“Tôi biết.” Thanh Thần trả lời.
Không ai có thể phủ nhận Diễn Thần rất tốt, mỗi ngày, anh đều đưa cô đi đến nơi cô muốn, nhưng không đi qua những nơi cô từng đi.
Chỉ là cho tới bây giờ anh cũng không để cô tự đi, cứ mãi ôm cô vào trong ngực, bất chấp đi thật xa.
Hơn nữa, anh vô cùng cẩn thận, chăm sóc rất tốt, rất hiểu cô.
Cô thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, nên ăn gì, không nên ăn gì, anh đều hiểu rõ, hơn nữa có thể kết hợp thật tốt.
Cô thích bài hát nào, thích bộ phim gì, thích màu sắc thế nào, tóm lại, anh đều biết rõ mọi thứ về cô.
Mấy ngày nay, anh đưa cô đi rất nhiều nơi, nhưng bọn họ không trở thành tiêu điểm trên các tờ báo. Cô biết, anh đều xử lý, xử lý thật tốt không để lại dấu vết.
Suốt tám ngày, Mạc Lãnh Tiêu không xuất hiện trước mặt cô.
Có lẽ, bây giờ anh cũng không biết cô ở đây. Cũng đúng, anh muốn nhanh chóng chăm sóc cho Tiểu Nhược của anh, làm sao có thời gian nhớ tới người rảnh rỗi như cô…
Thật sự quá buồn cười, người cô coi trọng nhất, chưa bao giờ ôm cô vào lòng, ngược lại người đàn ông xa lạ tên Diễn Thần, lại xem cô như báu vật.
Khóe miệng Thanh Thân cong lên ý cười chua xót. Trong mắt là một mảnh trống vắng: “Tôi muốn xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.”
“Về nhà? Quay về nhà nào?” Tiết Khả Nhân mở to hai mắt, ngây ngốc hỏi cô.
Thanh Thần cúi đầu xuống thở dài, giọng nói rất nhẹ, lạnh nhạt: “Tiết Khả Nhân, tôi biết cậu muốn nói gì… Thật ra, có rất nhiều chuyện cậu không biết.”
“Có nói, tôi cần nói rõ ràng với anh ta, cho dù rời đi, tôi cũng phải kết thúc.” Thật ra, bọn họ còn có rất nhiều điều cần nói rõ.
Cô nghĩ nếu rõ ràng thì không có đau khổ, không để mình có cơ hội lừa dối người khác.
Lần này, bọn họ đã không còn dây dưa nữa, cô cũng có thể rời đi.
“Việc đó… Diễn Thần đâu? Anh ấy hôm nay không đến sao?” Tiết Khả Nhân căn bản không nghĩ tới sẽ nói tiếp về vấn đề này, nên đặt hy vọng vào soái ca kia.
“Tôi không biết…” Thanh Thần khẽ run mi mắt, đối diện với Diễn Thần, hiểu biết của cô không thể so với Tiết Khả Nhân.
Thật ra, xuất viện cũng tốt. Đối với sự cưng chìu của Diễn Thần, cô cảm thấy sợ hãi.
Chính là, cô trở về, có ý nghĩa hay không, cô cùng Mạc Lãnh Tiêu, đã xong rồi sao.
A, vì sao sâu trong thâm tâm, vẫn không đành lòng chứ?
Ngốc quá!
------Đường ranh giới của cô nàng mèo---- ----
“Thanh Thần, nếu không, ngày mai xuất viện đi?” Tiết Khả Nhân vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhìn xung quanh.
Cậu nói, đồng chí Diễn Thần kia, tại sao ngay thời điểm mấu chốt lại biến đâu mất?
Cũng đã nhiều ngày như vậy, thấy cô muốn xuất viện, tại sao anh không đến?
“Đi rồi.” Thanh Thần kéo Tiết Khả Nhân, nở nụ cười, suy nghĩ rất rõ ràng rành mạch.
Đi ra khỏi bệnh viện, Thanh Thần nhìn lên trời, thở dài.
“Thanh Thần, chẳng lẽ cậu không biết anh ấy thực sự thích cậu sao.”
“Hả?” Thanh Thần nhìn Tiết Khả Nhân, nhẹ nhàng trả lời.
Tiết Khả Nhân liếc cô một cái, hừ lạnh: “Tớ nói, Diễn Thần rất thích cậu, vô cùng vô cùng thích cậu. Giống như cậu thích người đàn ông kia vậy. Anh ấy thích cậu, so với cậu thích người đàn ông kia, hay người đàn ông kia thích cô gái kia, còn nhiều hơn đó.”
