Hai ngày sau, hai tổ AB của “Hỉ yến” lần đầu “tập hợp”. Cảnh này không có nhiều diễn viên chung khung hình, tâm thái của mọi nhân vật đều đã thay đổi.
Mở đầu bằng cảnh hôn nồng nhiệt giữa Tiểu Tô và Kỳ Viễn, sau đó bị chị Tô và cha mẹ Kỳ gián đoạn, hạ màn kết thúc.
“Máy quay đi từ trong phòng ra ngoài, Kỳ Viễn và Tiểu Tô đứng bên trong.” Khương Thạch nói qua cảnh quay cho các diễn viên. “Ông bà nhà Kỳ đi cùng chị Tô từ ngoài vào, dừng ở cửa. Chú ý một điểm, trong quá trình này không được giúp chị Tô đẩy xe lăn, cha mẹ Kỳ sẽ không quan tâm đến một cô gái hành động bất tiện đâu.”
Ánh mắt ông quét một vòng mọi người, nói tiếp: “Cảnh này không có lời thoại, về sau bọn tôi cũng không lồng tiếng, nên biến hóa ánh mắt trong này rất quan trọng. Đầu tiên là Kỳ Viễn, nụ hôn này là Tiểu Tô chủ động, cũng là lần đầu tiên cậu ấy gần gũi với cậu, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi cậu phải đáp lại nhiệt liệt hơn.”
“Tiếp theo là chị Tô, sau khi cô nhìn thấy nụ hôn này, tình cảm đối với em trai cũng tan biến. Cô phải biểu lộ sự căm hận đối với vận mệnh và sự đố kị với em trai.”
“Cuối cùng là cha mẹ Kỳ. Trước đó hai người hoàn toàn không xem trọng Tiểu Tô, cha Kỳ còn có ý đồ khác, muốn cho con trai vào trấn lập một gia đình “bình thường”. Khi nhìn thấy hành vi của Tiểu Tô, các người sẽ cho rằng đây là một kiểu “quyến rũ”. Sự coi thường đối với Tiểu Tô cũng biến thành căm ghét.”
Khương Thạch dặn dò tất cả mọi người, chỉ trừ Lục Tu Mộc.
“Mọi người tự chuẩn bị phần của mình đi, năm phút sau bắt đầu.” Khương Thạch vừa nói vừa đi về phía màn hình theo dõi. “Bật đèn lên một lần đi, thử ánh sáng.”
Lúc quay phim sẽ có những thời điểm không thể chu toàn mọi thứ, mọi người nhất thời cũng không cảm thấy hành vi của Khương Thạch có gì kì quặc, chỉ có Triệu Dương đến bên cạnh ông: “Ông nói với tôi rằng kịch bản trong tay Lục Tu Mộc là đồ bỏ đi.”
Khương Thạch đang theo dõi máy quay, nghe vậy lập tức ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Có ý gì?”
Triệu Dương không giải thích mà hất cằm về phía Lục Tu Mộc và Khâu Hành Phong, ra hiệu Khương Thạch nhìn bọn họ.
Lúc này hai diễn viên chính nói chuyện với nhau như ở chốn không người, Lục Tu Mộc mím môi như đang suy tư, còn khóe môi Khâu Hành Phong vương nét cười, không chớp mắt nhìn cậu lom lom.
Sau đó Khâu Hành Phong thì thầm vào tai Lục Tu Mộc khiến lỗ tai của cậu lập tức nhuộm đỏ.
Khương Thạch nhìn bọn họ ở cạnh nhau, nhíu mày càng sâu, hỏi Triệu Dương: “Đùa giỡn như thế?”
“Ừ.”
“Mấy ngày rồi?” Khương Thạch hỏi tiếp.
“Vẫn luôn như thế.” Triệu Dương cụp mi. “Mắt tôi sắp bị bọn họ làm cho chói mù rồi.”
“Vậy sao bây giờ ông mới nói với tôi?!” Khương Thạch lập tức giơ chân.
