Editor: ViVu
“Đúng, tôi thừa nhận, tất cả đều là lỗi của tôi, Tiêu Lăng Phong, tôi cầu xin anh, đừng làm khó cha tôi, xin anh nể tình ông ấy cũng đã lớn tuổi, bỏ qua cho ông ấy, có được hay không?”
“Tôi đây cũng không phải là cơ quan từ thiện, tôi cần gì phải thương hại ông ta?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày.
“Tôi thừa nhận, là lỗi của tôi, tại sao anh còn phải làm khó ông ấy.” Diệu Tinh nghẹn ngào quát.
“Dựa vào ông ấy là cha của cô, chỉ khi ông ấy có chuyện, cô mới có thể đau khổ.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói.“Tiêu Lăng Phong, anh đừng có khinh người quá đáng.” Nghe lời nói của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hoàn toàn không thể áp chế cơn tức giận.
“Tôi chính là khinh người quá đáng đấy, thế thì sao? Có bản lĩnh thì cô xoay người đi ra ngoài đi!”
“Anh…” Diệu Tinh cứng họng. Nắm thật chặt nắm tay. “Tiêu thiếu gia, tôi van cầu anh.” Diệu Tinh chậm rãi quỳ xuống. “Tôi biết rõ anh hận tôi, nhưng ngàn sai vạn sai đều là sai lầm của tôi, bất luận thế nào tôi đều tình nguyện gánh chịu, chỉ là cầu xin anh, đừng làm tổn thương cha tôi, bệnh của ông rất nghiêm trọng, nếu như thật sự dừng thuốc, sẽ nguy hiểm đến tính mạng ông ấy.” Khóc trong một thời gian dài làm giọng nói của cô mang vẻ run rẩy.
“Chuyện này không có liên quan đến tôi.” Tiêu Lăng Phong nhíu mày. “Tôi cũng chỉ là cầm thú, chết không được tử tế mà thôi.” Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói.
“Tiêu thiếu gia, tôi sai rồi.” Diệu Tinh nôn nóng nói.
“Xin lỗi?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày. “Diệu Tinh, chỉ dùng một câu nói, nói xin lỗi có ít, thì cần cảnh sát làm gì?” Tiêu Lăng Phong lười biếng nhìn Diệu Tinh.
Diệu Tinh chống tay trên mặt đất, nắm thật chặt. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong. Hít sâu một hơi, giơ tay lên, tự tát mình một cái thật mạnh. “Chát!!!” Âm thanh trong trẻo vang lên trong phòng làm việc rộng lớn, vang vọng thật lâu.
“Tiêu thiếu gia, thật xin lỗi.” Diệu Tinh cúi đầu thật thấp. Trên mặt đau rát, cái tát vừa rồi, dùng rất nhiều sức, khóe môi cô đã rướm máu. Sau này tôi không dám chống đối anh nữa, tôi cầu xin anh. Bỏ qua cho cha tôi.” Diệu Tinh quỳ trên mặt đất, thân thể vì khóc thúc thít mà run rẩy.
“Diệu Tinh, tốc độ nói xin lỗi của cô cũng không tệ, nhưng các người thiếu nợ tiền thuốc… Tôi có biện pháp gì.” Tiêu Lăng Phong vô tội nói.
“Tiêu thiếu gia, tôi cầu xin anh.” Diệu Tinh lôi kéo Tiêu Lăng Phong, hèn mọn cúi đầu thật thấp, cảm giác vô cùng nhục nhã bao vây lấy cô, Tiêu Lăng Phong nhìn từ trên cao xuống, quan sát Diệu Tinh. “Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi… tôi tình nguyện làm mọi thứ, van xin anh.” Hai bả vai Diệu Tinh run run.
“Nhưng… Cô có thể làm cái gì đây?” Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, lỗ mãng nâng cằm Diệu Tinh, “Chỉ là, Diệu Tinh, cô thật sự rất đẹp, xinh đẹp làm cho người ta…” Anh mỉm cười quan sát Diệu Tinh. Trong ánh mắt là loại ám hiệu trắng trợn ấy.
Diệu Tinh cắn chặt môi, từ từ buông nắm tay đang nắm chặt ra, chậm rãi giơ tay lên, một nút lại một nút, tháo nút áo.
Nhìn hành động của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong nhướng mày. “Cô đây là đang muốn làm gì?”
Diệu Tinh chầm chậm ngẩng đầu lên, đón lấy ánh sáng ngoài của sổ, cô nhìn không rõ nét mặt của Tiêu Lăng Phong, nhưng vẫn chậm rãi đứng lên, áo từ trên vai rớt xuống, giờ phút này, đúng lúc ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng làm việc, ánh sáng dịu dàng rơi trên bờ vai xinh đẹp của Diệu Tinh, vẽ nên một tầng sáng nhu hòa, cô nhẹ nhàng tiến lên một bước, ôm eo Tiêu Lăng Phong, nhón chân, hôn lên bờ môi mỏng lạnh lẽo của anh…