- Bỏ cái tay của cô ra đi! – Ở một góc khuất bên cạnh chiếc cầu thang cũ kĩ, một chàng trai với gương mặt hoàn mỹ lạnh lùng hất cánh tay đang bám riết của cô gái xinh đẹp bên cạnh – tôi nghĩ là cô có thể thôi cái trò đùa ấu trĩ này dc rồi đấy!
- Trò đùa ấu trĩ? Ha ha, anh dám nói như thế với em sao?
- Tại sao không?
- Đừng tỏ ra bất cần như thế, sẽ không có lợi cho anh và cả … người con gái của anh đâu.
- Cô nghĩ cô có thể làm gì dc cô ấy sao? – Đáp lại nụ cười đầy mỉa mai của cô gái là ánh mắt sắc lẹm của chàng trai. Có biết khi chọc giận một người đang cố kìm chế thì sẽ phải nhận loại phản ứng thế nào không? Đây chính là lời cảnh báo đầu tiên đấy.
- Chưa thử sao biết!
- Được thôi. Dù có phải đánh đổi tất cả tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng!
- Haizz, thôi dc rồi Danny.- Caroll thở dài, ra vẻ suy nghĩ một hồi – Nhưng em không tin anh không có một điểm yếu nào…
Như đã chạm đến giới hạn tột cùng của sự chán ghét, chàng trai lướt qua người cô gái, sải những bước chân thật dài nhanh chóng dời đi.
- KÍ ỨC! – Không quay đầu lại nhưng C
aroll biết chắc chắn Danny đã dừng bước.
- …
- Anh chẳng nhẽ không quan tâm đến tuổi thơ của mình sao? Ha ha …
- Cô… biết?
- Không những biết mà em cũng là một phần của kí ức đó…
năm về trước…
- Minh Minh, cao nữa đi! Đúng rồi, cao chút nữa…
- Anh mệt lắm rồi đấy!
- Đi mà, chơi một chút nữa thôi
Trước sự nhõng nhẽo rất hiệu quả của cô bé nhà bên, cậu bé Đặng Duy Minh tiếp tục dồn sức đẩy chiếc xích đu. Tiếng cười của hai đứa trẻ dc gió đưa lên. Vút cao…
Bên trong khung cửa sổ trầm mặc cách đó không xa, một cô bé chừng tuổi nhìn đăm đăm về phía hai đứa trẻ đang hồn nhiên chơi đùa đó. Đôi môi hồng mím lại, tay vô thức nắm chặt gờ gỗ lạnh lẽo của cánh cửa dường như không bao giờ dc mở.
“Cạch!”, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ toàn thân toát lên vẻ cao quý bước vào.
- Mẹ, con muốn ra chơi cùng với bọn họ! – Cánh tay nhỏ xinh vừa đưa ra chỉ vào chiếc xích đu cổ xa xa liền bị gạt xuống một cách lạnh lùng.
- Không dc!
- Mẹ… Tại sao?
TRước đôi mắt đã đỏ hoe ngấn lệ của con gái, người mẹ trẻ vẫn nghiêm nghị, gương mặt không chút cảm xúc:
- Con – mãi – mãi – cũng – không – được – chơi – với – những – đứa – trẻ – đó.
Từng chữ, từng chữ như đâm những nhát dao vô tình vào tâm hồn bé nhỏ. Nước mắt cô bé không kìm lại dc tuôn ra. Cuối cùng, người phụ nữ chỉ thở dài rồi ra ngoài, cánh cửa lại dc đóng vào, như đóng lại cả thế giới của cô con gái tuổi…
Nhưng cô bé không chấp nhận điều đó. Nhân lúc mẹ vắng nhà, cô bé vẫn tìm cách trốn lão quản gia già chạy sang nhà bên.
- Anh ơi, có thể cho em chơi cùng với dc không?
- Em hỏi Tiểu Đan Đan đi – Cậu bé có đôi mắt nâu to tròn chỉ tay vào cô bé váy hồng bên cạnh.
- A, dc chứ chị – Cô bé váy hồng cũng vui vẻ chìa tay ra đầy nhiệt tình.
