- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
- A, Rei tỉnh rồi à? Mình Judy nè, nhận ra không?
- Ừ, Judy à, nhưng…
- Đây là phòng của mình. Cậu bị ngất ở dưới sân bóng rổ ý, làm mình và Chris mãi mới đưa dc cậu về. – Tôi vừa giải thích vừa thay cái khăn ướt thứ trên trán Rei.
- Ngất?
- Ừ, làm tớ và Chris lo quá cơ. Thêm chút nữa mà cậu còn chưa tỉnh thì tớ phải đưa cậu đi bệnh viện mất.
- Đừng! Chẳng phải bây giờ tớ tỉnh rồi sao, hì hì.Thế Chris đâu rồi?
- Cậu ấy về nhà rồi. Mà sao cậu lại một mình ra sân bóng vậy? Lại còn ngất ở đấy nữa chứ. Tớ nhớ là sức khỏe của cậu trước giờ vẫn rất tốt mà.
- Ừm, vì có người hẹn tớ ra đó.
- Hẹn? Nhưng lúc Chris đến thì chỉ thấy mình cậu nằm ngất dưới sân thôi …
- Việc này…, mục đích chính của người đó là…- Rei đưa tay sờ lên bên tai mình. Quả nhiên chiếc bông tai ruby đã biến mất!
- Ôi, bông tai của cậu… chắc là rơi ở sân bóng rồi, cậu nghỉ đi để mình đi tìm!
Nói rồi tôi nhanh chóng định chạy xuống sau trường, nhưng vừa ra đến cửa thì đã bị Rei ngăn lại.
- Không cần đâu!
- Sao lại không cần? Nó gắn đá Ruby đấy, quý lắm.
- Cậu sẽ không tìm thấy đâu, bởi… nó đã bị lấy đi rồi.
- …
Tôi ngẩn người. Đây là cướp của ư?
- Hey, em yêu! Rei đói rồi!
- Để mình đi mua đồ ăn nhé!
- Thôi không cần đâu, ở đây có mỳ gói không Rei ăn tạm rồi còn về nhà.
- Uhm, có đấy. Vậy mình đi pha mì đây.
- Ừ.
Tôi chạy đi pha mì, còn Rei nằm lại giường nghỉ ngơi. Tay đặt lên trán, hình như cô ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Vì chiếc khuyên tai ấy ư?
- Mì gói thơm ngon vừa thồi vừa xơi đây!
- Judy… nhìn giống cô hàng rong quá ha ha
- Này, đây là khen hay chê thế hả?
- Sụp…sụp… Khen, là khen dc chưa.
Ôi trời, nhìn Rei ăn mì trông yêu dễ sợ! Đúng là ” Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, các cụ dạy cấm có sai. Nhìn thế kia thì ai bảo đó là đại tiểu thư nhà họ Lê danh giá cơ chứ? Chẹp chẹp
- Nhìn đủ chưa vậy, kì quá, ai mà ăn dc chứ!
- Xí, cậu xem lại bát mì còn sót cọng nào không?êu êu xấu hổ quá à! ha ha
- Haizzz dù sao cũng cảm ơn cậu.
- Bạn bè mà, đừng nói khách sao thế chứ! Nhưng nếu nói cảm ơn thì có lẽ cậu nên tìm Chris ấy. Cơ mà… cậu quen cô ấy sao?
- Chris ấy hả, đó là sư tỉ của tớ đấy!
- Sư tỉ?
- Ừ, hồi trước bọn tớ có đi học karate cùng với nhau. Chris học trước nên mình gọi cô ấy là sư tỉ.
- Nhưng sau đó có người vì ngủ muộn nhiều lần, đi trễ nên bị thầy đuổi!
Một giọng nói lảnh lót vang lên sau lưng khiến cả tôi và Rei đều giật mình mà quay đầu lại:
- Chris!
- Sư tỉ!
- He he, dậy rồi đó hả? Tưởng còn ngủ đến sáng luôn!
- Tỉ đừng đùa nữa mà.- Rei đỏ mặt. Cái gì đây? Cô nàng tomboy của tôi hôm nay cũng biết ngượng nè.
