“Anh nói cho em biết đi, nếu em mang thai con của anh. Nhưng cô ấy không muốn đứa bé này, có phải anh sẽ vì cô ấy mà làm tất cả mọi việc hay không?”
Mạc Lãnh Tiêu lặng lẽ nhìn cô, im lặng không nói lời nào.
Cô không cố tình muốn biết đáp án, đưa tay đẩy anh ra, cô cười nhạt, đi về phía cửa sổ sát đất, lẳng lặng ngây người.
Cho dù ánh mắt của cô rất bình tĩnh, cô cũng không thể che giấu được trái tim truyền đến đau đớn dữ dội.
Anh im lặng khiến cho tim của cô rất đau.
Anh không quan tâm cô, cho nên ngay cả lừa gạt cô một chút, anh cũng không muốn.
Cô không thể ích kỷ như vậy, đánh cược hết tất cả mọi thứ của mình, còn phải đền thêm đứa bé? Cô bằng lòng trở nên hèn mọn để ở lại bên anh, bởi vì cô yêu anh, nhưng cô lại không thể làm hại thêm một đứa bé của cô nữa.
Trong đôi mắt đẹp mất đi dáng vẻ ngày xưa, ánh mắt của cô dừng lại trên màn tuyết trắng xóa, trong lòng một trận buồn bã.
Mạc Lãnh Tiêu ngồi trên giường, nhìn bóng lưng cô đơn của cô, anh nhíu mày, cảm giác không nói nên lời.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của anh chợt rung, đôi mắt đen nhìn tên người đang gọi trên màn hình, do dự một chút, cuối cùng tắt điện thoại.
——— ———————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ——————
Anh không nghe điện thoại của cô.
Mạc Lãnh Tiêu không nghe điện thoại của cô, Bạch Tử Nhược ngồi trên ghế sa lon, ngơ ngác nhìn điện thoại của mình bị ngắt.
Suốt mười ngày qua, anh không nghe điện thoại của cô. Mỗi lần cô gọi điện cho anh, điện thoại của anh không phải đường dây bận thì chính là tắt máy.
Cô biết, cô đã chọc giận anh.
Lần trước, cô đi đại học Hải Ninh gặp được anh, còn hôn môi anh. . . . . . Sau đó, anh đưa cô về, cô nói cho anh biết những suy nghĩ lo lắng của cô.
Anh không nói gì, chỉ đưa cô trở lại khu nhà này. Cô cho là anh vẫn sẽ giống như trước đây. . . . . . Nhưng lại không phải vậy, lần này, ngay cả điện thoại của cô anh cũng không nghe.
Hai ngày trước, mẹ Từ gọi điện thoại nói cho cô biết, Mộ Thanh Thần đã trở lại biệt thự của anh, không bỏ đi nữa. . . . . . Hơn nữa, mẹ Từ còn nói, lần này hai người bọn họ, còn thâm mật hơn trước kia. Ngay cả quản gia cũng nói, anh đối xử với Mộ Thanh Thần không giống với người khác.
Cô từng nhìn thấy cô gái kia, rất đẹp, vẻ đẹp không nhiễm một chút bụi trần. Anh rất cưng chiều cô ấy, có phải anh yêu cô ấy rồi hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt của Bạch Tử Nhược hơi trắng bệch, tâm cũng bắt đầu hoảng hốt.
Chẳng lẽ Mạc Lãnh Tiêu không cần cô nữa? Chẳng lẽ là vậy sao?
Cho tới bây giờ, anh chưa từng đối xử với cô như vậy, anh luôn cho cô đồ tốt nhất trên đời, nhưng bây giờ. . . . . . Cô giống như một thứ bị anh vứt bỏ.
Cầm điện thoại di động ở trong phòng, Tử Nhược bất an, đi qua đi lại ở trong phòng khách.
Cô, cô muốn làm gì? Cô muốn đi tìm Mạc Lãnh Tiêu sao? Nói cho cô ấy, mình thật sự rất quan tâm anh, không thể không có anh.
