Chỉ trong vài giây, sát thủ Bạch đã hít sâu một hơi đè Tần Hợp Hoan lên mặt kính cửa sổ, nàng bắt đầu cách lớp áo xoa lấy ngực Tần Hợp Hoan. Cảm giác đau đớn chiếm cứ tất cả, sát thủ Bạch như không quan tâm đến việc nhẹ nhàng với Tần Hợp Hoan, nàng vuốt ve đồi núi mềm mại trong tay, tạo nó thành các hình dạng khác nhau.
Áo ngủ đỏ tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến du͙ƈ vọиɠ của sát thủ Bạch, nàng chỉ nhẹ nhàng kéo vài cái, da thịt trắng nõn dưới lớp áo ngủ đã bại lộ, nàng để lại những dấu vết đỏ tươi trên đó. Vì áo ngủ bị cởi, Tần Hợp Hoan lập tức cảm thấy thật lạnh.
"Đồ ngốc, áo ngủ của chị!"
Tần Hợp Hoan dở khóc dở cười, nàng rất muốn biết một tuần này sát thủ Bạch đã làm những gì, chẳng qua chỉ là dì của mình đến thôi mà nàng lại như cấm dục trăm năm. Cô đưa tay muốn xoa gương mặt của sát thủ Bạch, rất muốn biết biểu cảm lúc này của nàng là gì.
Lần đầu tiên cô chán ghét cảm giác không thể thấy tựa như tất cả của mình bị người khác nắm giữ.
"Em sẽ luôn bên chị." Sát thủ Bạch đáp, nàng cúi đầu dùng sức hút đầu ngực Tần Hợp Hoan, dịu dàng, ướŧ áŧ chỉ tiếc hiện tại Tần Hợp Hoan hoàn toàn không thể hòa mình cùng nàng, cô không thích cảm giác bị nắm mũi.
Cô hẳn phải là người nắm giữ đồ ngốc này mà không phải bị nàng lừa gạt.
Dù trong lòng hiểu rõ nhưng thân thể lại thành thật, đầu ngực bắt đầu cứng lên, cô có cảm giác kɦoáı ƈảʍ đang truyền từ đầu ngực đến đại não. Nó còn mãnh liệt hơn cả bản thân mình tự xoa. Hơn nữa như biết Tần Hợp Hoan không thể thấy được hình ảnh đặc sắc này, sát thủ Bạch cố ý hút ra tiếng.
Việc này đối với một người không thể nhìn thấy chính là một sự tra tấn, nghe thấy tiếng nước khi sát thủ Bạch hút ngực mình, còn có cảm giác đầu lưỡi ấm áp kia đã liếʍ ɭáρ lấy đầu ngực.
"Đồ ngốc, em tuổi chó sao! Đừng như vậy......ưʍ.....a....." Cô bắt đầu mắng sát thủ Bạch, chỉ là tiếng thở dốc không ngừng tràn ra giữa câu nói. Cô muốn phản kháng, muốn thay đổi thế cục nhưng thân thể lại vì sát thủ Bạch âu yếm mà có cảm giác.
Cô khao khát cái ôm từ người này, cô không thích cảm giác lúc này tựa như nàng chỉ đùa giỡn thân thể của mình.
Vì thế, cô đưa tay muốn làm sát thủ Bạch cũng cảm nhận sự vui sướng nhưng sát thủ Bạch đã nhanh chóng cho tay vào váy của Tần Hợp Hoan, dùng sức nâng đùi cô lên, ép thân mình xuống, đặt đùi lên vai mình, nhanh chóng cởϊ qυầи lót cô ra, vươn hai ngón tay kiểm tra độ ẩm.
Chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã cảm thấy nơi đó ướŧ áŧ không thôi, còn không ngừng chảy ra mật dịch mà hiện tại vì tay sát thủ Bạch không ngừng di chuyển, nhẹ quấy bên trong khiến Tần Hợp Hoan co rút, toàn bộ xúc cảm đều tập trung vào nơi riêng tư đó.