- Nhưng sao cậu lại đến đây?- Bây giờ thì tới lượt tôi thắc mắc.
- Thì đến để hộ tống cô nàng phiền phức này về nhà đây.
- Ông ta bảo thế à?
- Ey, đừng nói cha mình bằng cái giọng lạnh lùng ấy chứ, nghe xa lạ quá.
” Cha ư?”
- Ông ta cũng đâu có coi em là con gái đâu… Mà thôi, mình về đi!
- Ơ, về luôn à?
- Ừ – Nói rồi Rei khoác áo vào, cùng Chris đi ra cửa – Lúc nào rảnh mình sẽ kể lại cho cậu sau.
Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh như ban đầu. Tối nay Susan và Lia đi dự tiệc sinh nhật của một người họ hàng của Lia. Cô ấy có rủ tôi đi cùng nhưng vì bận chăm sóc cho Rei, hơn nữa cũng không thích đến mấy cái Party của những người giàu ấy nên tôi đã từ chối không đi. Haizzz, còn tưởng Rei sẽ ở lại lâu lâu chút chứ, ai dè lại về luôn thế này. Chán thật đấy!
Căn biệt thự cổ ngoại ô thành phố. To lớn, nguy nga như tòa lâu đài trong những câu chuyện cổ tích với cả vài chục gia nhân chạy việc. Nhưng, cái không gian tưởng chừng nhộn nhịp náo nhiệt ấy lại lạnh lẽo vô cùng. Có hơi thở của con người…nhưng không hề có một chút tình cảm của con người. Nhạt nhẽo, vô vị. Những con người sống trong đó chỉ như một cái máy, không cảm xúc.
- Tiểu thư đã về! – Vị quản gia già khẽ cúi đầu trước cô gái trẻ vừa bước vào cửa.
- Cha cháu đâu?
- Ông chủ vẫn chưa đến, thưa cô.
- Được rồi, mấy người đi làm việc của mình đi. Còn nữa, bác Lâm, lần sau đừng thưa gửi “tiểu thư”, rồi “cô chủ” này nọ nữa. Cháu tên Minh, còn không thì bác cứ gọi là Rei cũng dc.
- Việc này thì không dc, vì đó là quy tắc của Lê gia.
- Vậy thì thôi. Chào bác!
Rei uể oải đi lên phòng. Đưa tay ra sau gáy, thực sự… rất đau!
Tối nay, Rei không ăn gì thêm. Có thể bát mỳ ở chỗ Judy đã đủ no, hay còn vì một lý do khác nữa: Cô không muốn ăn. Người làm bê khay đồ ăn lên, rồi lại bê nguyên xuống. Ngồi bên cửa sổ, Rei ngước nhìn lên bầu trời đầy sao…
” Mẹ ơi! Hôm nay, những kẻ tham lam ấy đã bắt đầu hành động rồi. Lấy đi chiếc bông tai Ruby, rồi vứt con ở sân bóng vắng vẻ như bỏ đi một món đồ đã hỏng, vào cái giờ ít người qua lại ấy… Bọn họ… rốt cuộc có tình cảm máu mủ ruột thịt không vậy? Nếu như, nếu như con thực sự xảy ra chuyện gì sau cú đánh không thương tiếc ấy, liệu… bọ
n họ có hối hận, hay chí ít là rơi cho con dù chỉ một giọt nước mắt xót thương không? Ha ha… Chắc chắn… là không rồi. Tại sao con còn hi vọng vào thứ gọi là tình thương ở những kẻ đã bị đồng tiền làm ờ mắt ấy chứ! Thực sự … con quá mệt mỏi rồi. Vị trí thừa kế, tài sản kếch sù của Lê gia ư? Con không cần, không cần đâu mẹ ơi!!! Nhưng mà mẹ yên tâm đi, nhất định con sẽ thật mạnh mẽ. Viên đá Ruby xanh ngọc ấy, chìa khóa “kho báu” của mẹ con đã giữ nó ở một nơi an toàn rồi. Đó là tâm nguyện cả đời của mẹ, công sức, niềm vui, máu…và nước mắt của mẹ nữa, con … sẽ không để cho bất kì kẻ nào cướp đi đâu. Con HỨA!!!”