Nhưng nếu như cô cứ đi như vậy, không biết anh sẽ. . . . . .
Dù sao thì cô cũng đã ngủ năm năm, chuyện gì cũng sẽ thay đổi.
Mộ Thanh Thần kia không phải là một minh chứng rõ ràng sao?
Nếu thật sự giống như lời nói của Lâm Sách, cô ấy chỉ là người Mạc Lãnh Tiêu tìm đến để kéo dài tính mạng của mình, vậy thì tại sao, cô ấy lại trở thành vợ chưa cưới của anh?
Hơn nữa, bọn họ còn. . . . . . Còn. . . . . .
Rốt cuộc, cô muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm thế nào?
Điện thoại đang cầm trong tay chợt vang lên, Bạch Tử Nhược giật mình, nghe điện thoại: “Alo. . . . . .”
“Cái gì. . . . . .” Thân thể chợt run rẩy, giọng nói của cô run run: “Mẹ Từ, bà nói là anh dẫn cô ấy đi biển ngắm mặt trời mọc sao? Bọn họ còn. . . . . .”
Trong lòng dâng lên một trận cô đơn, trước kia, cô cũng đòi anh đưa cô đi ngắm mặt trời mọc . . . . . . Nhưng anh luôn viện lí do là công việc bận rộn, hoặc mượn cớ là thân thể của cô yếu ớt, chưa từng đưa cô đi.
Nhưng bây giờ, anh lại đưa Mộ Thanh Thần đi. . . . . . Bây giờ, anh không bận nữa sao? Hay là, hay là ở trong mắt của anh, Mộ Thanh Thần thật sự không giống như người khác?
“Tử Nhược, bộ dạng cháu như thế này là không được nha, người phụ nữ đê tiện kia chính là hồ ly tinh quyến rũ người! Thời gian năm năm này, trong lòng cậu chủ cũng không có người khác, cháu cần gì phải lo lắng nhiều như vậy. . . . . . Cháu do dự như vậy, cẩn thận người phụ nữ đê tiện kia cướp mất cậu chủ đó!” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khiến Bạch Tử Nhược khẽ nhăn mày.
“Tử Nhược, chiều theo ham muốn của đàn ông là tốt, nhưng cũng không thể quá mức nha!”
Bạch Tử Nhược hít một hơi, giọng cứng nhắc, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẹ Từ, cám ơn bà, cháu đã biết.”
Bạch Tử Nhược cúp điện thoại, từ trước đến nay cô chưa từng khủng hoảng như vậy, trong lòng cô nổi lên sự độc ác.
Mộ Thanh Thần, Mộ Thanh Thần, trong lòng của anh, cô thật sự quan trọng hơn tôi sao?
——— —————— Tuyến phân cách của cô nàng Mèo ——— ————————
“Thanh Thần, hay là cậu theo tớ đến thư viện nha.”
Tan học, Tiết Khả Nhân kéo tay Thanh Thần, lôi kéo cô đi về hướng ngược lại.
“Nhưng hôm nay là thứ năm, không phải thư viện phải đóng cửa để sửa sang lại sao?” Thanh Thần nhăn mày, dịu dàng nhắc nhở.
“A. . . . . . Ha ha, tớ quên mất, vậy, vậy cậu theo tớ đi dạo sân tennis một chút nha?” Tiết Khả Nhân đưa ra lời đề nghị khác.
Thanh Thần lắc đầu, từ chối: “Nhưng mà tớ cũng không đánh tennis, hơn nữa, sân tennis có cái gì hay mà lại đi dạo?”
“Vậy, vậy chúng ta đến hồ ngồi một chút. . . . . .”
“Khả Nhân.” Thanh Thần dừng chân nhìn cô, vẻ mặt dò xét: “Tớ cảm thấy, hôm nay cậu hơi lạ, tại sao nhất định phải đưa tớ đi về hướng kia.”
