Rất lâu sau đó, uy áp trên hai cánh của Ninh Phàm dần dần biến mất.
Ma dực được đánh thức lên cấp bậc Hư dực, hợp nhất Ma dực cùng Yêu dực, dung hợp thành Thiên Yêu dực, Thiên Ma dực cấp bậc tám cánh, khiến cho độn tốc của Ninh Phàm tăng lên rất nhiều.
Ninh Phàm trầm mặc một chút, bỗng nhiên chợt chặn đứng Phần Sí, tám đạo Hắc Hỏa dực chấn động lên, hai người không ngờ lại một biến mất trong nháy mắt ở trong Lục Dực tộc, xuất hiện ở hải vực bên ngoài hai mươi vạn dặm.
Một cú độn được hai mươi vạn dặm. Loại độn tốc này, đã có thể so với Vấn hư lão quái!
- Thật nhanh! Công tử, công tử nhanh quá! Thật thật là nhanh!
Phần Sí chấn động và vui mừng, lời nói có chút không mạch lạc.
Sự vui mừng đó, chỉ là vì nhìn tthấy bản thân mình đánh thức Ma dực, không ngờ lại đạt tới độn tốc kinh khủng như vậy.
"..."
Ninh Phàm cảm thấy không nói nên lời, 'Công tử sao nhanh quá vậy', dường như đối với nam nhân mà nói không giống như lời khen ngợi.
Hắn trầm mặc một chút, hết sức hài lòng đối với Yêu dực Ma dực dung hợp thành Hắc hỏa bát dực này.
- Cám ơn nhiều.
- Cái gì?
Phần Sí rúc vào trong ngực Ninh Phàm, có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Nàng chỉ là đánh thức Ma dực giúp Ninh Phàm mà thôi, không ngờ lại sẽ khiến cho đối phương nói lời cảm ơn.
- Sau này, nàng chính là ma phi của ta. Loại năng lực đánh thức Ma dực này của nàng, ta rất hài lòng.
- Ma phi...
Phần Sí cúi đầu xuống, ánh mắt lo được lo mất, không biết đang suy nghĩ gì.
Tám đạo Hắc Dực, lưu động hắc hỏa, quỷ dị hoa lệ.
Ninh Phàm chấn động Hắc hỏa bát dực, hóa thành một đạo hắc hỏa ảnh, trong thời gian ngắn đã quay trở về Lục Dực tộc.
Phô bày cánh cho Nguyệt Lăng Không xem, Nguyệt Lăng Không tự nhiên là hết sức kinh ngạc, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy được tu sĩ tu luyện ra vũ dực cấp bậc Thiên Yêu Thiên Ma.
Ba ngày sau, Ninh Phàm cùng Huyền Dực nghị định những sự việc liên quan Lục Dực tộc dựa dẫm vào hắn. Bảo lưu lại quyền lực tự trị của Lục Dực tộc, Ninh Phàm chỉ lấy tư cách danh nghĩa là chủ nhân của Lục Dực, nhưng có thể thuận tay sử dụng linh dược, tiên ngọc của Lục Dực tộc.
Việc ở Lục Dực đã xong, Ninh Phàm không có ý ở lại đây nữa, bèn dắt Nguyệt Lăng Không, Phần Sí hai nữ, bay nhanh đi về phía Cự Ma tộc.
Phần Sí là ma phi, nhưng đã là ma phi của Ninh Phàm, tự nhiên không còn thuộc sở hữu của Lục Dực tộc nữa.
Không vội gấp rút đi đường, cũng không cần tự nhiên tiêu hao tiên ngọc để khai mở Nguyệt môn một cách vô ích, Ninh Phàm chỉ dùng Hắc hỏa bát dực gấp rút lên đường, cũng coi như là để thích ứng với độn tốc đột nhiên tăng vọt này.
Trước khi đi, Huyền Dực thần thần bí bí giao cho Ninh Phàm một cái ngọc giản, trong đó không ngờ lại ghi chép lai lịch của ba người khác trong ma tộc được nghi là ma phi.
Đối với tứ đại Ma tộc mà nói, mỗi một tộc nếu sản sinh ra ma phi, đều sẽ là hi vọng trung hưng của tộc đó.