Hiện tại, cô đang đứng với một chân bị nhấc lên cao để nơi riêng tư hoàn toàn bại lộ thậm chí cô còn có cảm giác chất lỏng nơi đó đang chảy xuống. Tiếng nước theo ngón tay ra vào không ngừng phóng đại, xấu hổ hơn ngón tay của sát thủ Bạch không chỉ ra vào mà còn uốn lượn, cố tình cọ xát khắp nơi.
"Đồ ngốc, em đừng luôn im lặng! Em nói đi em học những thứ này ở đâu!" Tần Hợp Hoan thấy sát thủ Bạch đã im lặng từ lúc bắt đầu mà những kỹ xảo lúc này nàng bày ra không phải thứ đồ ngốc như nàng có thể học.
Sát thủ Bạch đang tức giận nhưng nghe thấy Tần Hợp Hoan hỏi, thành thật nói: "Em đi tìm hai tiểu thư, bảo hai người ân ái trước mặt em."
Nàng thành thật nói lại khiến Tần Hợp Hoan cảm thấy đồ ngốc này có bệnh: "Em đi tìm tiểu thư! Những thứ này nếu em muốn thử có thể thử cùng chị!" Dù biết tiền của sát thủ Bạch không phải tiền sạch nhưng nghĩ đến nàng dùng tiền đi tìm tiểu thư khiến Tần Hợp Hoan muốn bùng cháy.
Cô không phải là vì tức sát thủ Bạch tiêu tiền loạn hay tức nàng đi tìm tiểu thư.
Đáng tiếc lần này sát thủ Bạch đã có phòng bị, nàng rút ngón tay đang bên trong ra, sau đó dùng sức cắm vào, quấy. Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt khiến Tần Hợp Hoan đánh trật không những vậy còn ngửa đầu vô lực rêи ɾỉ.
Mặt kính lạnh băng khiến cô thanh tỉnh không ít, Tần Hợp Hoan nhớ đến vị trí lúc này của mình rất dễ bị người qua đường nhìn thấy. Nói cách khác, dáng vẻ si ngốc hiện tại của cô rất có thể sẽ bị người khác nhìn thấy.
Là người thích cốt truyện cẩu huyết, Tần Hợp Hoan không khỏi tưởng tượng về chuyện này làm da đầu cô tê dại, cũng không biết vì sao nỗi sợ bị người khác nhìn thấy lại khiến kɦoáı ƈảʍ của cô tăng cao. Tần Hợp Hoan không thể giải thích được sử mâu thuẫn này của mình mà động tác của người trước mắt lại ngày càng nhanh chóng.
Sát thủ Bạch hơi nghiêng người, đưa cự vật vào trong nơi riêng tư ướŧ áŧ, cảm giác trống rỗng nháy mắt được cự vật lấp đầy, nàng dựa gần Tần Hợp Hoan để sự giao hợp này mang đến nhiều kɦoáı ƈảʍ hơn. Động tác liếm, hút của sát thủ Bạch chậm lại, đôi tay không tiếp tục âu yếm da thịt của cô nhưng dù là vậy, nàng vẫn không có ý muốn hôn Tần Hợp Hoan.
Lần này nàng muốn trả thù,nhưng khi cự vật lấp đầy nơi đó, sát thủ Bạch lại không thể tự hỏi quá nhiều. Nàng chỉ muốn làm Tần Hợp Hoan thoải mái, muốn làm Tần Hợp Hoan cuồng si.
Nghĩ vậy, động tác của nàng nhanh hơn, theo sự ra vào mãnh liệt của cự vật mà mật dịch không ngừng tràn ra, âm thanh lớn kia nhưng tuyên bố rằng giờ phút này Tần Hợp Hoan đang bị chinh phục.
"Dừng lại..... dừng lại....." Tần Hợp Hoan không thể chịu được cảm giác kịch liệt này, mỗi lần va chạm đều làm hoa huyệt của cô chấn động, cửa sổ bị dọa cũng rung động theo hai người, nơi đó không ngừng hút lấy cự vật, kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt từng đợt kéo đến.
