Anh ăn cơm xong ngồi ở trên ghế sa lon tiếp tục xem TV Mộ Thanh Thần cố chấp muốn ngồi cùng anh lại mệt mỏi không mở mắt được, cố gắng chống đỡ một lát nhưng cuối cùng vẫn ngã lên bả vai của anh ngủ thiếp đi.
Nhìn khuôn mặt của cô điềm tĩnh ở trước mắt Mạc Lãnh Tiêu ôm lấy cô đưa trở về phòng.
Dùng tay mở đèn thủy tinh ở đầu giường anh ngồi ở bên giường tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt của cô.
Cô thật rất đẹp.
Hồn nhiên, tươi sáng, còn bướng bỉnh một chút như vậy. Đôi mắt nhắm lại càng làm cho người khác khắc sâu trí nhớ.
Ánh mắt của cô ấy thuần khiết trong suốt không có chút bụi bặm nào giống như trên thế giới này tất cả những chuyện không tốt đẹp đều không liên quan với cô.
Vẻ đẹp của cô lịch sự tao nhã không có bụi trần lại không chút đả kích làm cho người ta không cách nào quên lãng.
Cho nên bất tri bất giác có chút say.
Giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy thương yêu.
Ánh đèn phía trước cửa sổ dịu dàng chiếu vào gò má bá đạo anh tuấn của anh, có chút khó khăn lại có chút đương nhiên anh cúi mặt xuống, môi mỏng dán lên cánh môi của cô.
Đầu lưỡi ấm áp bá đạo khiêu khích cánh môi của cô, thừa dịp trong giấc mộng thời điểm cô ưm một tiếng thì đầu lưỡi của anh thành công chui vào trong miệng cô tùy ý dây dưa.
Bàn tay to đặt ở sau lưng kéo cô vào trong ngực khẩn cấp đòi lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Anh nhớ mùi vị tốt đẹp của cô như vậy.
Trong giấc mộng hô hấp có chút tăng lên, bàn tay nhỏ bé của Thanh Thần bị anh dẫn dắt không hề ý thức đưa lên ôm cổ của anh.
Cúi người đè cô dưới thân thể, môi theo gò mà tinh xảo một tấc lại một tấc rơi vào trên cổ cô.
Mùi hương nhàn nhạt trên người cô giống như sương mù che mờ lý trí của anh.
Hôn thật sâu.
Đòi lấy say mê khiến cho người trong mộng khẽ run, lông mày thanh tú mơ hồ nhíu lại phát ra tiếng: "Ưm....ừ..."
Thanh âm kia mềm mại than nhẹ khiến cho thân thể anh cứng đờ cũng làm cho lý trí của anh bị lạc trong nháy mắt trở lại.
Cả người cứng ngắc ngồi ở bên giường nhìn cánh môi cô bị mình làm cho sưng đỏ, cứng rắn nghiêng đầu.
Mạc Lãnh Tiêu cực kỳ tức giận lắc đầu có chút rối loạn kiên quyết đứng lên, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng của cô.
Đứng ở trước biệt thự mặc cho gió lạnh thổi tóc rối loạn, lông mi dài của anh nhíu lại như cũ vẫn không có ý tứ giãn ra.
Ngẩng đầu nhìn gian phòng ở lầu hai, con ngươi màu đen sâu không thấy đáy không biết suy tư chút gì.
Hồi lâu mở cửa xe ra không có bất kỳ chần chừ nào anh cứ như vậy lái xe đi mất.
Cứ như vậy Mạc Lãnh Tiêu lại một lần nữa biến mất trong tầm mắt của cô ngay ngày thứ hai sau khi cô thay anh mừng sinh nhật.
Suốt hai tháng không có một cuộc điện thoại không có nửa tin nhắn cứ như vậy biến mất.
Nghĩ đến muốn gọi điện thoại hỏi anh một chút nhưng lại nghĩ lời anh đã nói cuối cùng vẫn là không gọi.
Là Lâm Sách gọi điện thoại nói cho cô biết Mạc Lãnh Tiêu đi công tác.
Cô không biết anh nghĩ như thế nào.
Trong khoảng thời gian này bọn họ ở chung rất tốt. Cô cho là giữa bọn họ nên tính là bạn bè đi, ít nhất cô cảm thấy như vậy.
Nhưng anh đi không có nói với mình một tiếng.
Thanh Thần không hiểu có phải hay không mình đắc tội anh? Chọc giận anh rồi sao ?
Cô chỉ nhớ đêm đó sinh nhật anh cô muốn cùng anh lại ngủ thiếp đi.
Chẳng lẽ là tướng ngủ của cô quá kém hay là nói mơ hoặc là mộng du? Hù dọa anh?