Bước chân lạnh lùng trên hè phố, đèn đường đã lên và không thấy bóng của một chiếc xe nào. Âm thanh còn sót lại chỉ là tiếng gió thổi qua từng kẽ tóc, tiếng lá xào xạc đung đưa. Không đi vào bằng cửa chính, thân ảnh màu đen nhảy vào bên trong qua bức tường cao.
“Bịch”
Nó chống tay xuống đất, đảo mắt một vòng rồi đứng dậy phủi phủi. Phía sau công ty là khu vực vắng vẻ, không có ánh đèn,...chỉ duy nhất một chút ánh sáng le lói từ đèn đường rọi vào.
Một cái áo ba lỗ đen cùng với áo khoác da đen dài tay bên ngoài, quần da bó cùng với đôi bốt đen giúp nó như ẩn vào trong bóng tối. Mái tóc dài buộc cao đung đưa theo từng nhịp chân bước, môi huýt sáo theo một điệu nhạc nhanh và cao, trên bàn tay là cái bật lửa được liên tục bật rồi tắt như một thú vui.
Nó tiến vào bên trong toà nhà bằng cửa sau. Khoá ư? Nực cười thật. Vậy là nó đã hiểu tại sao đêm tối, tên nội gián có thể lẻn vào trong mà không bị camera chính ngay cổng nhìn thấy. Rút thẻ nhân viên quẹt một đường dọc theo cánh cửa, cánh cửa nhỏ bật mở cùng với tiếng ổ khoá bật ra.
“Cạch”
Đẩy cửa bước vào rồi khoá lại như cũ, nó nhìn lên trần. chiếc camera cho một dãy hành lang. Như vậy có gọi là kĩ chưa nhỉ? Chắc không vì nó đã bị vô hiệu hoá hết rồi. Tên nội gián này cũng thông minh và cẩn thận đấy. Cảm ơn vì đã lo việc này giúp để nó có thể lẻn vào đây. Anh cao tay nhưng tôi cũng không vừa đâu, Thái Quốc Lâm!
Đi thang bộ lên đến tầng , nó thở mệt bở người. Cái quỷ gì thế này? Cái công ty gì đâu mà…phòng kế toán đặt tới tận tầng làm đi bộ muốn thấy sao. Chiệt tiệt cái thang máy…nếu không phải trong đó có camera chưa vô hiệu hoá thì đã chẳng khổ thế này! Nó nghiến răng nghiến lợi rủa xả một lúc thì cũng bước vào phòng làm việc.
Hắn ta chưa tới! Cũng đúng thôi, giờ cũng chỉ mới có g. Chẳng tên trộm nào lại lựa giờ này mà lẻn vào cả (trừ nó), sợ có người tăng ca về trễ thì chết.
Nép người vào góc tường, nơi cái khe của cái tủ đựng tài liệu và bức tường có khoảng trống rồi đứng ở đó chờ. Nơi đây khuất bóng với bàn làm việc, chắc chắn sẽ không thể nào thấy được nó đứng đây.
Lấy dây phone deo vào tai nghe nhạc, nó đứng đó và chờ trong bóng tối và im lặng. Sẽ tới! Nhanh thôi. Nhạc dù mở to nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới nó.
“Kéttt”
Cánh cửa phòng làm việc mở ra một khe hở đù cho một người đi vào. Đóng cửa lại nhẹ nhàng, con người đó vội vã đi về phía bàn làm việc của nó, khởi động máy.
Màn hình vi tính sau một hồi thì phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi khắp phòng. Một tên ngốc! Đến khi đã có ánh sáng mà hắn ta vẫn chưa thể phát hiện ra nó đang có mặt ở đây.
Hắn ta thao tác trên máy tính nó rất nhanh, bàn tay gõ liên tục trên bàn phím tạo thành một loạt các âm thanh “lạch cạch” cứ như tiếng mưa.
- Khốn nạn thật! Cái con nhỏ đó làm gì với cái máy tính vậy trời? – Hắn ta đấm mạnh xuống bàn.
Khoé môi cong lên một nụ cười. Hừ…nó thách đấy! Xâm nhập vào lấy được báo cáo thì nó sẽ khen hắn ta ngay. Thật là ngu xuẩn khi đối đầu với nó mà. Lại cất lên tiếng huýt sáo của mình, nhẹ và nhỏ nhưng lại ngầm báo hiệu rằng: Trong phòng này vẫn còn có một người nữa!
- Ai! Ra đây! – Hắn ta phát giác, gắt lên.
- Chậc… - Nó khẽ tặc lưỡi, đến giờ mới phát hiện ra sao? Thật là đáng thất vọng mà…
Đánh chiếc bật lửa trên tay, ngọn lửa sáng nho nhỏ cùng với tiếng cháy “lách tách” vui tai giúp nó thích thú. Nhưng ngay sau đó ngọn lửa bụt tắt khi cơn gió nhẹ đi qua, chỉ còn khói…
- Cô là ai? Sao lại ở đây? – Hắn ta dè chừng nó.
- Thế còn anh? Anh đến đây làm gì hả, Quốc Lâm? – Nó cười mỉa.
- Cô…biết tôi? – Hắn ta hơi nhoe mắt.
- Phải. Rất rõ đấy anh chàng phó tổng đẹp trai…..và biến thái ạ! – Nó lại cười, một nụ cười đầy mê hoặc.
- Cô… - Quốc Lâm bất giác lùi lại, hắn ta ngửi thấy mùi nguy hiểm toát ra từ nó. Rõ ràng con người trước mặt không hề đơn giản, bá khí bức người kia khiến cho cô gái ấy chưa kịp đe doạ mà người khác đã sợ chết đứng.