"Bạch.... Trì, em....mau....mau dừng lại cho chị!" Ý thức của Tần Hợp Hoan bắt đầu mờ dần, kɦoáı ƈảʍ lan khắp thân cô, cô luôn miệng bảo không muốn, đừng mà nhưng phần eo lại không tự chủ đong đưa phối hợp với sát thủ Bạch.
Sát thủ Bạch đã mệt đến mức mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không thể thỏa mãn được sự đói khát của cự vật, nghĩ rồi, nàng đổi tư thế để cả người Tần Hợp Hoan dán lên mặt kính. Tần Hợp Hoan còn chưa hiểu chuyện gì, sát thủ Bạch đã bắt đầu di chuyển.
Tư thế mới mang đến trải nghiệm mới mà Tần Hợp Hoan lại bị dán trên mặt kính khiến ngực cô bị ép đến biến dạng, mặt cũng bị ép, cô không biết dáng vẻ dán lên mặt kính hiện tại của mình xấu hổ ra sao nhưng lý trí của cô đã hoàn toàn bị chi phối.
Sát thủ Bạch dán sau lưng cô, một tay tiếp tục đùa nghịch ngực cô, tay còn lại ôm lấy hông cô, không chút lưu tình cọ xát nơi riêng tư của cả hai, hai người đứng cạnh cửa sổ nho nhỏ này, sát thủ Bạch điên cuồng như dã thú dùng tư thế nguyên thủy nhất chiếm lấy Tần Hợp Hoan.
Tần Hợp Hoan nổi da gà, cô hiểu sát thủ Bạch dùng tư thế này có nghĩa là gì.
Tư thế sau nhập đại diện cho cảm giác chinh phục khiến người ta sinh ra tâm lý áp bách, làm chủ.
"Đám tiểu thư đáng chết kia đã dạy cái gì vậy!" Tần Hợp Hoan chỉ cảm thấy cả người bất ổn, cô cảm giác như chó con này đang ở trên lưng mình củng tới củng lui, cô ghét cảm giác bị chinh phục nhưng rồi lại không thể không thừa nhận cảm giác này thật sự rất thoải mái.
"Người mù, chị đang nói gì?" Sát thủ Bạch thở gấp đáp, nàng không nghe thấy lời cảm khái của Tần Hợp Hoan càng không biết nội tâm phức tạp ngay lúc này của cô.
"Chị cảm thấy không thoải mái! Em...." Tần Hợp Hoan muốn kháng cự nhưng sát thủ Bạch lại làm mãnh liệt hơn, ngực cô theo động tác của nàng không ngừng lên xuống, cự vật lỗ mãng lao đến.
"Nhất định do em học tập chưa đủ, để em thử xem chỗ này có khiến chị thoải mái hơn không?" Sát thủ Bạch thay đổi nhịp điệu liên tục khiến Tần Hợp Hoan suýt vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà thét lên.
Cô không muốn nói cho sát thủ Bạch biết mình thoải mái khiến nàng càng sốt ruột đổi tư thế, nàng vội vã loay hoay bỗng Tần Hợp Hoan cảm giác được một chất lỏng nhỏ giọt lên vai mình.
Chất lỏng đó ấm áp, Tần Hợp Hoan nghĩ nó nhất định sẽ rất mặn.
"Người mù, dù sau này chị có bạn trai cũng đừng vứt bỏ em." Thật ra, ngay cả sát thủ Bạch cũng không rõ. Nàng vốn tưởng rằng mình đã sớm quên mất tình cảm giữa người bình thường nhưng nghĩ đến cảnh Tần Hợp Hoan ân ái cùng người khác, nở rộ trong lòng người nọ, nàng lại không nhịn được.....
Tần Hợp Hoan sửng sốt, cuối cùng cô cũng hiểu được nguyên nhân khiến sát thủ Bạch gần đây kỳ lạ.
Không phải vì dì mình đến khiến nàng cấm dục nên khó chịu mà sự vui đùa của mình đã tổn thương nàng.
