Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

chương 211: làm tổn thương lẫn nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảm xúc của Lương Tịch Mạt đến giờ vẫn một mực không cách nào bình tĩnh lại được. Diệu Tinh chưa từng bao giờ nhìn thấy cái bộ dáng này của Tịch Mạt, càng thêm chưa từng bao giờ thấy Tiêu Lăng Phong lại hốt hoảng như thế. Đến lúc này thì Diệu Tinh đã có thể xác định được, chuyện xảy ra hồi bốn năm trước tuyệt đối không tránh khỏi có sự liên quan đến Tiêu Lăng Phong...

Chuyện đêm mưa ở ngõ hẻm năm ấy, cái người đã làm tổn thương Tịch Mạt, có thể là hay không...

"Không! Như vậy quá đáng sợ!"

"Tại sao đối xử với tôi như vậy!" @MeBau*[email protected]@ Giọng nói của Lương Tịch Mạt trở nên run rẩy run rẩy, cô nhìn Bùi Hạo Thần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Lăng Phong. Tịch Mạt đột nhiên nhìn về phía Tiêu Lăng Phong như vậy, càng làm cho Diệu Tinh thấy bất an.

"Tiêu Lăng Phong, chỉ vì muốn giúp anh ta mà đến ngay cả thị phi anh cũng có thể chẳng phân biệt được hay sao?" Tịch Mạt đứng dậy: "Anh có biết rằng khi đó em mới chỉ có mười bảy tuổi thôi hay không?"

Lời nói của Tịch Mạt giống như là một lưỡi dao đâm vào trong lòng Diệu Tinh. Mười bảy tuổi. Nhìn thấy bạn trai phản bội. Gia đình gặp biến cố, lại còn bị... cường bạo như vậy... [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Diệu Tinh níu thật chặc lấy chiếc váy. Tiêu Lăng Phong, hãy nói anh không như vậy, cầu xin anh, hãy nói cho Tịch Mạt biết, anh không làm cái gì hết

Biết vậy...

Nhưng mà... Nhìn Tịch Mạt tiến lên. Tiêu Lăng Phong lại cũng lùi lại một bước: "Anh có biết rằng đêm hôm đó hết thảy những gì của em đều đã bị phá hủy sạch rồi hay không? Tại sao các người lại có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy."

"Tịch Mạt..." Giọng nói của Tiêu Lăng Phong trở nên run rẩy, trong mắt anh tràn đầy sự áy náy cùng đau lòng.

"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Tịch Mạt hỏi: "Ba em cũng có làm gì hại đến nhà anh đâu? Hả?"

Tiêu Lăng Phong siết quả đấm không biết nên mở miệng như thế nào. Đối mặt với sự chất vấn của Tịch Mạt, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn những lời nói hay ho đẹp đẽ, đầy lý lẽ hùng hồn đã dự định nói ra kia, đến lúc này thật sự anh cũng không biện pháp nào mở miệng thốt ra, anh không có được nữa. Dù sao anh thật sự là người hiểu biết rõ sự việc, dù sao... chuyện này, anh cũng phải chịu trách nhiệm trực tiếp.

"Mấy người phải nhọc lòng tính toán đối với một người con gái nhỏ chỉ mới có mười bảy tuổi như vậy, thật sự cũng không sợ sẽ bị gặp ác mộn hay sao?" Tịch Mạt hỏi! "Tiêu Lăng Phong, anh thật không uổng công phí sức Lương Tịch Mạt đã được một cuộc quen biết anh, đây mới thật là một phần quà tặng lớn." Tịch Mạt cười lau quẹt những giọt nước mắt đang rơi."

Ha ha..." Tịch Mạt cười: "Đây thật sự là một phần quà tặng rất tuyetj vời!" Tịch Mạt gật đầu, sau đó xoay mặt lại nhìn Bùi Hạo Thầ: "Các người đã tính toán đến bước này, tôi thật sự nghĩ muốn hoài nghi, vậy có phải cũng người ở trong ngõ đêm mưa ấy, có phải cũng là người các người đã sắp xếp hay không..."

Ầm một tiếng... Diệu Tinh giống như bị sét đánh trúng vậy. Cô nhìn sắc mặt Tiêu Lăng Phong trắng bệch, hô hấp của cô cũng đã gần như sắp bị ngưng lại. Súc sinh... Diệu Tinh run rẩy

"Em ở đây nói nhăng nhít gì đó!" Tiêu Lăng Phong mở miệng: "Tịch Mạt, chuyện kia anh thật sự rất xin lỗi!"

Nghe thấy mấy chữ này. Diệu Tinh muốn cười, nhưng cô lại không thể cười nổi. Tại sao lại có thể có người như vậy được chứ. Một vật trân quý nhất của người con gái, anh vậy mà cũng chỉ dùng mấy chữ kia thôi sao.

