“Nhị vị thủ lĩnh, không biết hôm nay triệu tập chúng ta đến là có chuyện gì?” Iris ngồi ở bàn bên cạnh hỏi. Tối hôm nay y đột nhiên nhận được tin từ hai vị này, yêu cầu tất cả những pháp sư đến từ nước Đức tập hợp tại tổng bộ. Hiện tại, tại hai chiếc bàn dài hai bên, một bên là các pháp sư người Đức, còn bên kia là những thành viên cao cấp nguyên là Thực Tử đồ cùng những gương mặt mới tuyển vào. Harry và Tom Riddle thì ngồi ở vị trí chủ tọa.
“Ta nghĩ… từ khi mọi người hợp tác cho đến nay cũng đã lâu, vẫn chưa hảo hảo tìm hiểu đối phương.” Tom Riddle vỗ vỗ tay, trên bàn xuất hiện mười bốn tách café, “Chúng ta hẳn nên tạo cơ hội để tìm hiểu, trao đổi.”
“Ngươi là không tin chúng ta sao?” Một người trong nhóm pháp sư người Đức đánh bạo hỏi.
“Đừng gấp như vậy, X.” Harry ra hiệu y im lặng, gõ xuống bàn một cái, trước mặt mỗi người xuất hiện một phần điểm tâm mà họ thích nhất, “Đây là món ngươi thích, Margaret, thử một chút đi. Riddle không có ý gì khác, ta biết trong lòng mọi người cũng không đồng ý lẫn nhau. Tạo một cơ hội để mọi người hảo hảo làm quen, điều này cũng vì sự hợp tác sau này giữa chúng ta thêm thuận lợi, không phải sao?”
“Hừ!” một vị pháp sư người Đức tên Z khác hừ lạnh một tiếng, “Cũng tốt, để chúng ta mở mang tầm mắt xem thực lực của Thực Tử đồ mạnh ra sao.” Y ‘bang’ một tiếng đặt cái tách xuống.
“Ngươi…” Một Thực Tử đồ đã gần như không kiềm chế được, “Các ngươi nếu thật sự lợi hại như vậy, cũng sẽ không để cho Gellert Grindelwald rơi vào kết cục kia…”
“Ngươi nói cái gì?” Không đợi người kia nói xong, Z nhịn không được, một phen rút ra ma trượng, một bùa chú liền bắn tới.
“Expector Patronum!” Snape vung ma trượng lên, chắn đòn tấn công, cười lạnh, “Thành ý của pháp sư nước Đức các ngươi chính là như vậy?”
“Ngươi…” Z còn muốn nói thêm, bị Iris cản lại, “Đủ rồi, Z, ít nói vài câu đi!”
“Well, well…” Tom Riddle huy huy ngón trỏ, “Xem ra mọi người quả nhiên ‘hiểu biết’ về nhau vẫn chưa đủ a, xem ra trao đổi ngày hôm nay là rất cần thiết…”
Harry đứng lên, bước ra ngoài cửa, bên ngoài là đình viện rộng rãi. Hắn huy động ma trượng, dọn sạch khoảng đất trống, sau đó nói: “Như vậy đi, mọi người chia làm hai nhóm, chọn đối thủ tiến hành quyết đấu, diễn tập một chút, như thế nào?”
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Tom Riddle vung tay: “Vậy được rồi, bắt đầu ngay bây giờ, thế nào?”
“Hảo!” Z nhanh chóng bước ra, chỉ tay vào một Thực Tử đồ, “Ngươi ra đây!”
Lucius liếc nhìn y một cái, phất tay: “William, đi thôi, để bọn họ hảo hảo nhìn thấy thực lực chúng ta.’
William gật gật đầu, ra khỏi đội hình: “Thỉnh!’
Hai người cúi đầu với nhau, Z ra tay đầu tiên, một đạo lam quang hướng thẳng y đánh tới. William vội vàng phòng vệ cho mình, ra một bùa ‘Relashio’ (Tóe lửa), thêm một bùa Reducto (Tiêu tùng) mà đánh trả. Z có chút giật mình: tiểu tử này không tệ nha, y cũng không dám coi thường, bắt đầu tấn công thực sự. Thực lực hai người thật ra tương đương, sau khi quyết đấu một trận, cuối cùng do William sơ hở, bị Z đánh bại. Y có chút xấu hổ, quỳ xuống trước mặt Tom Riddle; “Thủ lĩnh, ta…”
“Không có việc gì, quyết đấu mà, có thắng tất có thua.” Tom Riddle cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói, “Được rồi, Lucius, ngươi ra đi.”
“Vâng, thủ lĩnh.” Lucius gật đầu, bước ra khỏi hàng, “Thỉnh!”