“Cậu không cảm thấy ngày nào cũng đi một con đường như vậy rất chán hay sao?” Tiết Khả Nhân tiếp tục cười đùa với cô, mắt không ngừng chuyển động.
Thanh Thần lắc đầu, nở nụ cười: “Được rồi, tớ về trước đây, anh ấy vẫn đang chờ tớ ở bên ngoài.”
Mạc Lãnh Tiêu nói sẽ đến đón cô, chắc bây giờ cũng đã tới rồi, cô không muốn, để anh chờ lâu.
“Nhưng. . . . . .”
“Tiết Khả Nhân!”
Tiết Khả Nhân vẫn còn muốn nói, nhưng lại bị người phụ nữ đang đi tới ở sau lưng cô gọi lại.
“Cô giáo Trầm.” Tiết Khả Nhân lễ phép gật đầu, cô có cảm giác mình bị người ta nắm được điểm yếu.
“Đi vào phòng làm việc với tôi, tự mình xem các tác phẩm mấy ngày nay của em.” Cô giáo Trầm trừng mắt nhìn học sinh trước mặt mình, khoanh tay trước ngực: “Bộ dạng này của em, tôi không thể không nói cho cha của em biết.”
“Cô Trầm, ngàn vạn lần không nên mà.” Ánh mắt cô cầu xin nhìn khắc tinh của mình, Tiết Khả Nhân giả bộ đáng thương, hít hít mũi: ”Tháng này, tiền tiêu vặt của em đã không có, cô Trầm, cô không nên nhẫn tâm như vậy.”
Huhu, tại sao mối tình đầu của cha mình lại trở thành cô giáo của mình, tại sao lại như vậy. . . . . . Bi kịch, thật là bi kịch!
“Biết sợ thì đi tới phòng làm việc với tôi nhanh lên, kì kèo mè nheo làm gì.”
“Nhưng, nhưng. . . . . .” Tiết Khả Ngân nhìn Thanh Thần đang đứng ở một bên, cô do dự.
“Khả Nhân, trước tiên cậu cứ đi với cô giáo Trầm đi, tớ cũng phải đi, nếu không sẽ không kịp, ngày mai bọn mình gặp lại!”
Thanh Thần vẫy tay với Tiết Khả Nhân, bước nhanh về phía cổng trường.
“Thanh Thần. . . . . .”
Thanh Thần không để ý đến tiếng gọi của Khả Ngân, cô mím mím môi.
Sau khi đẻ non, cô lại nhớ tới trường học. Thật ra cũng tốt, khi đi học, cô có thể tìm được sự tĩnh lặng mà lâu nay cô luôn muốn.
Gió lạnh thấu xương, Thanh Thần giữ thật chặt khăn quàng cổ, cúi đầu, đi trong đống tuyết.
“Đúng, em nhớ anh lắm, rất nhớ anh. . . . . . Anh đã thắng. . . . . .”
Phía bên trái, mơ hồ truyền đến giọng nói động lòng người của phụ nữ, giọng nói kia, khiến Thanh Thần không kiềm lòng được, dừng bước.
Cơ thể mơ hồ ngẩn ra, giọng nói này, giống như cô đã nghe qua ở đâu rồi.
Thanh Thần xoay người, nhìn về phía vườn hoa bên trái của mình, cây ngô đồng đang đứng yên thấp thoáng hai bóng dáng, khiến cho tim của cô hơi đau.
“Bạch Tử Nhược, cuối cùng em cũng thừa nhận em nhớ anh sao?” Mạc Lãnh Tiêu lau nước đi mắt trên mặt cô, giọng của anh mặc dù không tốt, nhưng lại chứa đựng dịu dàng nồng đậm.
Thanh Thần nhẹ nhàng cúi đầu, cắn môi, nhắm mắt lại, cứ đứng tại chỗ nhìn bọn họ như vậy.
Lần thứ hai, ở trường học, cô nhìn thấy hai người ôm nhau.