"Xin lỗi?" Lương Tịch Mạt cười khổ: "Cuộc sống của em kể từ cái đêm mưa ấy đều đã bị phá hủy sạch sẽ, anh cảm thấy nói mấy từ xin lỗi kia có hữu dụng hay không? Hay là sự trong sạch của tôi ở trong lòng mấy người chỉ có giá trị bằng mấy chữ đó thôi?"

Tiêu Lăng Phong bị chặn đứng, không còn lời nào để nói. Đối mặt với sự lên án như vậy của Lương Tịch Mạt, Tiêu Lăng Phong phát hiện mình cũng không thể nào nói ra lời.

Trong lòng Diệu Tinh hiểu rõ, một tia hi vọng cuối cùng kia theo sự im lặng của Tiêu Lăng Phong cũng đã bị dập tắt. Tiêu Lăng Phong tuyệt đối sẽ không thừa nhận đối với những chuyện mà mình chưa từng làm bao giờ. Nhưng hiện tại, chẳng những Tiêu Lăng Phong trầm mặc không mở miệng. Thậm chí còn còn áy náy như vậy... Diệu Tinh hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, giống như hận không thể nuốt anh vào trong bụng được vậy. Cảm giác có ánh mắt thù địch, Tiêu Lăng Phong nhìn về phía Diệu Tinh, trong mắt cô lúc này tràn đầy sự giễu cợt mãnh liệt cùng hận ý, cứng rắn như muốn đốt cháy anh. Trình Diệu Tinh, tại sao tất cả chuyện xấu, em luôn sẽ liên hệ đến trên người của anh vậy. Hơn nữa sự hoài nghi của em lại không thèm che giấu như vậy...

Trong lòng Diệu Tinh như hỏng mất, ngay cả việc mình đã rời đi khỏi hiện trường buổi hôn lễ đó như thế nào, cô cũng không nhớ rõ nữa. Trong đầu cô lúc này chỉ có nước mắt của bạn tốt. Còn cả có câu kia nữa, có phải là cả chuyện trong ngõ nhỏ đêm mưa cũng là do các người làm hay không, lẫn cả thái độ không thể phản bác được của Tiêu Lăng Phong...

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Đột nhiêncó một giọng nói vang lên làm cho Diệu Tinh giật mình. Cô xoay mặt lại, khi nhìn thấy Hạ Cẩm Trình, thì ngược lại, cô có chút thấy sửng sốt.

"Đã sớm nghĩ đến tiến lên trước để chào hỏi em! Nhưng mà... nhìn thấy dáng vẻ của em rất bận rộn." Hạ Cẩm Trình phối hợp biểu lộ vừa oán trách vừa uất ức của mình: Diệu Tinh, anh vẫn luôn muốn nói chuyện cùng với em, chuyện ngày đó, anh rất xin lỗi."

Diệu Tinh ngẩn ra. Chuyện bọn họ bị bỏ thuốc ở trong quán rượu như vậy đâu phải là lần thứ nhất! Diệu Tinh nắm thật chặc lấy chiếc túi của mình, nếu như... Không có một chút giấy tờ, có phải là trong lòng cô cũng chưa phát triển tới trình độ như vậy hay không. Diệu Tinh cúi đầu, cười khổ, có phải cái này được gọi là vận mệnh hay không.

"Thôi quên đi!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Trong chuyện này, anh cũng là người bị hại, anh..." Diệu Tinh suy nghĩ một chút, vẫn không thể nào nói ra thành lời.

Hạ Cẩm Trình rất nhớ anh đã nói anh không có sao, bởi vì có người đã nhét Đường Nhã Đình lên trên xe của anh. Ba phen mấy bận phát sinh quan hệ cùng với Đường Nhã Đình, trong lòng của anh cũng bắt đầu khinh bỉ chính mình. Anh nhìn Diệu Tinh. Diệu Tinh, có phải sau khi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh đã không còn có tư cách để thích em nữa rồi hay không? Nghĩ đến hiện trường buổi lễ đính hôn kia, bộ dáng của Đường Nhã Đình đầy vẻ đắc ý, anh chỉ nghĩ muốn hung hăng hủy diệt cái khuôn mặt tươi cười kia của cô ta.

"Cẩm Trình?" Nhìn thấy hận ý trong mắt Hạ Cẩm Trình, theo bản năng Diệu Tinh liền run rẩy một cái.

"... Để anh đưa em trở về nhà thôi!" Ý thức được mình có chút luống cuống, Hạ Cẩm Trình chuyển đổi đề tài nói chuyện.