Triệu Dương đuối lý nhưng vẫn mạnh miệng: “Bây giờ nói vẫn chưa muộn.”
Khương Thạch yên lặng nghĩ một hồi, vẫy tay: “Tu Mộc, lại đây. Nói cho cậu cách di chuyển.”
Lục Tu Mộc không nghi ngờ gì, nhanh chân chạy tới. Khương Thạch cũng không đi thẳng vào chủ đề, thật sự nói về mấy chi tiết quay phim cho cậu, chờ đến khi Lục Tu Mộc chuẩn bị đi khỏi mới níu tay cậu lại.
Khương Thạch dùng sức hơi mạnh, Lục Tu Mộc khẽ nheo mắt.
“Cậu vẫn nhớ rõ kịch bản của mình chứ?” Vẻ mặt Khương Thạch thản thiên. “Từ đầu đến cuối cậu không yêu Kỳ Viễn, việc chủ động hôn hắn cũng chỉ để trả thù chị Tô thôi.”
Nói xong, ông thả Lục Tu Mộc ra, mặc kệ phản ứng của đối phương mà qua bên máy quay, để lại mình cậu ngây người tại chỗ.
Giọng của Khương Thạch rất nhỏ, nhưng lại khiến Lục Tu Mộc không thể thở nổi.
Nhắc tới cũng buồn cười, nội dung kịch bản Lục Tu Mộc đã thuộc lòng, song khi cậu vừa bắt đầu cảm nhận được tình cảm của Tiểu Tô đã quên tiệt tất cả đống giấy ấy.
Lưỡng tình tương duyệt chỉ là thành phố không tưởng ở một thế giới hư vô. Có thể xây dựng nó trong lòng, có thể tưởng tượng về nó trong mơ, nhưng tuyệt đối không thể sa vào – những thứ giả dối đã định sẵn sẽ bị phá vỡ.
Lời nhắc nhở của Khương Thạch đã kéo về lý trí của Lục Tu Mộc, nhưng hiện tại cậu không thể đứng ngoài mà nói “Tôi chỉ là người diễn vai Tiểu Tô” được nữa. Sau khi tiến vào thế giới của “Hỉ yến”, cậu là người hiểu rõ Tiểu Tô nhất, thậm chí không cần suy nghĩ về giọng điệu, không cần phí công thiết kế chuyển động của nhân vật trong đầu, cậu cũng có thể khôi phục hoàn toàn Tiểu Tô trước ống kính.
Cậu muốn xông lên, chất vấn Khương Thạch: Sao ông có thể khẳng định Tiểu Tô không yêu Kỳ Viễn? Rõ ràng tôi mới là cậu ấy.
Nhưng Khương Thạch không cho cậu cơ hội này.
“Tu Mộc, đứng vào vị trí!” Khương Thạch hô to. “Các bộ phận chuẩn bị, ba, hai, một, Action!”
Lục Tu Mộc ngơ ngẩn đến trước ống kính, cậu thấy người quay phim gật đầu ra hiệu, cũng thấy vẻ mặt dịu dàng của Khâu Hành Phong.
Dường như có hai người đang cãi nhau trong đầu cậu, một người nhắc nhở cậu giữ vững sự chuyên nghiệp của diễn viên, cậu cần lập tức cười rồi ôm lấy cổ của Khâu Hành Phong, cho hắn một nụ hôn quyến luyến; người còn lại thì nói rằng cậu đừng cử động.
Cậu cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng, trái tim vốn ở đó đã bị móc đi rồi, đau vô cùng.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Kỳ Viễn, cảm giác đau đớn ấy càng mãnh liệt hơn.
Trong mắt đối phương là niềm yêu thương đong đầy, mỏng mỏi tha thiết được cậu đáp lại.
Không cần nhiều, chỉ một chút là đã đủ. Cho dù là mảnh vỡ nhỏ nhất, Kỳ Viễn cũng có thể bắt lấy thật chuẩn xác, sau đó thu vào lòng như châu bảo.