Huyền Dực cũng từng phái ra vô số thám tử, tìm hiểu qua tình báo của ba tộc khác.
Tin tình báo cho thấy, Cự Ma tộc vào đời này không sản sinh ma phi. Lam Giác tộc, Quỷ Mục tộc đều bị nghi ngờ là có ma phi nữ tu đản sinh. Có những ứng cử viên nghi là ma phi này, nếu Ninh Phàm cần, có thể tự bản thân mình đi thăm dò.
Nội dung của ngọc giản khiến cho Ninh Phàm nghĩ sâu xa.
Huyền Dực tống tặng Phần Sí cho Ninh Phàm, chẳng lẽ còn mong đợi Ninh Phàm đi cướp ma phi của hai tộc khác?
Trong lòng của Ninh Phàm có suy đoán, Phần Sí thân là Lục Dực ma phi, có thể đánh thức vũ dực, hơn phân nửa là ma phi của hai tộc khác cũng có lực lượng thần kỳ tương xứng cùng huyết mạch của bổn tộc, có thể trợ giúp Ninh Phàm đề thăng thực lực.
Duy nhất khiến cho hắn kỳ quái chính là Cự Ma tộc.
Cự Ma tộc không có ma phi, vào lúc tam tộc xuất hiện dị tượng "Ma huyết nhiễm thanh thiên", chỉ có Cự Ma tộc dị tượng xuất hiện một lát liền ngay sau đó biến mất.
- Cự Ma tộc không có Ma Tượng Thạch Bản hiện thế? Cũng không có bổn tộc ma phi sao... Là bởi vì đã từng quy thuận Lôi hoàng, hay còn là Cự Ma tộc cùng với ba tộc khác có điều khác biệt, có huyền cơ khác...
Ninh Phàm mơ hồ cảm thấy, cái gọi là Cự Ma tộc, cũng không đơn giản như giống trong tưởng tượng vậy.
- Vô Tận hải đồn đãi, Cự Ma tộc Luyện hư đời trước chết trận, tộc quần cùng xuống dốc theo, trở thành yếu nhất trong U Hải tứ tộc, nhưng, có đúng thật là như vậy sao...
Một đường bay nhanh, Ninh Phàm thúc giục độn tốc đến cực hạn, bay hơn một tháng, vượt qua hai mươi ức dặm.
Hắc hỏa bát dực, thừa kế ưu điểm của Phù Ly Yêu dực, có 'Linh', phi độn không hao phí pháp lực chút nào.
Nguyệt Lăng Không kinh ngạc về độn tốc của Ninh Phàm, Phần Sí thì kinh ngạc ở khả năng dẻo dai của hắn.
- Chu công tử, quá khó tin rồi! Công tử liên tục phi độn một tháng, không ngờ lại không hao phí chút pháp lực nào, thật là quá dẻo dai mà, làm cho thiếp thân nhìn với cặp mắt khác xưa!
Nàng đối có sự ham thích gần như si mê đối với Ma dực, mà Ma dực của Ninh Phàm thần kỳ đủ cho nàng nghiên cứu cả đời.
- Ngươi cũng biết Trái dưa leo nhỏ dẻo dai à?
Nguyệt Lăng Không nói dẻo dai, rõ ràng không phải cùng một đề tài với Phần Sí, nhưng Phần Sí dù sao cũng vẫn còn là tấm thân xử nữ.
Loại này đề tài không có dinh dưỡng này, Ninh Phàm không có hứng thú chen miệng vào.
Trong nước biển đen xì như mực, Ninh Phàm tựa như một mũi tên rời cung, mang theo hai nữ bay nhanh ở giữa sóng biển.
Một tháng, hắn đối với việc nắm bắt Hắc hỏa bát dực độn tốc dĩ nhiên đã thuần thục đến cấp bậc tinh tế tỉ mỉ.
Cự ly cách Cự Ma tộc cũng càng ngày càng gần, đã đến Đạt Ma Băng hải vực, chỗ trời đất giáp nhau, đều là khí hậu cả ngày đầy gió tuyết.
