Edit: Shinbi
“Cô bé, về sau không cho khóc.” Cắn vành tai nhạy cảm của cô, Mạc Lãnh Tiêu ngửi mùi thơm của cô, cảm giác quả thật mình sẽ phát điên.
Bất chấp cô có thể chịu đựng được hay không, chỉ phóng túng liều mạng đong đưa thắt lưng gầy gò, cảm thụ cảm giác khít chặt dịu dàng của cô.
“Lãnh. . . . . .” Lông mày thanh tú nhíu lại, anh kịch liệt đòi lấy làm cho Thanh Thần không ngừng thở hổn hển, cảm giác như thế, quá điên cuồng, cô không chịu nổi.
Mà người đàn ông trước mắt lại như một con dã thú mất đi tỉnh táo, gương mặt lạnh nhạt đã sớm biến mất, còn lại sự xâm lược đầy nam tính.
Thân thể mềm mại vì sự xâm lược của anh mà ửng hồng, Thanh Thần cắn môi, không ngăn được phát ra tiếng ngâm nga.
“Lãnh. . . . . . Em...em. . . . . .” Khuôn mặt xinh đẹp phiếm hồng rạng rỡ, cô thở nhẹ, thân thể vì đánh tới sung sướng mà khẽ run, đôi tay nhỏ bé bất lực bám vào người đàn ông thật chặt, sợ mình vừa buông tay thì sẽ rơi xuống đất.
Bàn tay gắt gao ôm lấy thân thể của cô, Mạc Lãnh Tiêu cuồng dã hôn xương quai xanh xinh đẹp của cô, trên da thịt trắng nõn của cô lưu lại sự cưng chiều của anh.
Đôi mắt đen, không giống với sự mông lung của cô, mà giống ánh lửa bắn ra bốn phía, nhìn bộ dạng mê người của cô, Mạc Lãnh Tiêu không nhịn được khẽ cắn đôi môi đầy đặn của cô.
“Đau!” Đau đớn làm cho Thanh Thần làm nũng kháng nghị, nhưng người đàn ông trước mắt lại như cố ý, không ngừng tăng thêm tốc độ ra vào, tần số này làm cho cô khó có thể chịu được.
Vốn là ánh đèn lờ mờ, bây giờ đã sáng hơn, Thanh Thần cảm giác mình giống như đưa thân vào vùng biển mênh mông, chỉ có thể dựa vào bè gỗ trong ngực, trầm luân nơi tận cùng trời đất . . . . . .
Nhìn người con gái ngất xỉu trong lòng mình, Mạc Lãnh Tiêu buồn cười nhíu mày.
Cái cô bé này, thể lực yếu thật, mỗi lần đều ở trên đường bỏ lại anh, xem ra anh nên để cô đi rèn luyện thân thể một chút.
Ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ chiếu rọi lên người cô, Mạc Lãnh Tiêu chăm chú nhìn cô, có chút tham lam.
Cô rất đẹp.
thân thể mềm mại xinh đẹp như gốm sứ, mà làn da tuyết trắng hằn lên dấu vết kịch liệt giống như trái cấm, làm cho lòng người gợn sóng.
ĐÔi mắt đen chưa dứt , anh hít thở nặng nhọc nhìn cô đang ngủ mê man, ngay cả lúc này, cô cũng có tư thái mê hoặc lòng người như thế.
Mạc Lãnh Tiêu cảm giác mình giống như chàng trai hai mươi, giống như chưa bao giờ hưởng thụ qua tư vị phụ nữ, hoàn toàn không có biện pháp dời tầm mắt từ trên người cô đi.
Đưa tay tháo vương miện trên tóc cô làm cho mái tóc tự nhiên của cô hơi rối bù rơi xuống, xõa trên lưng.
Tràn đầy dịu dàng ôm cô trở về giường lớn trong phòng, đưa tay gạt cà vạt cùng áo sơ mi trên người mình, cởi y phục trên người, lần nữa đến gần cô.
“Lãnh. . . . . .”
Vừa lúc đó, người đang ngủ mê man khẽ chuyển động thân thể, nằm nghiêng, êm ái nỉ non tên người trong mộng của cô.
Thân thể bỗng chốc ngẩn ra.
Ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu nóng rực tựa như muốn đem cô một hớp nuốt xuống, bàn tay nhẹ phẩy trên trán cô, giữa hai lông mày đều là sự thương hại cô : ”Cô bé. . . . . .”
Trong mơ của cô có anh. Mà trong giấc mơ, cô vì nằm mơ thấy anh mà nở nụ cười hạnh phúc.
Lồng ngực như bị thứ gì đó lấp đầy, sống năm, lần đầu tiên Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy, thì ra mình dễ thỏa mãn như vậy.
