Một thời gian dài sau khi trận chiến ở đảo kết thúc, hai đứa con của Vân Mộng lên bốn tuổi.
Trí thông minh của chúng đã vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí còn có chút giống ông bà cụ non.
Lục Trầm cảm thấy việc trở về thừa kế ngôi vương gì đó quá chán, không thèm đi, vì vậy nói với em gái:
“Em không muốn làm nữ vương à?”
“Không.” Lục Tư lắc đầu như trống bỏi.
Hai đứa trẻ tóc đen mắt đỏ trông hết sức khác thường ở thế giới loài người.
Nhưng chúng có thể đeo lens mỗi khi ra ngoài để che đậy thân phận.
Trong lúc chúng ở ngoài vườn tắm nắng, rất nhiều người xuất hiện gần đó, cung kính quỳ xuống và gọi:
“Quân vương và nữ vương cao quý, xin hãy theo chúng tôi về đất tổ.”
Cả hai đứa đều không thèm quan tâm, bỏ ngoài tai những lời của họ.
Năm ngoái cũng đến vài lần rồi, cứ bảo chúng phải về đất tổ gì gì đó, đi thử mới biết hóa ra là một hòn đảo trông vừa cũ vừa quê!
“Ở đó không có vòng đu quay, không có máy chơi game, ti vi, không đi!” Lục Trầm ghét bỏ.
Lục Tư càng trực tiếp:
“Chán lắm ạ.”
“...” Huyết tộc nào đó đau khổ ôm mặt.
Tại sao có những kẻ điên cuồng muốn chiếm vị trí đó, mà đến phiên hai đứa trẻ được chọn thì luôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ này chứ?
Dùng đủ mọi cách cũng khó lòng đưa được chúng về đất tổ, về phía Vân Mộng và Lục Cẩn Hiên thì chỉ nói nếu thuyết phục được chúng thì thử đi, hai người họ sẽ không can thiệp.
Lục Trầm và Lục Tư ở trong sân nhìn đám người kia, đột nhiên nảy ra một ý hay.
Lục Trầm thay mặt em gái nói:
“Như vậy nha, nếu trong vòng mười phút, mấy chú bắt được một trong hai chúng cháu thì chúng cháu sẽ theo mấy chú về đất tổ.”
“Thật sao?” Một tên huyết tộc mừng rỡ hỏi.
“Thật ạ!” Lục Tư ranh mãnh nở nụ cười.
Số huyết tộc cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng xem đây là cơ hội tốt, họ lập tức đồng ý.
Lục Trầm đếm ba, hai, một, sau đó liền trực tiếp biến mất tại chỗ.
Một trong những năng lực rất hiếm có của huyết tộc, dịch chuyển tức thời.
Chỉ còn lại Lục Tư ở đó, con bé lơ lửng bay lên trời, vươn cả hai tay hai chân ngắn ngủn của mình ra mà bơi qua bơi lại giữa không trung.
Đám huyết tộc chia ra hai đội đuổi bắt bọn trẻ, mấy tên chạy theo Lục Trầm thì không có được bất kỳ dấu vết nào, nhưng nghĩ với khả năng hiện tại thằng nhóc sẽ không trốn xa, cho nên tản ra tìm kiếm.
Còn đám khác ở sân nhà định nhảy lên bắt lấy Lục Tư, một tên có cánh còn bung cánh ra chuẩn bị bay, nào ngờ cảm giác cả người nặng nề, lập tức cắm mặt xuống đất.
Rầm.
“Chuyện gì vậy?”
“Cơ thể nặng quá, không nhúc nhích được!”
Năng lực của Lục Tư chính là điều khiển trọng lực, muốn bắt được con bé à? Vậy trước tiên thích ứng với trọng lực gấp mười lần bình thường đã.
Những huyết tộc bên dưới đột nhiên nhận ra chúng không phải đang thỏa hiệp, mà là đang tìm người chơi cùng mình! Cái quỷ gì vậy? Mới bao tuổi đã thức tỉnh năng lực, lại còn đáng sợ như thế nữa?
Mất nửa ngày ở đó cố gắng, họ thậm chí còn không chạm vào được góc áo của Lục Trầm và Lục Tư.
Hai đứa còn hỗ trợ nhau chơi trốn tìm, chạy nhảy lung tung trong biệt thự Pandora.
Thời điểm Vân Mộng về đến nhà, sân vườn của Lục Cẩn Hiên đã bị con gái phá nát bươm.
Khắp nơi đều là những lỗ trũng, có lỗ còn mang hình dáng kỳ lạ giống như một khuôn mặt…
Vân Mộng khó hiểu:
“Hai đứa đã làm gì thế?”
“Mấy chú lại đến chơi với bọn con!” Lục Tư thích thú nhào vào lòng cô, mái tóc dài đến vai được búi gọn trên đầu, vô cùng đáng yêu.
Lục Trầm thì dịch chuyển trực tiếp ra phía sau vai, ôm mẹ và nói:
“Hôm nay vui lắm ạ!”
“Vậy sao? Vui thì đến chỗ mấy chú chơi nhé?” Vân Mộng trêu.
“Không không không, con không đi đâu!” Lục Trầm dùng cả tay cả chân bám vào lưng mẹ.
Chơi một chút là được rồi, sao có thể bắt họ đến cái chỗ khỉ ho cò gáy kia được?
Tương truyền, phải mất gần mười lăm năm, một trong hai đứa trẻ mới vì thua cá cược mà quay về trị vì đất tổ.
Và rồi hai năm sau đó thì cao chạy xa bay, để lại một đất tổ không có người dẫn dắt....