Giữa nước biển, ngẫu nhiên còn trôi tới từng tòa băng sơn, trong biển, cũng ẩn tàng không ít hung thú, thậm chí không ít hoang thú, nhưng không có bất kỳ loại nào dám ngăn trở độn quang của Ninh Phàm.
Gió tuyết liên miên, tựa hồ có hiệu quả ngăn cản không ít đối với thần niệm, phi độn ở tuyết hải vô biên vô tận này, cực kỳ dễ bị lạc phương hướng.
Trong gió tuyết, ngẫu nhiên cũng có tu sĩ lui tới, nhưng cách tầng tầng lớp lớp gió tuyết, nên không xem được dung mạo thật của Ninh Phàm cùng mọi người.
Họ vừa thấy độn tốc kinh khủng của Hắc hỏa bát dực, từng Kim đan, Nguyên anh đều biến sắc mặt, không dám động chạm đến Ninh Phàm.
Cho dù là một số Hóa thần lão quái lánh đời không ra, nhìn thấy độn tốc của hắn, đều kinh sợ, chỉ cho rằng Ninh Phàm là một vị Luyện hư tiền bối nào đó.
- Người này... Người này nhất định là một vị.... Luyện hư tiền bối nổi tiếng nào đó trong Vũ giới! Đáng tiếc cách nhiều tầng gió tuyết, không thể tận mắt nhìn thấy phong thái của tiền bối, thật là đáng tiếc...
Không ít cao thủ bởi vì chỉ được thoáng nhìn thấy qua Ninh Phàm mà bùi ngùi thở dài tiếc rẻ.
Nguyệt Lăng Không đã từng tung hoành Vô Tận hải, đối với đường biển rất tinh tường, có nàng chỉ đường, Ninh Phàm tự nhiên không bị lạc phương hướng.
Ma băng hải vực, có mấy cái khu vực hải thú tụ tập, đối tu sĩ tầm thường mà nói là hiểm địa, cần đi đường vòng.
Nhưng nhóm của Ninh Phàm thực lực tuyệt mạnh, tự nhiên không cần phải kiêng dè chỉ là hung thú nhỏ nhoi, trực tiếp tiến lên theo đường thẳng.
Trong gió tuyết, xa xa truyền đến tiếng đánh nhau. Độn quang của Ninh Phàm thu lại, thần niệm quét qua, cái hải vực này chính là đất của con kình long nào đó sinh sống.
Tiếng đánh nhau truyền đến xen lẫn tiếng hét thảm tu sĩ, cùng với Kình Long tộc quần gầm rống, rõ ràng là có tu sĩ đang bị đàn kình long tập kích.
Nhóm kình long này tu vi cao nhất chỉ là hai con hoang thú mà thôi. Còn đám tu sĩ bị vây công kia, tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên anh điên phong.
Dường như là trong quá trình đi ngang qua hải vực, họ bị kình long tập kích.
Loại đánh giết tranh đấu này, ở trong tu giới lúc nào cũng có thể thấy được. Với cá tính lạnh lùng của Ninh Phàm, giờ đây đã không thèm nhúng tay vào làm gì.
Nhưng hắn nếu như đã thu lại độn quang, thì coi như lần này định nhúng tay vào rồi, chỉ vì đội tu sĩ ấy trên trang phục có tộc huy của Cự Ma tộc.
- Trái dưa leo nhỏ, là người của Cự Ma tộc, định ra tay sao?
Nguyệt Lăng Không dò hỏi.
- Với giao tình của ta cùng Cự ma tộc, nhấc tay làm một chút chuyện, cũng coi như là một lần trợ giúp. Hai người các nàng chờ ở chỗ này một chút. Ta đi một chút rồi quay lại.
Xuy!
Ninh Phàm cất lên một đạo độn quang, biến mất vô ảnh.
Trên Hắc Hải ở phương xa, trên vụn băng dầy đặc, có hơn một trăm tu sĩ đang triển khai đánh giết cùng đàn kình long. Hơn một trăm tu sĩ, vị Kim đan, vị Nguyên anh, người cầm đầu là một Nguyên anh điên phong đại hán.
