Chờ đến khi mặt trời đến bên kia thung lũng, đến khi sắc trời tối đi, Harry và Ron mới đứng trước nơi giấu chiếc nhẫn.
Ron nhìn mặt sàn đen như lọ mực nào đó mới bị đổ ở đây, Ron nhắm mắt, lúc mở ra đã khôi phục về bình thường, nhưng mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo.
"Ron, cậu có sao không?" Harry quơ qua quơ lại trước mặt Ron, và cậu nhìn theo tay y một cách mờ mịt.
"Không sao, chỉ là xung quanh hơi mờ quá." Ron lắc đầu, mắt cậu bây giờ như chai thuỷ tinh mờ sương, chỉ có thể nhìn được màu sắc cũng như hình dáng sương sương của vậy xung quanh mà thôi "Giải quyết cái nhẫn đã."
Harry nghe vậy bèn quay đầu đi nghiên cứu bẫy rập cuối cùng nơi sàn nhà, giải từng lớp từng lớp một, sau đó cạy sàn nhà ra, một chiếc nhẫn hình thù kỳ lạ được đính đá đen đang nằm trong đó.
Harry hít sâu, bên cạnh là Ron chuẩn bị sẵn sàng túm y ra bất kì lúc nào.
Harry đưa tay về phía chiếc nhẫn, đến khi sắp đụng được vào nó lại dừng lại, hít thêm một lần nựa, đầu ngón tay mới đụng phải chiếc nhẫn...
"?" Harry cầm nhẫn, không thấy bất kì ảo giác nào.
Harry nhìn về phía Ron, mặt Ron cũng kiểu không hiểu gì hết.
"Harry, cậu....có sao không?" Chẳng nhẽ Harry không còn bị Trường Sinh Linh Giá ảnh hưởng nữa.
"Tớ không bị gì hết." Harry phức tạp nhìn chiếc nhẫn, y cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc, bèn kéo balo lôi sổ nhật kí ra "Nhật Ký, Nhẫn chuyển nhà vào trong nhật ký rồi hả?" Giống hệt lúc y cẩn thận mở hộp dây chuyền ra chỉ thấy mỗi tờ giấy vậy.
"Làm sao có thể!" Nhật Ký bay ra khỏi nhật ký, trong tay còn cầm một quân mạt chược "Nhẫn là linh hồn gần --- ý là chủ hồn đã xắt lát --- nhất, hơn nữa nơi nó nhập hồn là viên đá, cao tay hơn tất cả bọn tôi, cho nên đến tận bây giờ nó vẫn xem thường mấy cái thiếu niên bọn tôi." Nhật Ký vứt quân bài kia xuống, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay Harry "Nếu Nhẫn không ở đây, vậy chỉ có một loại khả năng, là anh ta đi tìm chủ hồn rồi."
"Anh có thể cảm nhận đại khái vị trí của anh ta chứ?" Harry siết chặt đũa phép, phải bắt được cái mảnh hồn đó rồi thịt nó.
"Yên tâm, năm đó khi chủ hồn chế tạo chiếc nhẫn hắn ta đã không còn đầu óc gì nữa.
Chiếc nhẫn căn bản không cái gì gọi là lý trí.
Cho nên không cần lo lắng khi chiếc nhẫn tìm được chủ hồn sẽ tiết lộ chuyện của các ngươi." Nó khác với vương miện khi nó được tạo ra là lúc chủ hồn đã phân chia gần nửa linh hồn của mình, nó chỉ là vật phẩm để bảo vệ linh hồn.
Viên đá phục sinh cũng không phải là thứ tốt cho linh hồn.
Mặc dù nó có thể đảm bảo sức mạnh của chiếc nhẫn tiếp tục tăng lên, nhưng vốn dĩ chiếc nhẫn không có bao nhiều đầu óc bây giờ trông càng ngu ngốc hơn.
"Sở dĩ nó đi tìm chủ hồn là bởi vì nó không có lý trí nên chỉ đi theo bản năng để bổ sung đầy đủ cho bản thân." Về lý do tại sao không đi tìm các Trường Sinh Linh Giá khác, là vì các Trường Sinh Linh Giá khác đều tự động ẩn nấp.
"Đơn giản mà nói, Nhẫn sẽ không làm lộ chuyện của mấy cậu với chủ hồn được đâu." Harry yên tâm thu hồi viên đá, trở về nghiên cứu, xem xem có thể gọi mẹ của Snape ra tâm sự chút được không.