"Không cần đâu, em muốn đi một mình một chút." Diệu Tinh cười rồi xoay người đi. Khi Diệu Tinh đi qua một tủ kính thì đột nhiên đôi chân của cô liền dừng lại, nhìn vào những bộ quần áo trẻ em rất đáng yêu ở bên trong đó, khóe miệng của cô liền cong lên lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Bảo bảo. Chờ khi con ra đời rồi, mẹ liền mua rất nhiều quần áo xinh đẹp để cho con mặc. Lúc ấy nhìn con sẽ rất xinh đẹp, giống như là một công chúa vậy...

"Em sớm chạy đến đây như vậy chính là vì muốn gặp Hạ Cẩm Trình có phải không?" Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong chợt vang lên.Rất nhanh nụ cười của Diệu Tinh cũng liền được thu lại.

"Mới vừa rồi còn cười đến xuân tâm nhộn nhạo như vậy kia mà. Thế nào mà vừa nhìn thấy tôi liền đã thay đổi như vậy. Trình Diệu Tinh, tôi lại đã để cho em cảm thấy là người ác tâm như vậy hay sao?" Tiêu Lăng Phong thở phì phò hỏi. Thời điểm khi ở trong phòng nghỉ, ánh mắt của cô nhìn anh như vậy là thế nào, giễu cợt, chán ghét... Nhưng mà, đối với bất luận người nào khác, cô cũng có thể mỉm cười ngọt ngào.

Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Cô nghĩ đến Tịch Mạt, đáp lại một tiếng: "Đúng!" Không hề có một chút do dự, cô liền khạc ra một chữ như vậy.

"Trình Diệu Tinh. Em muốn tìm chết có phải hay không!" Không để ý nơi này vẫn đang là ở trên đường. Tiêu Lăng Phong túm lấy cổ tay của Diệu Tinh, đặt cô ở tại trên cửa sổ thủy tinh. "Vậy rốt cuộc em muốn tôi phải nói chuyện với em như thế nào đây, hả?" Tiêu Lăng Phong rống to. Anh đã làm nhiều như vậy, đổi lấy cũng chỉ có sự chán ghét của cô.

"Tôi nghĩ anh hãy buông tha cho tôi!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên.

"Buông tha cho em sao, đến nghĩ thôi, em cũng đừng nghĩ muốn!" Tiêu Lăng Phong giận đến rống to. Đã qua một thời gian lâu như vậy, trong lòng của cô vẫn không thể để xuống ý nghĩ muốn rời đi của mình. "Thế nào? Muốn rời khỏi tôi để cao bay xa chạy cùng Mộ Sở phải không?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Chớ vọng tưởng. Em cảm thấy hắn sẽ tiếp nhận hung thủ đã hại chết anh trai của hắn, một người thiếu chút nữa thì đã trở thành chị dâu của hắn ở chung một chỗ hay sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại: "Về phần, Hạ Cẩm Trình, anh ta là một người có tính thích sạch sẽ cực độ. Anh ta sẽ không đụng chạm tới người phụ nữ mà đã từng bị người khác chơi đùa...."

"Chơi đùa?" Diệu Tinh khanh khách cười nói: "Tưởng nói đến cái chuyện gì mà hoàn toàn nguyên vẹn kia chứ!" Diệu Tinh mỉm cười nhìn Tiêu Lăng Phong, chẳng qua là, nụ cười này thoạt nhìn sao thấy đau khổ như vậy. Cho nên... Anh đây là muốn thừa nhận, giữa anh và tôi bất quá cũng chỉ là chuyện vui đùa một chút mà thôi, anh nói yêu, chẳng qua là thuận miệng nói ra một chút mà thôi...

"..." Trong ngực Tiêu Lăng Phong dấy lên một hồi buồn bực. Ý anh không phải là muốn nói như vậy. "Diệu Tinh, tôi..."

"Đúng vậy. Tôi bất quá chỉ là món đồ chơi mà anh nhất thời cao hứng mà thôi, tôi là người đã từng bị anh chơi đùa, tôi không xứng với Hạ Cẩm Trình, tôi là thiếu chút nữa thì đã biến thành chị dâu của Mộ Sở. Nhưng mà... Tiêu Lăng Phong, chính là bởi vì anh tôi mới từ không thay đổi thành người như vậy. Tại sao anh lại nói Mộ Thần là do tôi hại chết chứ? Anh mới chính là hung thủ..." Ngực Diệu Tinh phập phòng kịch liệt. Bụng liền dội lên một hồi đau đớn bén nhọn. Diệu Tinh tựa người vào trên lớp thủy tinh kia, sự đau đớn khó có thể chịu được làm cô phải cau mày.