Đại hán này tu vi là Nguyên anh điên phong, nhưng quanh thân lập lòe cương linh màu xanh ngọc, không ngờ là một vị tu sĩ Ngọc mệnh đệ nhất cảnh, có thể dựa vào nhục thân đánh một trận với hoang thú!
Kẻ này vai khiêng một cây nhân sâm loại linh dược cở bằng một người, dùng một nắm đấm đánh đấu trong đám kình long, cả người đầy máu.
Đàn kình long chỉ tham gia tấn công năm mươi con.
Năm mươi con kình long này, ngoại trừ hai con là sơ kỳ hoang thú, còn lại đều là anh thú.
Kình long có nguyên anh tu vi, mỗi một con đều lớn mấy ngàn trượng, vượt xa những yêu thú cùng cấp bậc khác.
Kình long cấp bậc hoang thú thì cực to đến mấy vạn trượng, thân trắng như tuyết, dường như là một tòa băng sơn tùy ý di động vậy.
Đại hán mặc dù có cảnh giới Ngọc Mệnh, nhưng do kình long có da thịt quá dầy, chỉ cần là kình long nguyên anh điên phong là đã có lực phòng ngự ngăn cản được một cú đánh của Hóa thần.
Con hoang thú cấp bậc kình long ấy có nhục thể phòng ngự còn kinh khủng hơn, nguyên đỉnh đại hán hết lần này đến lần khác thi triển Hóa cấp hạ phẩm luyện thể thuật, không ngờ lại không có cách nào công phá được sự phòng ngự của hoang thú kình long chút nào.
- Má nó! Một gốc cây băng sâm ba vạn năm này là để chữa bệnh cho đại tiểu thư đó, đám súc sinh các ngươi dám tranh giành thuốc của đại tiểu thư, lão tử liều mạng cùng các ngươi vậy!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đại hán đốt nguyên anh, mắt lộ ra vẻ điên cuồng, từng quyền nhuốm màu xanh ngọc lóe quyền mang tương đương một cú đánh của Hóa thần sơ kỳ.
Nhưng dù cho công kích của y có cường hãn đến đâu, vẫn không có cách nào tạo thành miệng vết thương ở trên người hai con hoang thú.
Mắt thấy từng tu sĩ đi theo không ngừng chết dưới miệng kình long, đại hán hai mắt đỏ như máu, đây đều là huynh đệ một đường vào sanh ra tử tìm thuốc a, quên sống chết vì đại tiểu thư tìm đan dược chữa bệnh, còn chưa về trong tộc lĩnh công, đã bị đám kình long này để mắt tới rồi, đáng hận a!
- Các huynh đệ, liều mạng với đàn kình long này vậy, mở một đường máu mà ra! Nếu ai cuối cùng còn sống, thì phụ trách đem băng sâm ba vạn năm này về tộc!
- Giết!
Từng Cự Ma tộc tu sĩ lần lượt đốt cháy nguyên anh, làm vỡ nát kim đan, quả nhiên là muốn liều chết đánh một trận với đàn kình long.
Không ít tu sĩ hóa thành cự nhân, mỗi một người đều to lớn cả trăm cả ngàn trượng, nhưng thân thể dù to lớn như vậy, trước mặt kình long thực ra không đáng để nhắc tới, vẫn như cũ nhỏ nhoi như con sâu cái kiến.
A!
Từng tiếng từng tiếng hét thảm truyền đến, không ngừng có Cự Ma tộc tu sĩ bị kình long nuốt sống.
Cho dù cả nguyên anh điên phong đại hán ấy đều bị hai con hoang thú kình long đụng mạnh giống như bị băng sơn mấy vạn trượng va đập vào, hộc máu trọng thương, mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
- Má nó, xem ra cái mạng này hôm nay cần phải giao ở chỗ này rồi... Là ai!
Vào lúc nguyên đỉnh đại hán gần như tuyệt vọng, một cái thân ảnh áo trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện ở trong gió tuyết, không có bất kỳ dấu hiệu nào, không người nào biết hắn làm như thế nào mà có thể đi tới nơi này được!
Thanh niên này có độn tốc vượt xa sự lý giải của những nguyên anh, kim đan cự ma tu sĩ này.