Lucius không hổ là thành viên cao cấp Thực Tử đồ, chỉ vài đòn tấn công liền đem Z đánh bại. Z cũng không nói gì – chỉ qua vài đòn giao thủ, y đã biết rõ ràng thực lực của y so với Lucius căn bản không cùng cấp bậc, thực lực của người kia, chỉ có Iris có thể đánh giá được. Y bước đến cạnh Iris, ghé vào lỗ tai nói mấy câu, Iris gật gật đầu, ra khỏi hàng.
“Thỉnh chỉ giáo.” Iris bước đến trước mặt Lucius.
Lucius cúi đầu hành lễ, sau đó giơ ma trượng lên: “Crucio!”
Iris bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh trúng, nhưng y cư nhiên không bị những đau đớn này đánh bại, y mạnh mẽ đứng thẳng, vung ma trượng, một đạo hồng quang vọt thẳng đến Lucius. Lucius tạo một vòng phòng vệ, ngay sau đó, một đạo lam quang đã đánh đến trước mặt. Lucius không dự đoán được đối phương sau khi bị bùa ‘Crucio’ (Tra tấn) nhưng tốc độ ra đòn lại nhanh như vậy, liên tục lui mấy bước, miễn cưỡng né tránh.
“Crucio! Avis! Sectumsempra!” (Tra tấn! Chim bay! Thần phong vô ảnh)Ba bùa chú được tung ra một lúc! Iris vội vàng lập vòng phòng vệ, nhưng ngay lập tức một đàn chim mỏ nhọn đã chọc thủng vòng phòng vệ, trên người y bị bùa chú tiếp sau đó cắt lấy một đạo thật sâu đến tóe máu. Y che vết thương, lui về sau vài bước, cúi đầu: “Ta thua…” X vội vàng bước lên, xử lý vết thương cho y, nhưng không biết tại sao, miệng vết thương như thế nào cũng không liền lại, máu chảy không ít, người kia sốt ruột mà nhìn xung quanh.
Harry tỏ ý bảo Lucius lui xuống, bước đến cạnh Iris, ngón tay đặt lên miệng vết thương, thấp giọng ngâm mấy từ, chỉ thấy miệng vết thương ghê rợn kia dần dần khép lại, cuối cùng liền lại, biến mất, ngay cả sẹo cũng không lưu lại – đối với việc như thế nào chữa lành vết thương do ‘Sectumsempra’ tạo thành, bất quá hắn lại biết rất rõ.
“Cám ơn thủ lĩnh.” Gương mặt Iris trắng bệch nói.
Snape từ trong túi lấy ra một lọ thuốc bổ huyết đưa cho y: “Uống.” Thấy Iris còn đang sững sờ, tựa hồ do dự mà không dám uống, không khỏi cười lạnh, “Yên tâm, so với việc độc chết ngươi, ta càng thích trong thời điểm quyết đấu đem ngươi ra giết chết… Đáng tiếc, Lucius không cho ta cơ hội giết ngươi.”(Ta không hiểu với người độc mồm như vậy, Tiểu H yêu y chỗ nào a?)
Iris đỏ mặt, vì muốn che dấu sự xấu hổ của mình, y vội vàng mở lọ ra, uống xuống. Vừa uống xong, sắc mặt y liền trở nên xanh xám. X và Z sợ đến mức vội vàng nhào đến hỏi: “Iris! Ngươi đến tột cùng là cho y uống cái gì?” Bọn họ trừng mắt nhìn Snape.
“Ta cũng không đến mức dùng thuốc bổ huyết đi giết người.” Snape cộc cằn nói.
“Vậy sao y…”
Iris nhấc tay ý nói hai người kia bình tĩnh, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại, khó khăn nói: “Này… quá khó uống!”
X và Z không lên tiếng… Iris, ngài cũng không đến mức đó chứ…
Ta là tiểu H cùng tiểu T quyết đấu phân cách tuyến
Lucius liền đem những pháp sư người Đức lợi hại nhất đánh bại, những pháp sư Đức không khỏi bắt đầu thì thầm bằng tiếng Đức với nhau: thực lực của Thực Tử đồ nằm ngoài dự liệu của bọn họ, chuyện này khiến họ không khỏi đối với những pháp sư người Anh bắt đầu khâm phục.
Tom Riddle rất hài lòng nhận được kết quả, đương nhiên, vẫn còn chưa đủ, y còn muốn tăng thêm một chút lửa. Y cởi trường bào cùng áo ngoài, đem áo đưa cho Lucius, chỉ còn đồ tây, bước ra chính giữa, mỉm cười nói với Harry: “Potter tiên sinh, muốn hay không chúng ta đấu một hồi?”
Harry hiểu ý, cười: “Hảo!” Hắn đem trường bào giao cho Snape, cầm ma trượng bước ra đối diện với y.
