Ngộ nhỡ ngã bệnh té xỉu ở trong nhà cũng không có người phát hiện! Ai người này làm sao lại tâm địa sắt đá như vậy?
"Nhìn cô ấy chỉ vì Tiểu Nhược." Mạc Lãnh Tiêu đứng dậy cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Trong đôi mắt đào hoa thoáng qua một tia kinh ngạc nhìn bóng dáng bạn tốt đi xa Lâm Sách cười đến bí hiểm.
Anh lại có thể biết giải thích? Thật là khó gặp.
Xe thể thao dừng trước khu biệt thự phía Đông, ngồi trên xe người đàn ông nhìn ánh đèn sáng trong phòng lông mi dài hơi nhíu.
Trầm mặc chốc lát người đàn ông tắt động cơ xuống xe.
Trong phòng khách Thanh Thần khó chịu nằm trên ghế sa lon người cong lại thành một vòng.
Lỗ mũi chận chận lại, cổ họng lại đau cả người đều nóng lên, tứ chi vô lực.
Tay nhỏ bé vuốt vuốt đầu khẽ thở dài, thân thể của cô không tính là yếu có thể gần đây rút máu quá mức thường xuyên lại thêm thời tiết đổi mùa nên bị cảm.
Biệt thự to như vậy chỉ có một mình cô tùy tiện uống chút thuốc cảm lại ăn mỳ ăn liền cứ như vậy để mặc cho mình bị cảm tự sinh tự diệt.
Mạc Lãnh Tiêu đi vào phòng khách mờ tối, phòng khách hết sức an tĩnh. Đôi mắt đen thâm thúy mượn ánh sáng nhàn nhạt tìm kiếm người anh muốn tìm.
Thời điểm đi qua ghế sa lon rốt cuộc tìm được người phụ nữ ngủ mê, nhìn cô tái nhợt không có một chút tức giận làm ánh mắt của anh hơi chậm lại.
Nhìn thuốc cảm mạo tùy ý ném ở trên khay trà với mì ăn liền làm trong lòng anh có trách mắng.
Cúi người đưa bàn tay đặt lên trên trán của cô thấy nhiệt độ nóng bỏng làm cho lông mi dài của người đàn ông nhẹ chau lại. Lâm Sách đoán không sai cô quả nhiên là bị cảm và còn phát sốt.
Nhưng cô tại sao muốn đuổi tất cả người giúp việc đi? Tại sao không gọi điện thoại cho anh?
"Tỉnh." Anh lắc lắc lôi kéo cánh tay của cô thanh âm đề cao thêm mấy phần.
Thanh Thần nhấc mí mắt nặng trĩu lên ánh mắt tan rã chỉ nhìn anh một cái lại nhắm hai mắt: "Sao anh lại tới đây?"
Trầm trầm thở ra một hơi thở nóng đến kinh người. Giọng nói của cô có chút khàn khàn vẻ mặt cũng không có sự vui vẻ thường ngày.
"Không đi học cũng không xin nghỉ; ngã bệnh lại không đi bệnh viện?" Vẻ mặt Mạc Lãnh Tiêu nghiêm túc: "Cô làm cái gì?"
Thanh Thần ở trên ghế sa lon lật người đưa lưng về phía anh: "Tất cả chuyện này có quan hệ gì với anh?"
Thái độ của cô làm cho thân thể anh ngẩn ra hồi lâu cuối cùng mở miệng: "Đứng lên đi bệnh viện."
"Không cần." Cô bịt lấy lỗ tai trong lòng một hồi uất ức: "Tôi không muốn đi bệnh viện. Không cần đi."
Mỗi người đều có thời điểm yếu ớt. Cô bị cảm yếu đuối cho nên muốn tùy mình phụ thuộc một chút! Cho dù cô biết cô không có tư cách nhưng cô vẫn muốn để mặc cho chính mình một lần.
Căn bản không để ý tới tính tình của cô người đàn ông bá đạo đưa tay kéo thân thể của cô.
Bỗng chốc cô ngồi dậy hô to: "Anh không nghe thấy sao? Tôi nói tôi không muốn đi bệnh viện, không cần anh lo!"
Lực kéo này làm cho cô đau họng ngay cả tâm cũng có chút đau.
Đẩy ra thân thể của anh cô nhìn cũng không nhìn anh liền đi về phía lầu hai.
Mấy ngày nay ngã bệnh cô suy nghĩ rất nhiều. Cô không nên áp sát quá gần với anh càng không nên đối với anh sinh ra cảm xúc lệ thuộc vào. Cô chỉ là một người không nơi nương tựa.
"Mộ Thanh Thần! Cô đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Kéo cổ tay cô lại gương mặt tuấn tú của người đàn ông cứng lại giọng nói rét lạnh đến dọa người.