Ánh mắt của Thanh niên mới đến không có bất kỳ dao động cảm tình gì, nhìn kình long cũng như đối đãi với cự ma tu sĩ đều như đối đãi với gió tuyết, hoặc là như ngắm phong cảnh vậy.
Chỉ có nguyên đỉnh đại hán tầm mắt cao nhất, nhìn thấy được từng làn khói khi thanh niên này dịch chuyển đến, lập tức ánh mắt vui mừng.
- Hóa thần tu sĩ! Vị bằng hữu này là Hóa thần tu sĩ chứ! Lão tử Triệu Suy, khẩn cầu bằng hữu một chuyện, mang băng sâm ba vạn năm về Cự Ma tộc. Triệu mỗ cam đoan với ngươi, ngươi nếu đem băng sâm này về được, Cự Ma tộc chẳng những sẽ cho ngươi thù lao gấp mười lần băng sâm, hơn nữa còn sẽ tôn ngươi làm khách quý!
Nam nhân tên là Triệu Suy này đến mức bệnh nặng quá thầy thuốc nào cũng chạy chữa hết rồi.
Hắn nghĩ mình trốn không thoát sự bao vây của kình long, giờ này đột nhiên xuất hiện thanh niên áo trắng, không có khả năng kẻ này ra tay vì một đám người xa lạ như mình, nói không chừng còn có thể giúp đỡ kình long giết người, giết người đoạt bảo.
Triệu Suy chỉ mong đợi thanh niên này sẽ nguyện ý hỗ trợ, mang băng sâm về Cự Ma tộc. ăng sâm này đối Cự Ma tộc có ý nghĩa trọng đại, đưa thuốc trở về, thù lao ít nhất có thể tương đương với giá trị gấp mười lần băng sâm, hơn nữa có thể thu được hảo cảm của Cự Ma tộc.
Xem ra tên thanh niên áo trắng xa lạ này sẽ không cự tuyệt loại chuyện tốt như vậy.
Triệu Suy cách gió tuyết, nhìn không rõ dung mạo của thanh niên, bằng không hắn chắc chắn nhận ra thân phận của thanh niên này chính là Ninh Phàm uy chấn Vô Tận hải.
Ninh Phàm điềm đạm thoáng nhìn Triệu Suy, không nói lời nào.
Ngay sau đó, Kiếm niệm hoành tảo, một giọt mực dày đặc như loan ra trên sông băng.
Chỉ trong nháy mắt, năm mươi con kình long, bất kể tu vi như thế nào, đều bị Kiếm niệm xé thành thịt nát, máu nhuộm sông băng!
Một cổ sát khí mạnh mẽ tản ra từ trong cơ thể Ninh Phàm, dưới sát khí này, từng Cự Ma tộc tu sĩ chỉ cảm thấy Kim đan, Nguyên anh đều muốn vỡ vụn, căn bản không chống lại được uy áp một ánh mắt của hắn!
Tất cả người của Cự Ma tộc may mắn còn sống đều ngây ngẩn cả người.
Nhất là Triệu Suy, nhìn vô số khối thi thể của hoang thú, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Một cú đánh giết tất cả kình long trong chớp mắt, bao gồm cả hai con hoang thú, tất cả đều không thể chống lại!
Đây là thực lực gì! Trong Vô Tận hải, có loại cao thủ cấp bậc này sao?
- Người này... Là ai?
Triệu Suy cách gió tuyết tầng tầng lớp lớp, nỗ lực biện nhận dung mạo của Ninh Phàm.
Khi mơ hồ nhìn thấy rõ mặt của Ninh Phàm, Triệu Suy đường đường là một người rắn rỏi, không ngờ lại gần như bị dọa cho tê liệt vậy.
- Là hắn! Hắn là kẻ dùng quyền giết chết Luyện hư.... Minh tôn, Chu Minh!
Dùng quyền giết Luyện hư a!
Ở Vô Tận hải Hóa thần là bậc tôn này, ở Vũ giới Luyện hư rất hiếm này, dùng quyền giết chết Luyện hư là khái niệm rất đáng sợ!
----------oOo----------