"Sẽ không, chỉ cần em hầu hạ chị thật tốt, chị sẽ không vứt bỏ em." Tần Hợp Hoan khiếp nhược, thật ra cô cũng vì bản thân không thể nhìn thấy mà tự ti.
Nếu hai mắt sáng lại, cô có thể dùng hàng ngàn hàng vạn cách để sát thủ Bạch yêu mình đến chết đi sống lại. Nhưng cô không thể, hiện tại cô còn không thể chăm sóc được bản thân cô, cô không thể nào đưa ra một lời hứa hẹn với người con gái cô độc luôn đi theo mình.
Sát thủ Bạch lau nước mắt, bỗng thấy Tần Hợp Hoan đang muốn vươn tay giúp nàng lau nước mắt, sau đó cô xoa mặt nàng, mặt của hai người cuối cùng cũng gần kề nhau.
Môi kề môi, tư thế sau nhập đổi thành tư thế chính diện, sát thủ Bạch lại bắt đầu di chuyển kịch liệt trong người Tần Hợp Hoan.
Môi hai người dán chặt nhau, ngực cọ xát nhau, nơi riêng tư khắng khít không chút khe hở.
Hiện tại dù là sát thủ Bạch hay Tần Hợp Hoan đều không quan tâm hiện tại các nàng đang ân ái ở đâu, các nàng chỉ muốn đối phương thoải mái, muốn đối phương cùng mình lên ngọn núi cao trào.
Mà hiện thực cũng vậy lúc này đây, theo động tác của các nàng, cả hai gần như cùng nhau leo lên đỉnh núi.
Dù vậy, sát thủ Bạch hoàn toàn không có ý định rời đi, cự vật vẫn nằm trong cơ thể Tần Hợp Hoan, nàng si mê cảm giác hòa mình cùng Tần Hợp Hoan, nàng nhìn người trước mặt, nhìn thế nào cũng cảm thấy Tần Hợp Hoan là người con gái đẹp nhất trần đời.
"Có phải em đang dùng ánh mắt ghê tởm nhìn chị không?" Im lặng một lúc Tần Hợp Hoan không nhịn được nói, mặc dù không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của sát thủ Bạch.
"Thôi, dù sao em cũng là đồ ngốc, chị muốn đi tắm." Tần Hợp Hoan đẩy nàng ra, bên tai không kiềm được đỏ lên, cô cảm thấy rốt cuộc là dây thần kinh nào của mình bị chạm mạch mà lại đi thích cái người kỳ lạ này.
Có lẽ bởi vì cô cũng là người kỳ lạ.
"Người mù, lúc ở bên mộ chị nói mình đã thích một người, vậy người đó là ai?" Sát thủ Bạch đến gần dù Tần Hợp Hoan đang tắm, nàng cũng tuyệt không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nhìn ngắm thân thể của Tần Hợp Hoan.
Mỗi tấc da thịt đều như kiệt tác hoàn mỹ, đặc biệt là đôi chân thon dài, xinh đẹp kia không biết khiến cho bao nhiêu người mơ màng.
"Quả nhiên em đã nghe lén." Tần Hợp Hoan có chút hết nói, cô không nghĩ đến sát thủ Bạch lại trắng trợn nói ra chuyện mà nàng không nên biết đến. Nhưng, lúc đó cô cũng biết nên mới nói ra câu ấy.
Cô cho rằng đồ ngốc này sẽ hiểu, không ngờ rằng.....
"Em thật sự rất tò mò, người đó là em, em có biết không...."
".........." Tần Hợp Hoan không đáp, cô cảm thấy lúc này sát thủ Bạch như đang ép mình tỏ tình. Dù cho không nhìn thấy, Tần Hợp Hoan cũng tuyệt đối sẽ không tỏ tình với người khác.
Cô có sự kiêu ngạo của mình, có sự kiên trì của mình dẫu những thứ này thường xuyên tổn thương đến cô.