Nhớ lại lần vô tình đọc ký ức của Snape lúc học Bế Quan Bí Thuật, ít nhất đừng để Snape mỗi lần nhắc đến mẹ mình toàn là "tất cả đều là lỗi của ta", nhưng mà làm sao y khởi động được cái viên đá này kiếp trước ấy nhở?
"Nhắc mới nhớ, Potter, cậu rút thời gian đi mò Hộp Dây Chuyền với người yêu của anh ta ra đi, Hộp Dây Chuyền nói mình không áp chế được âm binh trong hồ nữa rồi." Nhật Ký giống như vô tình nhớ đến, tuỳ ý nói.
"Người yêu ai?" Harry và Ron mơ màng.
"Regulus Black ấy, năm đó là người yêu của chủ hồn.
Sau khi hắn ta tạo ra Hộp Dây Chuyền xong, ba cái tình cảm này dồn hết lên Hộp Dây Chuyền.
Tôi nhớ năm đó có hảo cảm với Abra mà, không lẽ gu của tôi là con nít sao? Oh, nghĩ đến đây xong cái hết muốn thừa nhận mình được xắt ra từ chủ hồn, cái sở thích này chắc không lây đâu ha..." Nhật Ký lẩm bẩm.
"Khoan, khoan!" Harry không dám tin hỏi "Ý anh là Regulus không bị biến thành....âm binh?!"
"Hiển nhiên." Nhật Ký kiểu "Mi nghĩ làm sao có thể" nhìn Harry "Nếu không cậu nghĩ Mặt Dây Chuyền dọn đi đâu?"
"Không phải trong nhật ký hả?" Harry đần mặt.
"Dĩ nhiên không, tôi cơ bản chưa gặp Mặt Dây Chuyền bao giờ." Nhật Ký tiện tay bỏ thêm quân mạt chược nữa, sau đó mình cũng chuẩn bị về "Hai người canh thời gian đi mò người yêu hắn ta ra đi, Mặt Dây Chuyền nói rằng mình chống được nhiều lắm là hai tuần nữa."
"..." Harry nhìn Nhật Ký chui lại vào trong, sau đó tưởng tượng chút khi nói với chú Sirius rằng em trai chú ấy chưa ngỏm, nhưng đang hẹn hò với một mảnh hồn của Chúa Tể Hắc Ám.....y cảm thấy rằng Sirius sẽ ngất xỉu! "Ron, bọn mình đi ăn đi!"
"Ok."
Harry đi trước dẫn đường, phòng hờ Ron không thấy đường mà đập mặt vào cái gì đó, ăn cái đã rồi suy nghĩ nói với chú Sirius làm sao.
Harry có chút muốn đùn việc.
Lúc Harry và Ron đến trạm xe, người đứng nơi ấy đủ khiến cho cả người Harry cứng ngắc "Ron, bây giờ xoay người lại, đừng hỏi gì hết."
Ron nuốt nghi vấn xuống, sau đó vờ như không có gì mà xoay người lại, giống mấy người đi nhầm đường, còn Harry thì theo sát phía sau.
Ngôn Tình Sắc
"Potter, mi cho rằng ta không nhìn thấy được cái kiểu tóc ngu ngốc của mi và cái đầu đỏ chét do truyền của Weasley sao?" Động tác nhấc chân của Harry cứng đơ, y cứng nhắc quay đầu "Giáo sư, ngài buổi tối tốt lành, không biết thầy ăn tối chưa?"
"Potter, có lẽ mi cho rằng chín giờ tối là giờ ăn tối." Snape sậm mặt đi về phía hai người Harry.
Hôm nay hắn đến nhà Black tìm Potter, nghe Black nói Potter đến Muggle giới chơi với Weasley rồi, chỉ có Black ngu ngốc mới tin ba lời này.
"Có lẽ bọn mi có thể nói cho ta biết bây giờ bọn có mặt trong cái thị trấn hẻo lánh này để làm gì cũng như là bọn mi đã làm xong cái gì?" Snape đứng trước mặt nhóm Harry, đèn đường chiếu xuống người hắn, khiến hai người Harry hoàn toàn bị bao trong cái bóng mét tám của Snape.
HẾT CHƯƠNG + +.