Edit: Mon Miêu (Sau bao ngày tết, ta đã quay lại, mọi người ăn tết vui vẻ chứ ^^)
Cô giơ chân lên, dùng hết sức đạp về phía trước, thừa dịp người đàn ông kia ngã ra phía sau, Thanh Thần chạy về phía trước như điên!
“Mẹ kiếp, đê tiện, tụi bây đừng đuổi theo, xem tao trừng trị cô ta như thế nào.” Vừa nói xong, người đàn ông kia lập tức đứng dậy từ dưới đất, nhanh chóng đuổi theo cô.
Mặc dù Thanh Thần chạy rất nhanh, nhưng vì hai tay đã bị dán chặt bằng băng keo, trọng tâm không cân bằng, vì vậy, chưa được bao lâu đã bị người đàn ông đó đuổi kịp, sau đó cô bị đẩy vào góc đường!
“Con đàn bà chết tiệt này!” Hắn ra cực kỳ tức giận, nhìn Thanh Thần đang ngã ngồi trên đất, người đàn ông hung ác đó tát cô ba bạt tai, sau đó nhổ nước miếng xuống đất.
“Chạy đi, sao lại không chạy nữa? Muốn đi tìm cứu viện à? Tôi cho cô biết, bây giờ, con đường này, dù cô có hét khan cổ, cũng không có ai để ý đâu, cho dù có người nghe thấy tiếng hét của cô thì họ cũng không dám tới đây chuốc phiền toái vào thân đâu!”
Nghe lời nói của người đàn ông này, Thanh Thần gần như không thấy được bất kì cái gì nữa cả......
Đúng rồi, đã trễ quá rồi, cho dù người dân ở xung quanh đây nghe thấy tiếng động, và có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều như nhau, có ai chịu vì một cô gái xa lạ mà chọc phải những thứ lưu manh du côn này?
Tình thế này, cục diện này, cô có thể chạy đi đâu?
Giương đôi mắt đầy sợ hãi lên, Thanh Thần nhìn người đàn ông đang từ từ tới gần cô, mà cô chỉ có thể liên tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng của cô đụng vào bức tường lạnh lẽo, đến khi tay của đàn ông kia bắt đầu đưa về phía cô, đến khi cô thấy tiếng xé rách của áo mình......
“Ưm.....” Nước mắt của cô cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa, chảy ra từ khóe mắt.
Nhưng Thanh Thần dùng hai chân đá, để chống cự người đàn ông kia đang dán sát người vào cô; cô co người lại nhưng cũng không có cách nào chống cự được sự đụng chạm của người đàn ông kia; nội y của cô cũng bị người đàn ông đó xé rách......
Trời ơi...... Mạc Lãnh Tiêu, anh đang ở đâu?
Lãnh, mau tới đây cứu em, cứu em với......
Thanh Thần kêu gào ở trong lòng, cực kỳ đau khổ, giãy giụa ở trên đất.
Nhưng cô giãy giụa cũng chỉ vô ích! Bởi vì, hai chân của cô đã bị người đó dùng sức tách ra, đôi tay kia vừa bẩn vừa khiến người ta mắc ói, đang bắt đầu di chuyển tới chỗ riêng tư của cô!
Ở trong tuyệt vọng, Thanh Thần không còn bất kỳ suy nghĩ nào nữa, chỉ có thể để mặc cho nước mắt chảy xuống khắp nơi......
——— ———————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— ————
Mở mắt, nồng nặc mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi của Thanh Thần.
Nhìn cô gái xa lạ đang đứng ở bên cạnh mình, rồi sờ tấm chăn mỏng đang đắp trên người mình, trong đôi mắt của Thanh Thần hiện ra sự ngơ ngẩn......
“Cô đã tỉnh rồi hả?” Nhìn thấy cô mở mắt, trên mặt của cô gái mặc áo trắng lộ ra nét mừng rỡ: “Tạ ơn trời đất, rốt cuộc cô đã tỉnh.”
Thanh Thần gật đầu, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, cách bày trí của căn phòng này, hơi kỳ lạ, giống như là bệnh viện?
“Tôi...... Nơi này, là bệnh viện sao?” Giọng nói của Thanh Thần hơi khàn khàn, ánh mắt cô hiện lên sự nghi vấn.
Y tá gật đầu, đỡ cô ngồi dậy: “Đúng, đây là bệnh viện, cô té xỉu ở bên đường, được người ta đưa tới......”
Bên đường, té xỉu sao?
