“Cô ấy… Thế nào rồi?” Giọng nói hổn hển tràn đầy lo lắng, ánh mắt có vẻ mê loạn, qua một lúc lâu, nước mắt mới rơi trên gương mặt tái nhợt.
Đôi mắt đẹp lạnh như băng đảo qua, trong ánh mắt mang theo nỗi đau đớn thương xót, đôi bàn tay to cố gắng kìm chế không xoa lên gương mặt lạnh lẽo của cô.
“Đứa bé không còn nữa.” Mạc Lãnh Duệ im lặng một lúc lâu mới mở miệng nhẹ giọng nói, đôi mắt vẫn dừng trên người đàn ông trước mặt, rõ ràng anh nhìn thấy, trong mắt người kia, xuất hiện vẻ đau khổ.
“Diễn…” Vừa định mở miệng, Mạc Lãnh Duệ lại im lặng, thở dài.
Người đàn ông khôi ngô hết mức như vậy, anh ta, chính là người anh em tốt mười lăm năm của anh – Diễn Thần. Người đàn ông làm mọi chuyện đều suôn sẻ như vậy, chỉ có chuyện vướng vào Mộ Thanh Thần sẽ đánh mất sự bình tĩnh.
Mộ Thanh Thần đau đớn, anh còn đau đớn hơn trăm ngàn lần!
Là một người tài giỏi không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến việc chung. Nhưng mà chỉ cần nhận được một cú điện thoại, ngay cả áo khoác anh cũng không kịp mặc, liền chạy tới bên cạnh cô.
Mộ Thanh Thần, Diễn Thần còn sống là còn ý nghĩa.
“Mạc Lãnh Tiêu đâu?” Đôi mắt lạnh lùng đảo qua chỗ Mạc Lãnh Duệ, Diễn Thần cần một câu trả lời.
Mạc Lãnh Duệ sờ sờ mũi, cảm thấy bản thân thế nào cũng không phải con người: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì, tôi không biết gì cả, không liên quan đến tôi.”
Tuy rằng, chuyện này là do anh trai làm, nhưng thật sự không liên quan đến chuyện của anh là được rồi.
Tiết Khả Nhân nhìn thoáng qua vẻ mặt xa lạ của người đàn ông, bộ dạng vô cùng tuấn tú, cô không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả.
Cô chỉ có thể nói, mỗi một nơi trên người anh đều cực kỳ tinh xảo, có thể làm cho mỗi người nhìn thấy, đều không thể nào quên.
Khí chất trên người anh khiến người ta dễ dàng say mê, tao nhã nhưng lạnh lùng, cao ngạo, thuần khiết… Tóm lại, phức tạp lại thần bí, lóa mắt lại tuyệt trần.
Đàn ông như vậy, quá mức xuất sắc, quá mức khiến cho người ta… Cô nghĩ, chắc hẳn là không một người phụ nữ nào có thể chống lại sức hấp dẫn của anh?
Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn Thanh Thần thật dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.
Nhìn vẻ mặt anh, dường như anh và Thanh Thần quen biết đã lâu.
Bọn họ, là bạn bè sao? Không, không, ánh mắt kia, không có khả năng là bạn bè bình thường, vậy anh… là người yêu mến Thanh Thần sao?
Cũng không đúng, nếu Thanh Thần có người yêu mến hơn người như vậy, hẳn là sẽ nói cho cô biết! Nhưng cho tới bây giờ Thanh Thần chưa nhắc tới người này.
Bọn họ… Rốt cuộc có quan hệ gì?
Tiết Khả Nhân ngơ ngác nhìn anh, nhìn anh ngồi trên giường bệnh, dịu dàng vén sợi tóc trên trán của Thanh Thần, vẻ mặt chú tâm như vậy, ánh mắt nồng nàn như vậy.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Thanh Thần, ngón tay dịu dàng yêu thương luyến tiếc vuốt ve mặt cô, Diễn Thần cảm thấy, tim anh đóng băng nhiều năm như vậy, nhưng cứ quyết liệt, từ từ hòa tan, từ từ nảy sinh ra tình yêu kia.
Ánh mắt của cô, ánh mắt thuần khiết không một tia tạp chất, ánh mắt tràn đầy ánh sáng mặt trời rực rỡ, khiến ngọn lửa tình yêu nhen nhóm trong anh.
Nhưng dù đã tìm được đối tượng, mặc dù Diễn Thần có yêu cô đến chết, anh cũng chỉ có thể bảo vệ cô, thương cô, chăm sóc cho cô, cưng chiều cô, nhưng không thể bên cạnh cô, có được cô!
Lúc cô chạm vào cuộc sống của anh, tất cả mọi chuyện, đã có một kết cục định sẵn.
--- ----Đường phân cách của cô gái mèo---- ------ ------ ---
Thuốc khử trùng có chút khó chịu.