- Thôi nào, bình tĩnh. Tôi có giết chết anh đâu? Tự giới thiệu nhé, tôi tên là Venus. – Nó mỉm cười thân thiện.
- Ve…Venus…cô…Bắc ma nữ? Cô tìm tôi…có việc gì sao? – Hắn ta gần như chết điếng trước câu nói.
- Tất nhiên…rất nhiều việc đấy chứ. Anh ở đây làm gì vào giờ này? – Nó bật cười rồi hỏi.
- Tôi…tôi có việc, nhưng sao cô hỏi thế? Đây là công ty tôi làm, tôi ở đây chẳng lẽ lại phải xin phép cô sao?
- Không…chỉ là, tôi thắc mắc nếu anh ở lại thì chỉ có thể ở trong phòng làm việc của mỉnh thôi chứ? Hà cớ gì mà lại chạy sang phòng làm việc của người khác thế này? – Nó chau mày nhưng môi thì nhếch lên.
- Hừ…vậy ý của cô là gì đây? Bắc ma nữ sao? Cũng có phần nể sợ đấy nhưng đừng lấy nó ra đe doạ tôi. Tôi không tin một đứa con gái có thể thắng mình được. – Quốc Lâm tỏ vẻ bực tức.
- Anh đang làm những gì thì chỉ có anh biết mà thôi. Muốn sửa báo cáo của công ty sao? Dễ vậy à? – Nó khoanh tay trước ngực.
- Chuyện này…sao cô…? – Hắn ta ngạc nhiên, chuyện công ty và những việc hắn ta đang làm, sao nó biết?
- Lâm Phương Nghi, nhớ cô ta chứ? – Nó nhướn một bên mày.
- Trưởng phòng kế toán? Cô quen cô ta à?
- Không quen.
- Nó phủ định ngay lập tức. Cũng phải, tất nhiên là không quen rồi. Căn bản tên của nó khi làm ở đây là Lâm Phương Nghi kia mà? Pama không muốn nó nhúng tay vào chuyện công ty nên chỉ còn cách thay đổi thông tin mới có thể đi làm. Mà đã là cùng một người thì làm sao có thể sử dụng từ “quen” được?
- Vậy sao cô biết?
- Vì cùng một thực thể. Hiểu chứ? – Nó hất mặt.
- Cô…trà trộn vào công ty?
- Thông minh! – Nó buông lời khen mang hàm ý có chút mỉa mai.
- Nhưng tại sao lại làm vậy? Cô không có chút liên can nào tới tập đoàn này, lại càng không có lý do để giúp đỡ.
- Vậy nếu tôi nói…tôi là tiểu thư của nơi này?
- … - Hắn ta im bặt.
- Hừ…anh nghĩ tôi sẽ để yên cho kẻ dám động đến công ty nhà mình ư? Tôi không phải là con tiểu thư chỉ biết ăn bám đâu. – Nó quắc mắt.
- Vậy…cô muốn gì? Đuổi tôi? – Hắn ta hình như chẳng sợ.
- Nói cho tôi biết…anh làm việc cho ai? Tập đoàn Ngô Ngọc? Chủ tịch Ngô Thái Minh? – Nó bắt đầu tra hỏi.
- Như cô đã biết. – Hắn ta nhún vai.
- Vậy kẻ đồng loã với ông ta là ai?
- Tôi không biết.
- Thật là không? Anh đừng tưởng có thể qua mặt tôi. – Nó hơi cau mày.
- Tuỳ cô thôi. – Hắn ta nhởn nhơ.
- Vậy là anh không chịu khai sao? Muốn tôi dùng biện pháp mạnh à?
- Cô nghi mình đấu lại tôi? Chơi đùa với cô nãy giờ cũng đã đủ, nên kết thúc tại đây. Có vinh dự được giết chết Bắc ma nữ, cũng thú vị. – Hắn ta mở miệng cười, tay cầm khẩu súng đặt vào giữa trán nó, ngay mi tâm.
“Klick”
Hắn ta lên nòng, tâm trạng khá tốt vì nắm được thế chủ động. Khẩu súng đặt ngay giữa trán mà nó không hề tỏ ra sợ hãi, một chút run rẩy cũng không hề có. Gương mặt ấy vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì to tát xảy ra. Biết bao nhiêu năm, máu và nước máu, gương mặt không có chút sắc thái biểu cảm này chính là thứ đã được tôi luyện nên.
Chẳng thèm để ý tới nòng súng, nó vẫn bình thản đưa cái bật lửa lên trước mặt rồi bật, một chút ánh sáng màu vàng vàng đỏ đỏ nhảy múa trong không trung. Có điều đó không phải là thứ tồn tại vĩnh viễn, chỉ chưa đầy s sau, một ngọn gió thổi đến, dập tắt đi ánh lửa. Mọi thứ lại trở nên tối đi, còn mỗi ánh sáng từ chiếc màn hình vi tính.
- Anh thấy ngọn lửa đó chứ? Bật lên rất dễ, tắt lại càng nhanh hơn. Cũng như anh, vinh quang đến rất sớm, rất dễ dàng nhưng cái chết thì chỉ diễn ra trong vài tích tắc ngắn ngủi mà thôi. Anh nghĩ anh giết được tôi? Nếu anh có thể thì đã không có hàng ngàn con người chết dưới tay tôi rồi. – Nó cười.
- Cô! – Hắn ta trợn mắt tức giận, tay để vào cò súng chuẩn bị bóp.
“Rầm…đoàng…”
- Áaaa…