Hôn thật sâu nụ cười bên môi cô, lửa nóng nơi bàn tay vuốt thân thể mềm mại của cô, theo gò má của cô đi xuống cổ, xương quai xanh, bụng, vẫn xuống phía dưới. . . . . .
Đêm còn rất dài, mặc dù cô trên đường rút lui, nhưng Mạc Lãnh Tiêu sẽ mang cô tiếp tục chiến dịch thuộc về hai người họ.
——— ————————Tuyến phân cách của cô nàng Mèo———— —————
Mở hai mắt ra, mắt Mạc Lãnh Tiêu nhìn cô bé đang nằm sấp ngủ trên người mình.
Hô hấp của cô rất nhẹ, cánh môi sưng đỏ có dấu vết bị gặm cắn. Không chỉ môi của cô, da thịt trắng như tuyết cơ hồ không một tia hoàn hảo, tất cả đều là vết cắn anh thô lỗ lưu lại.
Anh chưa từng quên tối hôm qua xảy ra chuyện gì, coi như anh muốn quên, thân thể thoải mái cũng nhắc nhở trí nhớ của anh. Tối hôm qua anh mất khống chế, điên cuồng đi qua, trong lòng tự nhiên thoải mái cùng thỏa mãn như vậy.
Nhìn dung nhan cô điềm tĩnh, thân thể Mạc Lãnh Tiêu tự nhiên có phản ứng.
Bản năng buổi sáng làm cho hô hấp của anh không nhịn được trở nên nặng nề.
Dục vọng chưa rút lui xảy ra biến hóa, Mạc Lãnh Tiêu khẽ cau mày. Dính vào phía sau cô, anh sao lại giống như một con ngựa đực đang động dục.
Đáng chết, cảm giác không bị khống chế này rất không tốt.
Mặc dù trong lòng không phục, nhưng Mạc Lãnh Tiêu cũng thấp đầu hướng thân thể đang phản ứng của mình, hai cánh tay ôm cô gái nằm ngủ say trong lòng ngực mình, dùng nhịp điệu thuộc về anh bắt đầu một ngày mới giữa bọn họ.
“Ưm. . . . . .” Thanh Thần hừ nhẹ một tiếng, vì động tác của anh mà thân thể của cô không nhịn được chuyển động.
“Đáng chết.”
Mạc lãnh tiêu không nhịn được rên rỉ, đỉnh thắt lưng càng dùng sức hơn.
Đợt sóng rung động đánh thức Thanh Thần, lười biếng mở đôi mắt mờ mịch, cánh môi khẽ cắn, lo lắng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Lãnh?”
“Thần, cô bé.” Trong mắt mang ý cười, giọng nói Mạc Lãnh Tiêu không ổn định như thường ngày, bàn tay di chuyển tinh tế trên da thịt cô, nhìn mặt cô đỏ bừng động lòng người.
“Anh. . . . . . Ghét. . . . . .” Thanh Thần hạ mí mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến sắp nổ tung.
Trải qua cả đêm kịch liệt, cả người cô đau nhức vô cùng.
Cô nhớ mang máng, từ vũ hội trở về bọn họ đang ở cửa phòng liền triền miên. Mà Mạc Lãnh Tiêu tự ôm mình trong ngực, chống trên tường muốn nàng.
Sau đó. . . . . . Không chịu nổi sự đòi hỏi của anh, cô hôn mê bất tỉnh, không biết đã trải qua bao lâu, anh gọi cô dậy.
Sau khi cô tỉnh lại mới phát hiện, mình đã nằm trên giường lớn trong phòng, mà người đàn ông bên cạnh mình vẫn không chán mà hôn cô. . . . . .
Mà cô vốn không ngăn được cám dỗ của anh.
Suốt cả một đêm, cô tỉnh lại rồi ngất xỉu, không cần phải nói, người hại cô mệt nhọc thế này, trừ người đàn ông trước mắt này, còn có thể là ai?
“Không chuyên tâm sao?”
Nhìn cô suy nghĩ mất hồn, Mạc Lãnh Tiêu không vui nhíu lông mày, lực ở hạ thân đột nhiên tăng mạnh.
Không nghi ngờ chút nào, anh trừng phạt, tự nhiên đổi lấy tiếng rên nhẹ mềm mại của Thanh Thần.
Thu ánh mắt mịt mờ sương mù, Thanh Thần chỉ có thể làm cho thân thể yếu đuối tiếp tục nằm trên người của anh, trong mắt mang theo tố cáo nhàn nhạt: “Ngừng, dừng lại. . . . . .”
Người đàn ông này rốt cuộc có biết mệt hay không? Bây giờ toàn thân cô như sụp đổ, anh lại bắt đầu. . . . . .
Ông trời ơi, tại sao thế giới không công bằng như vậy.