Hai người tiếp tục khách sáo một hồi, sát thủ Bạch tạm biệt. Còn chưa đi được mấy bước, nàng đã thấy Giang Tê Ngô bị người khác quấn lấy. Chuyện này rất phù hợp với hoàn cảnh của khu đèn đỏ phố Thiên Sứ.
"Tiểu thư, cả đêm bao tiền vậy...."
"Tôi không phải tiểu thư..... Các anh tìm lầm người rồi...."
"Ai nha, không cần thối lại, trên đường này đều là tìm chút việc.... Nếu không....."
"Tôi đến tìm tiểu thư!" Giang Tê Ngô bị ép đến cùng bực bội, lạnh lùng nói.
Sát thủ Bạch cảm thấy mình nên đến giúp, ít nhất đây cũng là một cô gái xinh đẹp, thân thiện, đúng rồi còn thú vị nữa. Nhưng nàng chưa bước đến đã cảm giác được bên cạnh có một người đi đến.
Sát thủ Bạch không hề bất ngờ với gương mặt trang điểm đậm của Phương Nhan, nghe được đoạn đối thoại của hai người, nhìn thấy các nàng bỏ chạy, người đàn ông bị đá trúng hạ thể, dù muốn đuổi theo cũng không được chỉ có thể nằm trên kêu lên thảm thiết.
"Đồ ngốc, cô đi mua nước tương ở đâu vậy!" Điện thoại lần thứ hai vang lên, tiếng chủ tiệm rít gào truyền đến.
"Hiện tại tôi lập tức trở về." Sát thủ Bạch không dám ở lại, dù nàng rất hứng thú với chuyện đang diễn ra.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết món tôm yêu thích, sau đó sát thủ Bạch lại nhanh chóng chạy ra ngoài. Nàng muốn biết chuyện tiếp theo giữa Phương Nhan đóng vai tiểu thư và cô nữ sinh kia, nàng dựa theo trí nhớ chạy đến một con ngõ nhỏ thì nhìn thấy một thi thể.
Mặt người đàn ông này không xa lạ gì với sát thủ Bạch, một tiếng trước thôi hắn còn đang tiếp cận Giang Tê Ngô. Hiển nhiên, hắn bị gϊếŧ chết, nhìn thủ pháp ra tay cùng với vết thương đang chảy máu đầm đìa, sát thủ Bạch nghĩ đến kẻ gϊếŧ tiểu thư.
Có lẽ khi Phương Nhan theo đuổi kẻ gϊếŧ tiểu thư thì hắn cũng đang theo dõi nàng. Sát thủ Bạch cảm thấy mình nên thét lên sau đó khiến cho cảnh sát chú ý, như vậy cũng gọi Phương Nhan trở về. Nhưng mỗi lần nàng muốn mở miệng kêu to, cổ họng lại không thể phát ra tiếng gì, nó như bị vật vô hình nào đó bóp lấy.
Cảm giác này làm nàng nhớ đến mẹ, mỗi lần mẹ đánh nàng, bà luôn bóp lấy cổ nàng không cho nàng kêu ra tiếng. Mà hiện tại, dù làm thế nào nàng cũng không thể phát ra tiếng, đối với một nghệ thuật gia chuyên gϊếŧ người thì đây không phải chuyện tốt.
Nghĩ rồi, nàng lấy điện thoại báo cảnh sát.
Không hề bất ngờ, nàng thấy được Phương Nhan mặc áo sơmi xuất hiện đẹp đến động lòng người, áo sơmi bày ra khí chất xinh đẹp của nàng, sát thủ Bạch không khỏi liếm môi, nàng từng có suy nghĩ bắt cóc Phương Nhan để nàng làm bạn với mình cả đời. Nhưng tất cả đều không thành hiện thực, tối nay người làm bạn với Phương Nhan là cô gái tên Giang Tê Ngô này.
Nàng như đang tìm kiếm người tên Phương Nhan nhưng lại không biết chị Viên Viên của mình chính là Phương Nhan. Thật thú vị, mọi chuyện phát triển ngày càng thú vị. Sát thủ Bạch không khỏi cong môi, nàng tiếp tục đi lại ở khu đèn đỏ, không hề bất ngờ khi thấy kẻ gϊếŧ tiểu thư.