Không phải cô không biết, mà là công khai để nói ra, lại là điều không tốt.
Sắc mặt Thanh Thần hơi tái đi, ánh mắt không ngừng chuyển động.
“Mộ Thanh Thần, đầu cậu chứa nước à?” Tiết Khả Nhân xoa thắt lưng: “Tớ nói, tại sao Diễn Tần không thể so sánh với Mạc Lãnh Tiêu? Tại sao cậu không để mắt tới? Không phải tự ngược đó chứ, không ngược không thoải mái đúng không?”
“Tiết Khả Nhân, cậu thông minh, cha tôi nói, tôi bơi lội nên đầu bị nước vào rồi.” Thanh Thần không muốn tranh luận cùng cô, cười tủm tỉm trả lời.
“Tớ… Cậu đâu chỉ là nước vào, căn bản chính là... Chính là… Ai da!” Tiết Khả Nhân gấp đến mức muốn đánh người, lại không tìm thấy từ nào phù hợp.
“Tôi như thế nào, thế nào cơ?”
Thanh Thần vui tươi hớn hở nhìn bạn mình, đang vui vẻ, một chiếc xe màu đen chạy như gió xoáy dừng trước mặt cô.
Thanh Thần hơi giật mình, lui về phía sau từng bước, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người ta ôm vào một cái ôm ấm áp.
Lực kia thật nhanh, đến nỗi cô không nhận ra được sự xuất hiện của người đó.
Nhưng mùi hương kia, không xa lạ với cô, khiến cô hoảng sợ.
“Anh…” Tiết Khả Nhân phóng to tầm nhìn, vừa muốn nói gì đó, đã bị Lâm Sách từ trên xe bước xuống trừng mắt nhìn mình.
“Tôi đưa cô về.”
Lâm Sách không để Tiết Khả Nhân nói gì, một tay nhét cô vào xe, lái xe đi mất.
Hai người rời đi, Thanh Thần trong lồng ngực của anh ngẩng đầu lên: “Diễn Thần, anh làm sao vậy?”
Diễn Thần sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng hiện lên sự đau thương, không còn là đôi mắt trong suốt lóa mắt, mà là phức tạp khó hiểu, anh cong khóe môi cười nhẹ: “Xuất viện cũng không nói anh biết một tiếng.”
“Em…” Thấy anh nửa đùa nửa thật, Thanh Thần hơi nhíu mày.
Cảm giác hôm nay anh có chút kì lạ.
Anh quàng tay cô, mở cửa xe, để cô ngồi vững vàng mới vòng qua đầu xe, tiến vào chỗ điều khiển: “Nói đùa với em thôi, để anh đưa em về.”
Diễn Thần, trước kia chúng ta có gặp nhau rồi, đúng không?” Xe chạy êm ru trên đường, Thanh Thần mở miệng: “Ý của em là, trừ việc gặp nhau trên đường quốc lộ kia, trước đó, chúng ta đã từng gặp nhau?”
Từng chữ vang lên rõ ràng, giống như vứt một hòn đá nhỏ vào giữa hồ, sẽ có những vòng tròn gợn sóng, khiến tim anh cũng bồng bềnh theo.
Anh liếc cô một cái, không nói gì, cười nhẹ.
“Ý em là gì?” Cười một cái, là gặp qua hay chưa gặp qua?
“Đoán không ra à?” Anh cười khẽ, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe.
Thanh Thần nhíu màu, yên lặng.
Anh, không muốn nói?
Là không nghĩ, hay không muốn, hoặc là không thể?
Cô không hiểu, không biết chút gì.
Anh đối với cô rõ như lòng bàn tay, nhưng cô muốn biết bọn họ có biết nhau không, cũng khó vậy sao?
Vì sao, mỗi người đều có nhiều bí mật như vậy, cô không hiểu, cũng không đoán ra.
Cảm giác không tốt khiến cô hoảng hốt, khiến cô cảm thấy lo sợ.
Cô không biết, cảm giác như thế có phải được gọi là sự lo lắng dịu dàng hay không, cô biết, cô không nghĩ như vậy là dịu dàng. Cô sợ, cô không rời khỏi được.
Dựa người vào sau ghế, Thanh Thần hơi mím môi, chẳng qua chân mày đã mang vẻ lo âu, bất luận thế nào cũng không xóa được.
Diễn Thần không nhìn cô, chỉ là bỗng dưng nắm chặt tay lái, khiến các đốt ngón tay trở nên trắng đi.
Suốt đoạn đường hai người đều lo nghĩ, không mở miệng nói gì, tùy ý để sự im lặng lan tràn vô biên.