Thế là ba đứa trẻ chiều nào cũng cùng nhau chơi đùa. Không tận hưởng cảm giác lên cao như Tiếu Đan Đan, cô bé Trúc Vy lúc đó chỉ thích dc cùng cậu bé Minh Minh đẩy xích đu. Lúc đó, chỉ cần được nhìn nụ cười ấm áp của cậu, bảo Trúc Vy làm gì cô bé cũng làm. Cho đến khi, trong một lần vô tình, Trúc Vy đã xô ngã Tiểu Đan Đan.
- Vy, em làm cái gì đó! Sao lại đẩy ngã Tiểu Đan Đan? – Minh Minh vội chạy lại đỡ cô bé Tiểu Đan Đan lúc này mắt đã ngấn lệ.
- Em…
- Tiểu Đan Đan, anh đưa em về nhà bôi thuốc nhé.
- Anh Minh Minh, chị Vy…
- Đi thôi.
Nói rồi cậu bé dịu dàng dìu Tiểu Đan Đan đi về phía nhà mình, bỏ lại cô bé Trúc Vy đứng đó với ánh mắt tràn đầy sự ganh tị.” Tại sao anh đối với nó thì nhẹ nhàng mà đối với Vy lại quá đáng như thế? Tại sao hả??? ”
Sau đó gia đình Minh Minh không rõ vì lý do gì mà phải đột ngột chuyển nhà trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ khu phố. Duy chỉ có một nhà là không như vậy…
- ” Chị, em đã làm đúng như chị yêu cầu”
- Tốt lắm, tiền sẽ dc chuyển hết cho chú trong ngày hôm nay.
- “Cảm ơn chị! Sau này cần gì cứ gọi bọn em.”
- Được.
Người phụ nữ với gương mặt lạnh lùng nhàn nhã đưa ly cafe lên miệng, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
- Nghe đủ chưa con gái?
Cô bé Trúc Vy cúi đầu, đi lại chỗ mẹ.
- Con còn nhỏ nhưng ta biết là con hoàn toàn hiểu dc đoạn nói chuyện vừa rồi.
- Vâng…
- Giờ thì con biết tại sao ta không cho con chơi cùng những đứa trẻ đó rồi chứ?
- Con sẽ không chơi cùng chúng nữa nhưng… có thể biến chúng thành đồ chơi của con dc chứ ạ?
Một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt người mẹ quyền quý,nhưng cũng nhanh chóng mất đi. Ôm đứa con nhỏ vào lòng, cô nở một nụ cười mãn nguyện:
- Tốt lắm, thế mới là con gái ta chứ!
Hiện tại…
Chàng trai hơi sững lại trước câu nói của cô gái, nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có nhất quyết muốn rời đi.
- Tùy cô!
- Anh thực sự không muốn biết? – Vẫn tiếp tục nụ cười nửa miệng, Caroll dường như không tin rằng Danny không mảy may quan tâm đến những năm tháng ấu thơ ấy, nếu không câu trả lời buổi tối hôm đó “Thực ra, với Danny, những kỉ niệm tuổi thơ quan trọng và ý nghĩa nhất đều nằm trong năm đầu tiên của cuộc đời” lại là giả dối sao? Không thể nào, cô tin vào ánh mắt trầm buồn của anh lúc đó.
- Kí ức của tôi, tôi sẽ tự mình tìm lại!
- Nếu “tìm ” được thì trong suốt năm qua anh đã có thể nhớ lại tất cả rồi chứ không để phải đau đầu cho đến tận bây giờ. Ha ha, em nói đúng chứ?
- Cô… – Danny quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt – Đem người khác ra làm trò đùa, cô vui đến vậy cơ à?
Nói rồi anh cất bước đi thẳng. Lần này cho dù cô ta có nói gì anh cũng sẽ nhất quyết không quay lại nữa.
- Danny, anh đứng lại cho em! Danny!!!
Danny đi rồi, thực sự lại đi rồi. Anh vẫn lạnh lùng như thế. Nhưng, năm trước cô đã để anh đi, giờ thì không. Cô sẽ biến anh thành đồ chơi của cô, một- thứ- đồ- chơi -cao- cấp…