Hắn thoạt nhìn bình thường, sát thủ Bạch cho rằng tối nay hắn sẽ tìm Phương Nhan nhưng hắn không có, vòng đến vòng lui, hắn tìm một người phụ nữ ở trên tầng lầu của Phương Nhan.
"Đồ nhu nhược." Sát thủ Bạch cười nhạo hắn nhưng vui sướng khi người gặp họa không được bao lâu thì nhớ đến mình cũng sắp gặp họa.
Bây giờ đã hơn giờ tối, sát thủ Bạch nhớ đến quy định mỗi ngày về nhà của mình với Tần Hợp Hoan. Hiện tại nàng cần phải trước mười hai giờ thưởng thức xong kiệt tác của kẻ gϊếŧ tiểu thư. Nàng nhanh chóng đi vào ngõ nhỏ, mang bao tay, leo lên cửa sổ bò vào theo kẻ gϊếŧ tiểu thư vào phòng tiểu thư.
Nam nữ trong phòng đang vận động rất kịch liệt, tiếng thở dốc vang vọng khắp phòng, rất nhanh đã hòa vào cùng tiếng của phòng khác.
Cho đến khi người đàn ông cao trào lần thứ nhất, kẻ gϊếŧ tiểu thư che kín mặt mũi của tiểu thư, bóp chết nàng, sau đó mang đồ bảo hộ chậm rãi tách rời toàn bộ cơ thể nàng. Vẻ mặt của hắn suиɠ sướиɠ, thể hiện rõ hắn đang hưởng thụ quá trình gϊếŧ người của mình.
Sát thủ Bạch xem vô cùng nhiệt huyết, du͙ƈ vọиɠ khát máu không ngừng bùng lên, nàng thở gấp, muốn gϊếŧ người, muốn trải nghiệm kɦoáı ƈảʍ đã lâu không có. Mà hiện tại, nàng cũng có thể nhẹ nhàng làm tất cả. Chỉ cần đi vào phòng sẽ có thể gϊếŧ chết tên đàn ông cường tráng này một cách hung tàn hơn.
Sức hắn lớn là nhờ vào hoạt động thể lực trong một thời gian dài, điều này đối với người đã lâu không gϊếŧ ai như sát thủ Bạch sẽ là trải nghiệm vô cùng tuyệt hảo.
Nhưng nàng không làm vậy, nàng không muốn cướp đi công lao của Phương Nhan, cũng không muốn bỏ qua cơ hội tranh công. Sát thủ Bạch nhìn kẻ gϊếŧ tiểu thư rời đi thì nhặt cánh tay của thi thể lên, xếp nó thành hình chữ Y ở cửa phòng Phương Nhan.
Đây là chữ cái đầu trong tên của Phương Nhan cũng là cái tên sát thủ Bạch thích gọi nàng.
"Nhan, thật muốn biết hai người sẽ trải qua đêm khó quên này thế nào." Nàng si ngốc cười, cực kỳ hâm mộ cô gái tên Giang Tê Ngô kia. Nàng cũng muốn thân cận với Phương Nhan, muốn nàng đối xử với mình như mẹ. Nhưng nàng nhát gan, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, có lẽ sau này cũng vậy.......
Sát thủ Bạch rũ mi, cuối cùng nàng không làm gì, men theo đường cũ rời đi. Nàng biết mình cần phải trở về ngay bây giờ, nếu không đừng nói tình yêu của Phương Nhan mà cả tình cảm của Tần Hợp Hoan nàng cũng sẽ mất.
Dù là vậy, sát thủ Bạch vẫn về trễ, hiện tại là giờ phút, đây là lần đầu tiên hai người ở chung mà sát thủ Bạch về trễ như vậy. Đèn trong phòng cũng không sáng vì nàng, tuy rằng đối với Tần Hợp Hoan mà nói trời sáng hay tối đều không khác nhau nhưng tình trạng này là lần đầu tiên xuất hiện.