Thanh Thần chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng không có sức sống.
Cô ở bệnh viện sao?
Ánh mắt mê man di chuyển, dừng tại người bên giường bệnh, cô hơi ngẩn ra.
Người đàn ông này… Ánh mắt của anh thật đen, dường như được rửa qua màu đen của thủy tinh, nhìn thật đẹp, mũi cao đẹp mắt, bờ môi tuy hơi nhợt nhạt, nhưng cũng cuốn hút…
Anh là người rất sạch sẽ, anh mặc quần áo màu trắng, anh cũng là người tao nhã, cho dù không chuyển động, cũng nhìn thấy được anh là người có trình độ cao.
Người đàn ông này, cô đã gặp qua, nhưng, vì sao anh…
“Thanh Thần, cậu tỉnh rồi… Rốt cuộc cậu cũng tỉnh!” Tiết Khả Nhân đứng ở bên cạnh vội vàng chạy tới.
Người đàn ông bên giường không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng âm u nhìn cô.
“Anh ấy… Vì sao anh ấy lại ở đây?” Tiếng nói rõ ràng êm tai vang lên, Thanh Thần nhìn về phía Tiết Khả Nhân.
“Ách, cậu không biết anh ấy à?”
Tiết Khả Nhân mở to mắt nhìn, ánh mắt không ngừng chuyển động trên gương mặt hai người.
Nhìn bộ dáng của Diễn Thần, cô còn tưởng là bọn họ quen nhau, nhưng với phản ứng của Thanh Thần, phản ứng đó… Bọn họ không biết nhau sao?
Đây là, chuyện gì xảy ra vậy?
“Tớ, tớ cũng không biết, hình như anh ấy biết cậu đó.” Tiết Khả Nhân sờ sờ đầu, mơ hồ.
“Tôi…” Ánh mắt Thanh Thần dừng trên người đàn ông, cô hít hít mũi: “Anh, làm sao có thể…”
Người đàn ông này, cô không biết, nhưng mà, hình như gặp qua rồi.
Chính là lúc cô chụp hình, ở trên đường cái, là anh cứu cô.
Cô nhớ rõ, lúc anh rời đi, đưa cho cô một con hạc.
Ngoại trừ lần gặp đó, bọn họ chưa từng gặp lại, càng không tính là biết nhau.
Lời nói của Thanh Thần làm cho ánh mắt Diễn Thần mang theo chút mất mát, anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nở nụ cười dịu dàng với cô: “Diễn Thần.”
Nụ cười kia, khiến Thanh Thần ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trong nụ cười của anh, cô nhìn thấy giống như mùa xuân về muôn hoa đua nở, nhìn thấy được bờ biển rộng lớn, thấy được mặt hồ nước yên tĩnh.
Hít hít mũi, Thanh Thần phóng to tầm mắt: “Anh, anh là Diễn Thần?”
Chính là người có trình độ cao nhất trong giới thượng lưu trẻ tuổi, được khen là người có thiên phú về tranh sơn dầu?
Tiết Khả Nhân cũng cả kinh há to miệng, cũng học nghệ thuật, đương nhiên cô biết cái tên Diễn Thần có ý nghĩa thế nào, càng biết rõ, đó chính là thần tượng duy nhất từ trước tới nay của Thanh Thần!
“Tại sao anh lại ở đây?” Thanh Thần nâng hàng mi dày lên nhìn anh, cô biết anh, nhưng là, bọn họ cũng không nhận ra.
Vì sao hai lần, anh đều xuất hiện bên cạnh cô? Là trùng hợp, hay là…
“Mạc Lãnh Duệ, nói cho tôi biết, cậu ta đến bệnh viện chưa.” Tiếng nói hơi khàn khàn, anh ngồi ở chỗ cũ nhìn cô, không làm gì cả.
Tim cô đập mạnh, bàn tay nhỏ bé tự nhiên chụp lên trên bụng phẳng của mình.
Sắc mặt vốn tái nhợt, bây giờ không còn giọt máu nào, Thanh Thần thu ánh mắt lại, trong nháy mắt bỗng tối tăm đi: “Con của tôi, đã không còn…”
Tuy cô nói lí nhí, nhưng tầm mắt lại ở trên mặt của Tiết Khả Nhân. Cho dù đoán được kết quả, nhưng cô chờ, chờ Tiết Khả Nhân cho mình một đáp án chính xác.
Tiết Khả Nhân cúi đầu, nhắm mắt vuốt cằm: “Ừ, đứa nhỏ không còn.”
Đứa nhỏ, đã không còn. Đứa nhỏ, thật sự không còn nữa.
Có được câu trả lời của Tiết Khả Nhân, Thanh Thần không biết trong phút chốc mình đã trải qua điều gì.