Lời của y tá giống như sét đánh giữa trời quang, khiến tai của Thanh Thần nghe thấy tiếng nổ, việc cô té xỉu hiện ra trước mắt cô, liên tục chạy qua ở trong đầu cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, bởi vì sợ mà trở nên trắng bệch, Thanh Thần nhanh chóng vén tấm chăn mỏng lên, nhìn bộ quần áo màn trắng sạch sẽ, xa lạ ở trên người mình, tim giống như bị người ta xé ra thành từng mảnh, cực kỳ đau.
Ông trời, cô thật sự bị...... Bị người......
Nước mắt dâng lên, giống như bị lấy mất cái quan trọng nhất, đột nhiên Thanh Thần ngã xuống giường, vô lực dựa vào tấm nệm phí sau để giữ vững thân thể của mình.
“Cô đừng vội.” Y tá đã nhìn ra suy nghĩ của Thanh Thần, cô ấy đi lên, lôi kéo tay nhỏ bé của cô: “Cũng không có chuyện gì, bọn họ muốn cưỡng hiếp cô, nhưng...... May mắn, có người tới cứu cô kịp thời, cô không bị bọn họ...... Quần áo trên người cô, cũng là người cứu cô đưa cho tôi, để tôi thay đồ cho cô, cô vẫn hôn mê, rồi, người kia, đã truyền máu cho cô......”
“Cái gì?” Lời nói của y tá, khiến người Thanh Thần ngẩn ra, đôi mắt trong veo, nhìn chằm chằm cô ấy.
“Là sự thật, thật sự không xảy ra chuyện gì cả, nếu không tin, cô có thể hỏi bác sĩ.” Y tá hiểu sai ý nghĩ của Thanh Thần, nghiêm túc giải thích.
“Không, không phải cái này...... Tôi, mới hồi nãy, cô nói, người cứu tôi, đã truyền máu cho tôi hả?” Thanh Thần nhướng mày thật cao, trên mặt hiện đầy nghi ngờ.
“Đúng rồi, tôi còn đang suy nghĩ, người kia, chắc là người yêu của cô, anh ấy đối xử với cô thật tốt..., trán của cô đụng vào tường, chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói cô cần truyền máu, người đó không hề nghĩ ngợi, đã nói dùng máu của anh ấy...... Rõ ràng lấy rất nhiều máu, nên nghỉ ngơi cho khỏe, thế nhưng anh ấy vẫn canh ở bên cạnh cô, gấp con hạc giấy cho cô, cô xem...... Những con hạc giấy ở trên bàn bên kia, tất cả đều do một mình anh ấy gấp, gấp nguyên một đêm.”
Tầm mắt của cô rơi vào từng con hạc giấy màu trắng ở phía trước, lỗ mũi của Thanh Thần hồng hồng, mắt cũng hồng hồng: “Anh ấy đang ở đâu?”
Không cần suy nghĩ, cũng biết người kia là ai.
Trên đời này, trừ anh ấy ra, không tìm được người thứ hai, có thể vì cô như vậy.
Chỉ là, cô không hiểu, không hiểu......
“Không biết đi đâu rồi, mới hồi nãy vẫn còn ở đây, nhưng mà nghe nói, giống như nhận một cuộc điện thoại, rồi vội vã đi ra ngoài.” Cô y tá nhỏ nói tình hình mà cô nghe: “Cô đã tỉnh, hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi ra ngoài trước, đợi lát nữa, người yêu của cô tới, tôi sẽ để anh ấy vào thăm cô.”
“Cám ơn cô.” Thanh Thần khẽ vuốt cằm, cô nhìn y tá đi ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt nhìn từng con hạc giấy.
Lòng đau khổ, tại sao người ở gần em lại không phải anh?
Lãnh...... Tại sao, mỗi lần em muốn anh xuất hiện, anh luôn luôn không ở bên em, hai chúng ta, có phải vĩnh viễn cũng đều không có khả năng hay không?
——— ——————Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lần theo phía mà giọng nói thanh nhã phát ra, Thanh Thần quay đầu, quả nhiên, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Nhất Mạt, anh mặc âu phục màu trắng.
Trên mặt Nhất Mạt hiện lên ý cười nhàn nhạt, Thanh Thần nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của anh, trong mắt hiện lên từng trận sương mù: “Em đang nghĩ, ân nhân cứu mạng của em, đến thời điểm nào, mới chịu xuất hiện.”
Cầm hoa, cắm vào bình hoa ở bên cạnh, Diễn Thần ngồi cạnh giường Thanh Thần, ngón tay thon dài, cưng chìu vén tóc lên giúp cô: “Có thể nói giỡn, xem ra thân thể không còn gì đáng ngại rồi.”