"Ha ha..." Nghe thấy lời nói kia của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong tức thì nóng giận, nhưng ngược lại, anh lại cười. "Trình Diệu Tinh, tôi chính là cái dạng người như vậy đấy, thế nhưng chẳng phải là em vẫn cứ phải ngoan ngoãn sống ở bên cạnh tôi. Chẳng phải là em vẫn cứ ngoan ngoãn leo lên giường của tôi..."

"Tôi đã nói rồi, tôi đúng là người đáng bị coi thường như vậy đấy!" Diệu Tinh chịu đựng đau đớn yếu ớt cười nói: "Anh cần gì phải phản ứng, coi lời nói của một người đê tiện như tôi đây là thật." Diệu Tinh nói xong liền đẩy Tiêu Lăng Phong một cái. Nhưng hiển nhiên là thân thể cô quá mức yếu ớt, không đủ sức lực để thực hiện.

"Tiêu Lăng Phong, không phải là các người chung quy vẫn không ưa thích mang cái chuyện lên giường kia để tới làm nhục người khác hay sao?" Diệu Tinh hỏi. Cô nhớ ở trong điện thoại, Tịch Mạt đã có một lần vô ý nhắc tới chuyện này. Ha ha...

"Em nói gì?" Tiêu Lăng Phong chế trụ cằm của Diệu Tinh.

"Tôi muốn nói công phu của anh thật quá tốt, làm cho tôi bị mê muội quá nặng nề!" Diệu Tinh cắn răng thật chặc nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, trong con ngươi của cô tràn đầy những giọt nước mắt.

"Lời nói như vậy mà cô cũng có thể nói ra được! Trình Diệu Tinh, quả nhiên là cô tự biết rõ điều này." Tay Tiêu Lăng Phong chợt run rẩy.

"Đáp án này có làm anh hài lòng không?" Giọng nói của Diệu Tinh rõ ràng bắt đầu trở nên run rẩy.

"Hài lòng! Tiêu Lăng Phong gật đầu." Dĩ nhiên là tôi hài lòng, công phu của em cũng không tồi. Chúng ta như thế này có tính là đang an ủi lẫn nhau hay không, hả?" Hơi thở lạnh như băng của Tiêu Lăng Phong phun ở trên mặt Diệu Tinh.

"Tiêu Lăng Phong, không được bao lâu, anh cũng không cần đóng kịch nữa, anh có thể không cần giả vờ biểu hiện là một người tốt ở trước mặt tôi đâu. Anh hãy làm những chuyện mà anh muốn làm cùng với người phụ nữ mà anh yêu đi! Các ngườ, các người sẽ là người một nhà, cũng không cần phải tách rời nhau ra nữa..." Diệu Tinh không thể khống chế được, giọng trở nên nghẹn ngào.

Mà nghe những lời nói kia của Diệu Tinh..., trong đầu Tiêu Lăng Phong đầy mê hoặc, cái gì mà người một nhà. Cái gì mà diễn trò.

"Trình Diệu Tinh, ý em muốn nói. Những gì tốt đẹp mà tôi đã đối xử với từ trước đến giờ đều là đang diễn trò sao?" Tiêu Lăng Phong phải cực kỳ khắc chế mình thật chặt, cắn răng hỏi lại.

Diệu Tinh cúi đầu. Mồ hôi chảy thấm ướt tóc dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô che bụng thật chặt. Nếu không phải là Tiêu Lăng Phong đang tím lấy cô, cô cũng sớm đã chống đỡ không nổi mình nữa rồi...

"Em nói chuyện với những lời nói ấy cho ai nghe vậy?" Tiêu Lăng Phong hét to: "Em, cái người phụ nữ này tại sao lại có thể đáng sợ như vậy chứ?" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng hỏi, sau đó anh từ từ buông Diệu Tinh ra. Được lắm, nếu như em cảm thấy những gì tốt đẹp mà tôi đã đối xử với em chỉ là giả dối, là diễn trò… Tốt thôi, nếu như cũng đã bị em khám phá ra rồi, vậy thì về sau tôi không thèm diễn trò nữa. Trình Diệu Tinh, hết thảy những chuyện này coi như là tôi đã bị coi thường." Tiêu Lăng Phong từ từ lui về phía sau mấy bước. Nhưng sau đó anh xoay người, sự đau đớn nhanh chóng lan tràn trong lòng anh. Mỗi một bước đi ra, vết thương trong lòng anh giống như là nứt ra rộng hơn.

Diệu Tinh dán người lên tủ kính thủy tinh thật chặc, sau đó từ từ trượt xuống dưới. Bụng cô càng ngày càng đau, hơn nữa... cô cảm giác được, đang có một chất lỏng ấm áp chảy xuống...

Truyện Chữ Hay