Lần trước, cô mất bé cưng, lần này, cô không có gì để mất rồi.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao bọn họ nhất định phải ở trước mắt của cô, cho cô thấy một màn hạnh phúc ngọt ngào như vậy?
Cô sẽ rất khó chịu, tất nhiên, bọn họ không có ai quan tâm.
“Lần này, em sẽ không rời xa anh, dù ai nói gì cũng không rời xa anh. Cho dù bệnh của em vẫn sẽ tái phát, em cũng muốn ở lại bên anh.” Cánh tay mảnh khảnh của cô ấy ôm chặt lấy eo của Mạc Lãnh Tiêu, Bạch Tử Nhược vừa nói, vừa khóc.
“Đứa ngốc, anh sẽ không buông tay.” Mạc Lãnh Tiêu vuốt đầu cô, nhẹ nhàng cười: “Anh nhất định sẽ chữa hết bệnh cho em.”
Tin tưởng anh đi, cho dù anh phải bỏ hết tất cả, anh cũng sẽ chữa hết bệnh cho cô. Thật ra thì, ở trong lòng của anh, dù là cô có bệnh, cũng không ai có thể thay thế được cô.
Mạc Lãnh Tiêu thà vứt bỏ cả thế giới, cũng không thể để cho ánh mắt của cô chứa đựng sự phiền muộn!
Khóe miệng cô nhẹ nhàng nâng lên, trong mắt Thanh Thần một màn cô đơn, nhưng không có nước mắt.
Chuyện nằm trong dự đoán của cô mà thôi, hít một hơi, cô cứ nhìn bọn họ như vậy, suy nghĩ, mình không phải sẽ rời xa anh như vậy chứ.
Chợt, trước mắt cô tối sầm lại, tầm mắt bị che khuất. . . . . .
Cô không kịp phản ứng đã rơi vào trong lồng ngực ấp áp, hương vị tươi mát quanh quẩn chóp mũi, Thanh Thần không la lên, không sợ hãi, chỉ thuận tiện vùi mặt của mình vào trong lồng ngực dễ ngửi của người đó.
Mặc kệ lồng ngực này là của ai, tóm lại, cô cũng không gạt bỏ.
“Nhìn đủ rồi chứ?” Anh lôi kéo cô đi ra khỏi cổng trường, ngồi vào trong xe, anh ôm nhẹ eo cô.
Thanh Thần nhìn một bên mặt đẹp trai của anh, lắc đầu mỉm cười: “Chưa, chưa nhìn đủ.”
Nếu cô nhìn đủ rồi, đau đủ rồi, cô sẽ thuận lợi rời đi, không hối tiếc.
Nhưng hôm nay, cô vẫn còn luyến tiếc, chỉ có thể nói bản thân mình, bị tổn thương còn chưa đủ.
Cả người anh mặc âu phục nhàn hạ, cũng không giấu được khí chất cao quý của anh, kính mát màu đen đúng lúc có thể che đi sự đau đớn ẩn sâu trong con mắt đen của anh.
“Vậy anh dẫn em quay trở lại tiếp tục xem, biết đâu, bây giờ cũng đã cởi hết quần áo.” Anh khẽ nhướng lông mày, giả bộ đứng dậy.
Mắt của cô rũ xuống, cắn môi nhìn anh: “Diễn Thần, anh. . . . . .”
Tại sao ở thời điểm cô bất lực nhất, anh đều sẽ xuất hiện.
Diễn Thần khẽ thở dài, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, im lặng sưởi ấm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô.
“Anh chưa từng thấy qua người nào ngốc như vậy, làm sao anh có thể nói tốt về em đây?” Anh thở dài, lắc đầu, làm bộ dáng ghét bỏ.
Mắt đẹp của cô chuyển động, im lặng nhìn khuôn mặt đẹp xuất chúng của anh, Thanh Thần cứ nhìn anh như vậy, không nói chuyện.