"Vậy..... hai người có thể không?" Thấy Tần Hợp Hoan im lặng, sát thủ Bạch biết mình không thể biết được người muốn gϊếŧ rốt cuộc là ai. Nàng đành đổi chủ đề xem hai người có thể đến với nhau không.
"Không có, trừ khi cô ấy tỏ tình với chị!" Tần Hợp Hoan cất cao giọng nói, cô cũng không biết vì sao mình lại kích động như vậy.
Sát thủ Bạch thở phào mang theo ý cười.
"Nghe thấy chị không thể yêu đương, em rất vui nha." Tần Hợp Hoan bất đắc dĩ, cô không biết người này là ngốc thật hay giả ngốc.
"Không có, em là đang đồng cảm với chị." Sát thủ Bạch phản bác nhưng trong giọng không thể che giấu sự vui vẻ.
Tần Hợp Hoan không đáp, quay đầu tiếp tục tắm, khóe môi mang ý cười không thể che dấu.
Cô bắt đầu quen với việc nhà của mình có thêm người này, dù mỗi lần mình tắm như đang trình diễn tiết mục khỏa thân cho người này xem.
Vì động tác của Tần Hợp Hoan quá mức, còn chưa tắm xong, sát thủ Bạch đã lao vào phòng tắm muốn cô thêm lần nữa.
"Em là chó sao, nhìn thấy người thì động dục!" Tần Hợp Hoan cảm thấy mình ăn không tiêu, cảm giác cự vật của sát thủ Bạch giống với của đàn ông nhưng cự vật của nàng không bắn tinh và nó là từ âm đế lớn lên tạo thành.
Sẽ sưng lên, sẽ cương cứng nhưng khác với của đàn ông sau một lần bắn tinh sẽ mềm đi thì của sát thủ Bạch có thể làm nhiều lần đương nhiên với điều kiện là cơ thể Tần Hợp Hoan chịu được.
Nói đến đây, các nàng đã làm ba lần, Tần Hợp Hoan thật sự mệt mỏi, nằm trên giường để sát thủ Bạch muốn làm gì thì làm.
Mặc dù thân thể có phản ứng nhưng cô đã quá lười để phối hợp.
"Không, em cũng không biết, chỉ là ngửi thấy mùi hương của chị thì sẽ không nhịn được." Sát thủ Bạch rất ủy khất, không kiềm được hỏi: "Người mù, có phải em bị bệnh rồi không?"
Nàng hoài nghi cơ thể mình không giống với người bình thường.
"Người có bệnh thật sự sẽ không biết mình bị bệnh." Tần Hợp Hoan vươn tay ôm lấy cổ nàng, ép nàng đè lên người mình. Cự vật cũng theo đó đâm vào cơ thể cô, cô phát ra tiếng kêu thoải mái, sát thủ Bạch định nói nhà mình có di truyền bệnh tâm thần đã bị âm thanh kiều mị kia làm cho hoang mang, lo sợ.
Nàng ôm lấy Tần Hợp Hoan cùng nhau trải nghiệm cao trào thứ ba.
"Ngàn vạn.... đừng có lần thứ tư, chị không muốn sáng mai.... bản thân lên báo.... vì làʍ ŧìиɦ đến chết." Tần Hợp Hoan thở dốc nói, cảm giác cao trào quá mãnh liệt, chỉ cần sát thủ Bạch khẽ động, cơ thể cô như không còn là của mình.
Sát thủ Bạch vội rút cự vật ra, động tác mãnh liệt đẩy Tần Hợp Hoan lên đỉnh núi lần nữa, ngay sau đó cả người vô lực. Tần Hợp Hoan không nhịn được đánh người trước mặt, sau đó mê mang không kịp nói câu Giáng Sinh vui vẻ.
Chuẩn bị cây thông Noel là vì sát thủ Bạch, mặc áo đỏ cũng là vì nàng, mà cả người cô hôm này cũng dâng hiến cho nàng.
Cô đã không còn hy vọng người con gái trước mặt mình làm chó con của mình nữa, cô muốn người này là bạn đời của mình.