Cửa sổ đã đóng nhằm ngăn hành vi leo cửa sổ của sát thủ Bạch, nàng đành phải đi vào bằng cửa lớn. Tần Hợp Hoan hình như đã ngủ mất, dù sát thủ Bạch có cố tình phát ra tiếng động thế nào, đối phương cũng không để tâm đến nàng.
Sát thủ Bạch đành từ bỏ ý định trò chuyện cùng Tần Hợp Hoan, nàng đi tắm, cố gắng hoàn thành ước pháp ba chương của hai người.
Vài phút sau, sát thủ Bạch tắm xong, rón rén bò lên giường. Mở chăn ra, ngửi thấy mùi hormone nữ tính của Tần Hợp Hoan. Hai chân cô giao nhau, phong cảnh phía dưới thoát ẩn thoát hiện. Rõ ràng đêm Giáng Sinh vừa làm xong nhưng ngọn lửa trong người nàng vẫn rạo rực bùng cháy như chỉ cần nhìn thấy dáng người yểu điệu của Tần Hợp Hoan sẽ thiêu đốt.
Rất nhiều lúc, nàng không rõ vì sao bản thân lại si mê cơ thể của Tần Hợp Hoan như vậy. Rõ ràng có hàng ngàn cô gái xinh đẹp khác, hoặc nàng cũng có thể thông qua dịch dung hoặc thôi miên để có được nhưng cái con người vừa dữ vừa có du͙ƈ vọиɠ khống chế siêu lớn này lại khiến nàng si mê thân thể cô không thôi.
Chỉ nhẹ nhàng đến gần đã có thể cảm giác được thân thể của Tần Hợp Hoan hơi run lên, sau đó cô liên tục nhích vào trong, rõ ràng đã tỉnh.
"Người mù, có phải chị tỉnh rồi không?" Sát thủ Bạch đến gần hơn, cự vật của nàng ở ngay mông Tần Hợp Hoan, nhẹ nhàng cọ xát. Hưởng thụ cảm giác mềm mại không gì sánh bằng, chỉ cọ xát vài cái mà nàng đã cảm giác như sắp cao trào.
Không đúng phải là vì đây là thân thể Tần Hợp Hoan, mặc kệ làm gì, nàng đều có thể dễ dàng cao trào.
"Người mù, em chỉ về muộn vài phút thôi, chị đừng lơ em có được không?" Sát thủ Bạch tiếp tục tha xin, nàng cảm giác thân thể của mình chưa từng khó chịu như bây giờ. Đặc biệt là trong đầu đều là hình ảnh gϊếŧ người của kẻ gϊếŧ tiểu thư kia.
Nàng cầu xin, hy vọng tìиɦ ɖu͙ƈ có thể dời đi du͙ƈ vọиɠ khát máu của mình nhưng Tần Hợp Hoan lại không có ý phản ứng nàng. Sát thủ Bạch cảm thấy mất khống chế, nàng kéo thân Tần Hợp Hoan qua thấy hơi thở đều đều của cô thể hiện sự mệt mỏi.
Lúc này sát thủ Bạch mới nhớ gần đây cửa hàng rất đông khách, nàng cảm thấy mình không nên trẻ con làm nũng với Tần Hợp Hoan.
"Ngủ đi, Bạch Trì." Tần Hợp Hoan như cảm giác được hành động của sát thủ Bạch, cô dịu dàng xoa đầu nàng.
Đây là câu dịu dàng nhất Tần Hợp Hoan nói với nàng khi hai người ở chung lại như một câu nỉ non trong mộng.
Sát thủ Bạch nhịn du͙ƈ vọиɠ xuống, nàng tuyệt đối không thể làm vậy, nàng phải là một người bình thường.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng nhìn thấy phong cảnh dưới váy ngủ của Tần Hợp Hoan, nàng bỗng nghĩ hút sữa hẳn sẽ không sao.
Nghĩ rồi, nàng kéo váy ngủ của cô xuống, muốn hút một phen.
Nhưng mà......