm bầm.
Nhịn! Nếu không phải lúc ấy thề với Potter, thì hắn sớm vứt cái vấn đề này rồi! Vương Miện ném đũa phép lại vào đầu Harry, sau đó chui vào Vương Miện lại, từ giờ đến lần kiểm tra tiếp theo, đừng có mơ anh lết xác ra gặp Potter nữa!
Harry cất đũa phép, biểu cảm vốn đang là khinh bỉ sau khi Vương Miện biến mât thì chuyển sang vi diệu, mặc dù Vương Miện không nói, nhưng y cảm giác được cảm giác nặng nề đã vơi không ít, mặc dù trước mắt chuyện này là chuyện tốt, nhưng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nên lòng cứ bồn chồn không yên....
Lúc Kreacher thông báo xuống lầu ăn tối, Harry đang viết gì đấy lên giấy da dê, sau khi Kreacher xuất hiện, y lặng lẽ phá huỷ tờ giấy.
Sirius mặt mày ủ dột ngồi bên bàn ăn, hắn còn đang cảm thấy thế giới phản bội mình, nhìn thấy Harry xuống lầu thì trực tiếp lệ tuôn như suối "Harry, con không được ghét ba đỡ đầu."
"?" Harry nghi ngờ, Sirius sau khi biết y là Harry Levins thì phóng luôn ra ngoài, y còn chưa biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Không sao đâu, Harry." Lupiun bất đắc dĩ gõ trán Sirius "Sirius chỉ đang cho rằng lý do con nói với Snape trước là do thái độ của cậu ấy hồi học sinh nên con ghét cậu ấy ấy mà."
"..." Khoé miệng Harry giật giật, y cơ bản không muốn nói, nhưng làm gì với con người có IQ cao ngút trời đó giờ "Chú Sirius, con quả thật không thích mấy chuyện ba và chú làm hồi học sinh, nhưng chú là ba đỡ đầu của con, con sẽ không ghét chú.
Dĩ nhiên, nếu chú hoà bình với giáo sư Snape thì con sẽ vui hơn."
Sirius nghe mấy lời Harry nói xong, câu cuối trực tiếp ngó lơ, dẫu sao chuyện này là không thể, chỉ cần Harry không ghét hắn là được rồi.
Lupin đỡ trán nhìn đôi mắt toả sáng của Sirius, hình như hắn thấy cái đuôi đang vẫy nhiệt tình của Sirius rời "Được rồi, Sirius, ăn đi." Đứa nhỏ nhà mình không phải đứa nhỏ, người lớn cũng chả giống người lớn, trên lầu còn có một người đang hôn mê và một người chả phải là người, ôi tâm tính thiện lương của hắn thật mỏi mệt.
Mà hình như, hắn cũng không phải là người? Remus – người sói – Lupin đột nhiên phát hiện trong nhà cũ Black không ai bình thường.
HẾT CHƯƠNG .