Đối mặt với một Kỳ Viễn như vậy, kể cả Tiểu Tô đã quyết định số phận của mình thì cũng chẳng thể “lừa gạt”, “lợi dụng” hắn mà không có chút khúc mắc nào – tình yêu của Kỳ Viễn càng vô tư, thuần túy, cậu càng cảm thấy bị giày vò.
“Tôi–” Trong mắt Tiểu Tô có sự đau khổ, càng nhiều hơn là uất ức vô cùng. “Tôi, tôi không có cách nào–”
“Cut!” Khương Thạch đột nhiên nói.
Thực tế lại đổ ập tới.
“Tu Mộc, đừng tự tiện thêm lời thoại.” Khương Thạch nói. “Không phải tôi đã nói với mọi người rồi à, cảnh này không có lời. Cậu nói đột ngột quá.”
“… Xin lỗi.” Lục Tu Mộc vén tóc rơi trên trán. “Tôi quên mất.”
Khâu Hành Phong hỏi: “Không sao chứ? Tôi thấy tình trạng của cậu không ổn lắm, người không khỏe à?”
“Không có gì…” Lục Tu Mộc cười miễn cưỡng với hắn. “Vừa nãy thất thần, liên lụy Ảnh đế bị NG với tôi rồi.”
Khâu Hành Phong thấy cậu vẫn nói đùa, sự lo âu trong lòng giảm bớt.
Mấy phút sau, cảnh quay bắt đầu lại. Lần này cũng không thuận lợi như trước, Lục Tu Mộc đúng là không nói thêm cái gì, nhưng cậu như thể đã mất trí, quên cả động tác.
Mọi người tỏ ra đã hiểu, có mấy nhân viên công tác còn trêu chọc Lục Tu Mộc da mặt mỏng, sắp diễn cảnh hôn nên tự căng thẳng quá mức.
Nhưng kiên nhẫn thế nào cũng sẽ bị hao mòn, sau mười mấy lần NG, cả trường quay sa vào sự im lặng dị thường.
Qua khoảng thời gian ở chung này, mọi người đều biết khả năng diễn của Lục Tu Mộc, nói cậu không thể diễn nổi cảnh này thì quá bất hợp lí, vấn đề duy nhất là ở việc “hôn” này.
Nói thẳng ra, phản ứng của Lục Tu Mộc ám chỉ một điều, cậu không muốn tiếp xúc thân mật với Khâu Hành Phong.
Cảm xúc trên mặt Khâu Hành Phong nhạt đi không ít, hắn không thấy khó xử, trái lại là sự mất mát to lớn.
Kể cả hắn có thể nhìn ra kịch bản có vấn đề, hắn cũng không ngờ được Triệu Dương và Khương Thạch lại dám để “ẩn ý” trong phần diễn tình cảm trọng yếu như vậy, hiển nhiên hiểu lầm hành vi của Lục Tu Mộc.
Khâu Hành Phong không khỏi nghi ngờ trình độ tự luyến của mình tăng lên rồi, rõ ràng đêm đó ở cửa thôn, hắn không thấy Lục Tu Mộc kháng cự mình chút nào, thế mà hôm nay…
Đường tình của hắn gập ghềnh quá đi mất.
Khương Thạch cũng sụp đổ, có xu hướng sắp nổi điên. Ông hiểu rằng không thể phá hỏng trạng thái của diễn viên trong lúc quay, nhưng nếu lúc này còn có thể ôn hòa nhã nhặn thì không tròn trách nhiệm của đạo diễn lớn được.
“Lục Tu Mộc, rốt cuộc cậu đang làm gì?!” Khương Thạch lần đầu tiên nói gay gắt. “Cậu thấy mình có địa vị cao lắm à? Để Ảnh đế phải tiếp cậu hết lần này đến lần khác, các thầy còn phải chờ cậu NG?”
Ngón tay Lục Tu Mộc nắm chặt vạt áo, cậu rũ mắt cúi đầu. “Xin lỗi ạ.”