Cô chỉ cảm thấy sự kinh khủng từ bốn phương tám hướng kéo tới, dứt khoát cắn nuốt cô.
Đau đớn kia, xót thương kia, tuyệt vọng kia, mười tám năm qua cô chưa từng trải qua, tầng tầng lớp lớp bao lấy cô, một ngụm rồi một ngụm cắn lấy máu thịt trên cơ thể cô.
Lồng ngực tràn ra từng đợt ớn lạnh, chiếm lấy từng tia hy vọng của cô.
Cơ thể Thanh Thần cứng ngắc, cô nằm trên giường, trước mắt là một mảnh tối tăm.
Lúc này đây, đối mặt với sự thật nghiêm khắc tàn nhẫn như vậy, thậm chí ngay cả trốn, cô cũng không thể chạy thoát được.
Cô nghĩ, mình giống như rơi vào vực sâu không đáy.
Không khóc, không ầm ĩ, không oán không hận, mặc bản thân không ngừng rơi xuống.
Đã sớm biết, thế giới của cô, không phải là truyện cổ tích, không phải là mộng đẹp có thể nảy mầm.
Nhưng người kia, lại cho cô hi vọng, lúc cô sắp sụp đổ, anh lại cho cô mảnh đất, để cô gieo mầm hy vọng xuống đó.
Cô ở tại cảnh trong mơ mà anh cho, quy định phạm vi hoạt động, cùng đợi, hy vọng xa vời, ánh mắt của anh có thể ngưng lại trên người cô, cho dù là một giây.
Nhưng mà, anh không như vậy, ngay cả liếc nhìn cô, anh cũng không làm, bởi vì trong lòng anh chỉ có Tiểu Nhược.
Cô không yêu cầu xa vời, thật sự không yêu cầu xa vời, cô chỉ muốn đứa nhỏ của bọn họ, cô khát khao như vậy, khát vọng như vậy… Nhưng…
Thanh Thần nhắm mắt lại, muốn từ chối sự thật.
Có lẽ, số phận của cô, nhất định là cô đơn. Không có một người có thể chăm sóc cho cô lúc mưa gió, có cô, có thể có, tốt nhất là, vĩnh viễn chỉ một mình cô.
“Thanh Thần…” Tiết Khả Nhân mở miệng, trong lòng dâng lên nỗi lo sợ: “Cậu đừng như vậy…”
Cô vẫn không nói lời nào, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, im lặng.
“Thanh Thần…” Tiết Khả Nhân lôi kéo tay cô, mũi cay xè: “Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng giấu trong lòng, xin cậu đó, được không?”
--- ---- Đường phân cách của cô gái mèo---- ------ ------ ----
Thanh Thần lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt dịu dàng bị phủ bởi một tầng khói nhẹ, ánh mắt mờ mịt.
Cả một ngày, Diễn Thần lẳng lặng ở bên cạnh cô, cô không nói lời nào, anh cũng không mở miệng.
Anh chưa từng quấy rầy cô, cũng không rời đi.
“Thanh Thần, cậu muốn ăn gì? Không ăn lâu như vậy, chắc chắn sẽ đói bụng…” Tiết Khả Nhân tươi cười, nói chuyện với cô: “Cậu nói cho tớ biết, muốn ăn gì, tớ đi mua cho.”
Nhưng cô vẫn im lặng, cũng lười cử động.
“Thanh Thần…”
Tiết Khả Nhân nóng nảy, mũi cay cay, do dự chốc lát, lặng lẽ đi ra, đi ra đường mua thức ăn cho bọn họ.
Im lặng của cô khiến trong lòng Diễn Thần xuất hiện một chút sợ hãi.
Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh, giờ cũng hoảng hốt.
Anh đi tới bên cạnh cô, bắt cô ngồi dậy.
Nhưng cô dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh, không tức giận, cũng không nói gì.
“Thanh Thần, em, các em còn trẻ, về sau còn có thể có con.”
Khóe miệng cô mang nét giễu cợt, về sau? Về sau…
Đã không có, không có về sau. Bọn họ không có về sau, không có về sau nữa.
Nụ cười kia khiến tim Diễn Thần co rút đau đớn.
Nhìn vào mắt cô một lúc lâu, anh buông đôi bàn tay to đang nắm lấy bả vai cô, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh hiểu cô, anh hiểu cô đang nghĩ gì.
Cô cần thời gian, cần không gian.
Để cô một mình yên tĩnh một chút. Suy nghĩ cẩn thận, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến.
Thanh Thần nhìn cảnh ngoài cửa sổ trắng như tuyết, trong lòng một mảnh yên tĩnh.
Con yêu, xin lỗi, xin lỗi con.
Đôi mắt kia như khô cạn, cho dù cô đau lòng đến hít thở không thông, nước mắt vẫn không thể nào chảy ra được.