Nhìn thấy mặt anh hơi tái nhợt, tim của Thanh Thần giống như bị thứ gì đó khuấy động, hơi chua xót, hơi thương: “Biết rất rõ thân thể của mình không được truyền máu, vậy mà cũng không biết nghỉ ngơi hả? Không thương tiếc thân thể của mình như vậy, vẫn còn có tâm tư chăm sóc cho em sao?”
Giọng nói dịu dàng, chứa đựng tiếng nức nở nhàn nhạt, giống như sét đánh vào lòng của Diễn Thần, bỗng chốc ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thanh Thần, ánh mắt không thể tin được: “Thanh Thần......”
“Em cho là, anh có thể sẽ nổi giận với em.” Hốc mắt chứa đầy lệ, lỗ mũi của Thanh Thần cực kỳ hồng: “Tiểu Thần...... Em đã nhớ ra, tất cả mọi chuyện, em đều đã nhớ ra......”
Đúng, cô chỉ cần một ít thời gian, để suy nghĩ, nhớ lại những chuyện mà cô không muốn nhớ tới......
Mà hai ngày này, chắc chắn là thời gian tốt nhất.
Bệnh viện, phòng bệnh, phòng bệnh, bác sĩ, y tá, nước sát trùng, con hạc...... Mặc dù tất cả đều không giống hệt như nhau, nhưng tất cả lại quá mức kinh người như nhau.
Có kỷ niệm, bởi vì bí mật chứa đựng đau khổ, cho nên mọi người sẽ trốn tránh, để cho mình quên, cô không biết, tình huống của mình, có phải đã lựa chọn mất trí nhớ hay không.
Nhưng cô biết, Mộ Thanh Thần bây giờ, không còn là Mộ Thanh Thần của ngày xưa nữa.
Đã trải qua quá nhiều, thấy được quá nhiều, mặc dù không muốn, nhưng cô không thể không từ từ thành thục dưới những tình huống như thế.
Từng bước từng bước, cô lột xác, cô không muốn lại phải trốn tránh, bởi vì cô biết, hôm nay cô, hai bàn tay trắng, trừ việc dũng cảm đối mặt, cô không có con đường thứ hai có thể đi.
Cho nên, những thứ vẫn khiến cho chính cô tự quên đi, đã trở về bên cô...... Mà những chuyện trải qua cùng anh, cũng trở lại trong trí nhớ của cô.
“Nếu như nhớ lại khiến em khổ sở như vậy, anh thà để em vĩnh viễn không nhớ ra, vĩnh viễn cũng không nhớ nổi Tiểu Thần.” Giọng nói của Diễn Thần có vài phần rối rắm, trong đôi mắt xinh đẹp đều tràn đầy không nỡ và thương tiếc.
Thanh Thần hít mũi, nhìn mặt của Diễn Thần không chớp mắt: “Biết rất rõ ràng, em không nhớ nổi anh, anh còn đối xử với em tốt như vậy, có đáng không?”
Nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của cô, Diễn Thần để cho cô dựa vào trong lồng ngực của mình, mơ hồ run rẩy, mà anh, lại dịu dàng ôm cô như vậy, không có , không có tạp chất, chỉ đơn thuần, ấm áp ôm cô.
“Thanh Thần, em cũng đã biết, trong thế giới của Tiểu Thần, không có em, cũng chưa từng có ánh sáng.” Giọng nói ấy, nồng đậm đau khổ, Diễn Thần biết, tâm trạng đó, cô vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, mà anh cũng chưa từng hi vọng cô hiểu.
Vĩnh viễn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, mà mình......
Anh là con trai duy nhất của nhà họ Diễn, cả nhà yêu thương cưng chìu anh, cũng không thể thay đổi được căn bệnh di truyền trên người anh.
Từ nhỏ, tuổi thơ của anh không giống như những đứa bé khác, anh không cần đến trường học, cũng không được đến công viên, càng không được đến sân thể dục, nơi thuộc về anh, vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là bệnh viện âm u lạnh lẽo.
Đúng, anh chán nản tất cả nơi đó, chán nản một màu trắng không có tức giận.
Từ sáng đến tối, anh phải ăn rất nhiều thuốc, làm rất nhiều trị liệu, trị liệu vừa khổ lại vừa đau, anh cũng không hét tiếng nào, không phải là vì anh không đau, không biết đau, mà trong lòng anh, sự cô đơn lạnh mẽo này khiến anh đau, sự vô dụng này khiến anh đau, sự bất công khiến anh đau, đau hơn vạn lần so với trị liệu.
Nếu như nói, trên đời này còn có điều gì làm anh cảm thấy vui vẻ, đó chính là vẽ tranh, đúng, anh có thể diễn tả bất mãn và tối tăm ở trong lòng thông qua cọ vẽ, có thể biểu đạt tất cả ra ngoài trên tờ giấy trắng.