“Xin lỗi có tác dụng quái gì!” Trên trán Khương Thạch nổi gân xanh. “Tôi mặc kệ cậu nghĩ thế nào về cốt truyện “Hỉ yến”, cũng không quan tâm cậu nghĩ cái gì. Nhưng đã vào đoàn của tôi thì có thái độ nghiêm túc cho tôi! Cậu đến làm việc, không phải là làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Lục Tu Mộc: “…”
“Hôm nay cậu có nhắm mắt thì cũng phải quay xong cảnh này!” Khương Thạch đá vào cái ghế. “Tất cả mọi người ở yên chờ lệnh. Bao giờ Lục Tu Mộc vào trạng thái, lúc đấy mấy người được cử động!”
Đây là sự “trừng phạt” vô cùng nặng nề đối với Lục Tu Mộc, tính cách của cậu đã định rằng cậu không thể chịu được việc mọi người bị liên lụy với mình.
Cậu thở sâu, loại bỏ hoàn toàn những “tạp niệm” của Tiểu Tô trong đầu. Một lát sau, Lục Tu Mộc nói với Khương Thạch: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Chắc chắn quay được rồi?” Mặt Khương Thạch không chút cảm xúc.
Lục Tu Mộc im lặng vài giây, đáp: “Vâng.”
“”Hỉ yến”, màn năm tám, lần thứ mười bảy, Action!”
Trường quay kéo lại vào trong nhà họ Tô, suốt thời gian NG lặp đi lặp lại, ánh sáng rực rỡ đã biến thành tà dương. Tiểu Tô nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Kỳ Viễn, như si mê mà bước về phía hắn.
Dường như Kỳ Viễn nhìn thấu được động tác của cậu, mắt hắn lướt qua đôi môi mỏng, dừng một giây lại nhanh chóng dời đi.
Trái tim Tiểu Tô như đông cứng, ý nghĩ “lùi bước” lại nảy sinh.
Cảm giác này khó chịu quá, cậu không dám đáp lại Kỳ Viễn, sợ hắn sẽ mong đợi càng nhiều, rồi đến ngày phán quyết kia, hắn cũng sẽ sụp đổ theo sinh mạng của mình.
Nếu không có nỗi lo này, cậu thật sự, thật sự rất muốn hôn Kỳ Viễn, dù giữa bọn họ chỉ có ly biệt, cậu cũng đã từng lưu lại một hơi thở trên môi Kỳ Viễn.
Cậu phải kiềm nén vô cùng mới có thể khống chế được sự “ích kỷ” và “dục vọng” ấy, không để hành động của mình trở thành lưỡi đao nhọn treo trên đầu Kỳ Viễn.
Lúc này, bỗng có tiếng ghế ma sát với mặt đất.
Tiểu Tô không hiểu đây là âm thanh gì, nhưng Lục Tu Mộc hiểu – Khương Thạch đang nhắc nhở cậu.
Cuối cùng Tiểu Tô nhắm mắt lại, như dâng hiến mà dán lên môi Kỳ Viễn.
Đôi môi của đối phương không ấm áp như lần trước, trái lại hơi lạnh lẽo.
Nhận ra điều này khiến động tác của Tiểu Tô chậm lại, cậu nghiêng đầu muốn lui lại, không ngờ phần gáy đột nhiên bị nắm chặt, sau đó cả người bị ôm vào trong ngực Kỳ Viễn.
Cậu bị Kỳ Viễn ép vào giữa người hắn và chiếc bàn ăn.
Hơi thở hai người bắt đầu giao hòa với nhau, đã không thể nhận rõ là thuộc về ai, hay đến từ ai.
Cứ như vậy đi…
Ý thức của Tiểu Tô dần trở nên mơ hồ trong cảm giác hít thở không thông, cậu ôm ngược lại bờ lưng của Kỳ Viễn theo bản năng, ngón tay nắm thật chặt trang phục của hắn.
Ít nhất trong giây phút này, chúng ta vẫn có thể thuộc về nhau.