Cùng ở chung dưới một mái nhà, bọn họ vẫn không tiếp xúc quá nhiều, mỗi người trải qua cuộc sống của riêng mình.
Thật ra thì, cuộc sống của anh, cô không quen, không có khả năng, cũng không muốn tham gia.
Chỉ là, mặc dù ngôi biệt thự lớn này làm cho người ta có chút sợ, nhưng thêm một người vào ở, vẫn làm cho Thanh Thần có chút không tự nhiên.
Dù sao, có thêm một người đàn ông, cô không thể giống như thường ngày trùm khăn tắm đi bộ ở phòng khách hay phòng sách, cũng không thể tùy ý ngâm nga ca khúc xoay vòng vòng trong phòng khách. . . . . .
Hiện tại, cô không cần đi làm, mỗi ngày trừ đi học, gần như cô cũng chỉ ở trong nhà.
Có đôi khi, cô ở trên ban công vẽ tranh, làm cho cả người cũng đủ mọi màu sắc.
Thấy cô như vậy, trong mắt của anh sẽ thoáng qua kinh ngạc. Mạc Lãnh Tiêu nói, người học vẽ tranh luôn có vài phần phản bội, mà con gái, có rất ít người thích những bức tranh kỳ lạ.
Hơi cong môi một cái, nhìn bầu trời mầu xanh bao la, Thanh Thần cười.
Thật ra thì, cô cũng không cảm thấy mình phản bội. . . . . . Cô chỉ là thích dùng màu sắc che giấu đi biểu hiện và năng lực trong sáng ban đầu của đối tượng được miêu tả mà thôi.
Vừa hay không có lớp buổi chiều, Thanh Thần chậm rãi bước ở đầu đường, ở đây, cô không có một người bạn nào, chỉ biết có Mạc Lãnh Tiêu.
Chỉ là, anh có việc của anh, mỗi ngày đều bận rộn vô cùng, coi như anh nghỉ ngơi ở nhà, cũng siêu cấp không thích nói chuyện.
Chưa từng thấy anh là người vô vị lại lạnh nhạt như vậy, rõ ràng ở rất gần, nhưng cứ cố cự tuyệt người khác ra ngoài ngàn dặm.
Thật ra, anh đối với cô rất tốt, có một số việc, cô không ngờ, anh cũng nghĩ thay cô. Nói tóm lại, anh là người tốt, tâm tư cẩn thận nhưng không muốn biểu đạt.
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt che má, Thanh Thần xuyên qua đám đông chật chội trên đường, cuộc sống ở trị trấn Hải Ninh yên tĩnh, mặc dù có chút cô đơn, nhưng cô thật rất mong đợi cuộc sống như thế.
Đi ngang qua cửa hàng, cách tủ kính, cô nhìn thấy một cái áo sơ mi, hoa văn nghiêng, màu xanh thẫm làm hiện lên màu tím tao nhã, đủ cao quý đủ khí phái.
Không suy nghĩ, cô đẩy cửa kính của cửa hàng ra.
"Xin chào, tôi muốn cái áo sơ mi này." Chỉ vào trong tủ quấn áo, Thanh Thần dịu dàng nói.
Quần áo của Mạc Lãnh Tiêu, đều là thâm trầm như vậy, mặc dù nhìn rất đẹp, lại có vẻ vô cùng lạnh lùng, nếu như, anh mặc cái áo sơ mi này vào, nhất định sẽ cực kỳ anh tuấn.
"Tiểu thư, ánh mắt của cô thật tốt, cái áo sơ mi này là của nhà thiết kế nổi tiếng, ưu nhã lại cao quý." Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu: "Tiểu thư mua cho bạn trai sao? Anh ấy nhất định sẽ rất thích."
"Ách. . . . . . Không, không phải. . . . . ." Thanh Thần lắc đầu, Mạc Lãnh Tiêu không phải bạn trai của cô, bọn họ, chỉ là bị hợp đồng buộc lại, là người xa lạ mà thôi, sao có thể là mua cho bạn trai.
Hơn nữa, cô cũng không có tiền, cô cũng chỉ cầm tiền Mạc Lãnh Tiêu cho cô, thay anh mua quần áo thôi, cô cùng lắm là thay anh chọn một cái mà thôi.
Nghĩ đến đây, Thanh Thần hài lòng cười, cái ý nghĩ này, nhất định hết sức chính xác.
Anh, cái gì cũng thay cô chuẩn bị xong, không để cho cô phải lo áo cơm, thậm chí, còn cứu mạng của cô, anh chăm sóc cô triệt để như vậy, mình chỉ mua giúp anh bộ quần áo, chẳng nói làm gì.
"Mạc Lãnh Tiêu tiên sinh thân mến, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu chuẩn bị ăn mừng thế nào?"
Ngồi ở trên ghế đối diện Mạc Lãnh Tiêu, Lâm Sách liều mạng chớp đôi mắt hoa đào.
Chăm chú trong đống văn kiện người đàn ông khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt tinh anh sau lớp kính lạnh lùng không có gợn sóng: "Tôi, chỉ là sinh nhật."