Mọi người không khỏi bắt đầu căng thẳng, nhất là những pháp sư người Đức. Tuy nói Gellert Grindelwald từng đề cập qua sức mạnh của hai người này là không thể coi thường, nhưng dù sao tất cả mọi người cũng chưa từng chứng kiến qua, bởi vậy trong lòng đều nghi ngờ. Hiện tại có thể tận mắt thấy hai người quyết đấu, vừa lúc có thể cho mọi người hiểu biết một chút thực lực của họ, nhìn được đến tột cùng hai người có đáng để họ nguyện trung thành hay không.
Mà trong nội bộ Thực Tử đồ, thân phận Tom Riddle mọi người đều biết rõ. Chính là vị cứu thế chủ này… Nói thật, khi mọi người biết Hắc Ám công tước hợp tác cùng Cứu thế chủ, trong lòng đều tồn tại nghi hoặc, dù sao cũng chỉ là một tiểu pháp sư vị thành niên, rốt cuộc có bao nhiêu thực lực vẫn còn chưa biết. Ngay cả Lucius Malfoy cũng nói thầm trong lòng, y chỉ biết suy nghĩ của Harry là phi thường thông minh, bất quá cũng chưa bao giờ thấy hắn ra tay, tuy y cũng biết loáng thoáng sức mạnh của Harry không kém, nhưng thật sự mạnh ra sao, y cũng không biết rõ. Trừ bỏ Snape, y biết rõ khả năng của Harry, so với Tom Riddle còn muốn nhỉnh hơn một chút, vì thế chỉ có y thực nhàn nhã đứng một bên xem diễn.
Nếu muốn thị uy, đương nhiên cả hai cũng không sử dụng ma pháp thông thường để quyết đấu. Vì vậy, Tom Riddle vừa ra đòn, chính là cổ ngữ Rune: “фйδ!”
“яю!” Harry tạo một vòng phòng vệ màu lam quanh người, ngăn cản đòn tấn công của y, “джз!” Một tia chớp vọt thẳng đến Tom Riddle.
“ρπξν!” Mũi ma trượng trong tay Tom Riddle xoay tròn tạo một cơn xoáy chống lại tia chớp. Nhưng giây tiếp theo, một vòng xoắn hình ngọn lửa từ ma trượng của Harry phun ra, Tom Riddle vội vàng lui về sau mấy bước, bày một vòng phòng vệ.
Harry cười nhẹ, vòng cổ tay Harry lóe lên một đạo hắc quang, một đoản tiễn bắn về vòng phòng vệ của y. Chết tiệt! Tom Riddle thấp chú một tiếng, vòng phòng vệ này căn bản không ngăn được ‘Trớ chú chi tiến’ của Harry, xú tiểu tử này. “Ầm!” một tiếng, phòng vệ vỡ tan, y vội vàng né tránh, đồng thời quát khẽ một tiếng: “”λβα!”, vạn mũi tên bắn thẳng về Harry.
“ΔΓεξκ!” Harry mắng trong lòng, Tom Riddle ngươi là hỗn đản! Mọi vật xung quanh hắn đều dừng lại trước mặt, vì hắn ngăn cản những mũi tên bay loạn kia.
Thực Tử đồ cùng pháp sư người Đức đều ngây người nhìn: Hảo… Thật là lợi hại…
Đây là thực lực của pháp sư người Anh sao? Nhóm pháp sư Đức kinh hãi, sử dụng cổ ngữ Rune như xắt rau (thứ cho ta dùng cách so sánh thô tục như vậy), sao đơn giản như vậy? Phải biết rằng dùng cổ ngữ Rune rất hao phí ma lực, hai người này sử dụng sao lại nhẹ nhàng như vậy!
Không hổ là công tước điện hạ chúng ta! Nhóm Thực Tử đồ kiêu ngạo nhìn nhóm pháp sư Đức ngây người nhìn, cho các ngươi nhìn nhìn ngắm ngắm thực lực của công tước điện hạ! Bất quá nói đi cũng nói lại… pháp sư vị thành niên bây giờ lợi hại như vậy sao? Hay là Cứu thế chủ thiên phú dị bẩm, tư chất đặc biệt? Chỉ là đứa nhỏ mới mười lăm tuổi có thể đấu ngang ngửa với công tước đại nhân lâu như vậy! Chúng ta có phải hay không quá yếu! Hãn
Ban đầu hai người quyết đấu chỉ là thị uy, thấy mục đích đã đạt được, hai người đương nhiên cũng đấu một chút rồi thôi, sẽ không đấu quá hăng. Hai người cũng không đem hết toàn lực, chỉ dò xét thực lực đối phương một chút, cuối cùng kết thúc không phân thắng bại. Nhìn nhóm pháp sư hai bên khâm phục không thôi: có thủ lĩnh như vậy, chúng ta không thắng mới lạ!